Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 277: Chung cư Kim Điển (21)



Edit: Fang

Beta: Valeiary

Ly Khương với Tạ Bán An vào phó bản cùng nhau, hai người cũng là bạn bè ở bên ngoài thế giới hiện thực.

Vào phó bản này chủ yếu là vì Tạ Bán An.

Thời gian cậu ta ở lại thế giới hiện thực không đủ nên cần phải vào phó bản kéo dài thời gian đồng thời kiếm điểm tích lũy. 

Vì dẫn theo Tạ Bán An, chủ yếu cũng là để kéo dài thời gian nên sau khi tiến vào phó bản, Ly Khương dẫn Tạ Bán An tránh những người chơi khác. 

Bọn họ vẫn luôn rất may mắn, gần như không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có tối nay bọn họ không kịp thời trở về nơi ở nên mới thành ra nửa đêm còn bị quái vật đuổi theo.

Ly Khương lục lọi trong túi một lúc, đột nhiên lôi một cành hoa sen khô héo ra: “Tô tiểu thư, cô từng thấy cái này chưa?”

Trần Phong: “…”

Ngân Tô gật đầu: “Rồi.”

Ly Khương lại lấy một cuốn sổ màu đen ra: “Tôi cảm thấy hoa này là nguồn lây nhiễm.”

Cô ấy đưa cuốn sổ cho Ngân Tô. 

Cuốn sổ màu đen là một cuốn sổ ghi chi tiêu, bên trong có các khoản chi tiêu trong một tháng, chi tiết đến mức tiền rau cải một tệ cũng ghi vào.

Nhưng rõ ràng số lần ghi chi tiêu sau này đã giảm bớt, nét chữ cũng trở nên lộn xộn, như thể trạng thái của người viết đang không được ổn định, thậm chí còn có rất nhiều chữ sai và dấu vết gạch bỏ.

Tiếp tục lật ra sau xem thì chỉ còn lại những dòng chữ kiểu ‘Trời tối đừng ra ngoài’ ‘Hoa sen’ ‘Kháng thể’ ‘Ma quỷ’ ‘Tại sao không được’ viết đan xen chi chít kín cả trang giấy.

***

***

Có một con quái vật bị nhốt trong phòng ngủ của một hộ gia đình mà lần trước Ly Khương với Tạ Bán An lục lọi.

Quái vật hẳn là con trai của hộ gia đình đó, cư dân đều nói cậu ta đã chuyển đi rồi, ai ngờ cậu ta lại bị nhốt trong phòng ngủ.

Về sau bọn họ tìm thấy hoa khô trong rương sắt bị khóa, còn tìm thấy cuốn sổ ghi chép này trong tủ quần áo của một phòng ngủ khác.

Chủ nhân của cuốn sổ ghi chép là người bố, chữ bên trên chắc hẳn đều là ông ta viết.

Có lẽ ông ta phát hiện ra con trai không bình thường nên đã nhốt cậu ta lại.

Nhưng ông ta không biết tại sao mình cũng trở nên không bình thường, về sau thậm chí còn quên mất con trai vẫn đang bị nhốt trong phòng ngủ.

Cũng có thể cậu con trai là người bình thường, ông bố không muốn con trai mình bị lây nhiễm mà nhốt cậu ta trong phòng ngủ.

Nhưng cuối cùng thì người con trai vẫn bị lây nhiễm, trở thành quái vật. 

“Ở đây có nhắc tới kháng thể.” Ly Khương khịt khịt mũi, chỉ vào chữ chen lẫn trong các nét chữ chi chít chằng chịt, đôi mắt ngấn lệ sáng long lanh: “Tôi cảm thấy rất có khả năng đây là chìa khóa qua ải.”

Ngân Tô trả cuốn sổ ghi chép lại cho cô ấy: “Nhưng kháng thể là cái gì?’

Bây giờ bọn họ đã hiểu rõ tình hình cơ bản của khu chung cư này.

Kháng thể tương đương với thuốc giải nên tám chín phần chìa khóa qua ải là thứ này rồi.

Nhưng kháng thể là cái gì? Ở đâu? Bây giờ không có một chút manh mối nào.

Ngân Tô cũng không xem chùa manh mối của Ly Khương, tiến hành trao đổi rất công bằng.

Ly Khương biết phương hướng của mình không sai, nắm chặt tay nói: “Vẫn còn thời gian, sẽ tìm ra thôi!”

Ngân Tô nhắc nhở cô ấy: “Kiếm điểm tích lũy cũng là một cách.”

“Không được.” Ly Khương lắc đầu: “Tiểu An không được.”

“Xin lỗi A Ly.” Vẻ mặt Tạ Bán An áy náy. 

“Giữa hai chúng ta còn nói cái này làm gì.” Ly Khương xua tay: “Có cậu ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được manh mối nhanh thôi.”

Ngân Tô tò mò: “Tại sao cô lại nói như vậy? Cậu ta có công năng gì đặc biệt hả?”

Tạ Bán An này mang lại cho người ta cảm giác cậu ta rất yếu, vừa nãy đi lên còn cần Ly Khương kéo lên.

Nhưng trông dáng vẻ của Tạ Bán An thì đoán chừng cậu ta cũng chưa vượt qua được mấy phó bản nên tố chất thân thể mới yếu như vậy.

Ly Khương nhìn Trần Phong một cái, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thử thôi, không thể nói thì thôi.”

Tạ Bán An chủ động nói: “Cũng không có gì không thể nói cả, kỹ năng thiên phú của tôi là ‘Vận may’, sẽ gia tăng giá trị may mắn cho đồng đội. Nhưng… Tôi không được giết người, giết NPC cũng không được, một khi tôi động thủ thì vận may sẽ chuyển thành vận rủi, chỉ có điều bất kể là vận may hay vận rủi thì đều sẽ không tác dụng lên người tôi.”

Đây là kĩ năng tập thể, rất hữu dụng, nhưng cũng rất hố.

Khắp phó bản đâu đâu cũng có nguy hiểm, cái điều kiện không được ra tay gần như là bảo cậu ta rửa sạch cổ chờ chết.

Nếu lập đội với người khác, cậu ta chỉ có thể làm linh vật trong đội, còn cần người khác chuyên bảo vệ cậu ta, nếu không gặp phải nguy hiểm, cậu ta phải ra tay để tự vệ thì cả đội sẽ gặp phải xui xẻo.

Ánh mắt Ngân Tô hơi sáng lên: “Thế thì cậu rất thích hợp lập đội với NPC đấy!”

Tạ Bán An: “!!!”

Hả?

Ngân Tô lại bổ sung thêm một câu: “Gia nhập phe địch làm nội gián cũng được, giết người vô hình.” Nói xong, cô lặng lẽ giơ ngón cái lên: “Là một kỹ năng tốt.”

Sự xui xẻo của cô chỉ giới hạn ở bản thân cô, còn sự xui xẻo của Tạ Bán An lại không có tác dụng với bản thân cậu ta, những đồng đội bên cạnh xui xẻo thay cậu ta… Đến cả xui xẻo cũng xui xẻo được bằng người khác.

Ngân Tô có chút tự kỷ.

Mà rõ ràng Tạ Bán An hoàn toàn chưa từng nghĩ tới cách dùng kỹ năng từ góc độ này, cậu ta hé môi, mãi cũng không nói ra nổi một chữ.

…Cậu ta cũng phải ứng phó được với NPC và những người chơi khác cái đã chứ!

***

***

“Xem điện thoại.”

Trần Phong đột nhiên lên tiếng. 

Bọn họ lấy điện thoại ra, phát hiện trên điện thoại có thêm một vài nội dung mới. 

【Người sống sót hiện tại: 135】

【NPC hiện tại: 30736】

【Điểm tích lũy: 271】

【Thứ hạng hiện tại: 13 (200 còn 100)】

200 còn 100…

Quả nhiên là để người chơi tàn sát lẫn nhau. 

Tiếp theo sẽ là 100 còn 50?

Cuối cùng chỉ tiêu sẽ còn bao nhiêu?

200 người quy mô lớn như vậy, hẳn là chỉ tiêu qua ải sẽ không quá ít…

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trò chơi nổi điên, thiết lập tỉ lệ qua ải cực thấp.

Trần Phong: “Không có giới hạn thời gian, người chơi cần phải đảm bảo mình ở trong vòng an toàn bất cứ lúc nào.”

Ngân Tô tạm thời an toàn, hẳn là Trần Phong cũng an toàn.

Hiển nhiên Ly Khương với Tạ Bán An lại không an toàn như vậy.

Ly Khương từng nói vì có Tạ Bán An nên sau khi vào phó bản bọn họ chưa gặp phải nhiều nguy hiểm nên hẳn là cô ấy chưa giết được bao nhiêu NPC. 

Tạ Bán An thì càng không cần nói nữa, có lẽ cậu ta không có một điểm tích lũy nào.

Tạ Bán An cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, mãi mới lên tiếng: “A Ly, tớ không thể đi theo cậu nữa rồi.”

Hốc mắt Ly Khương đỏ ứng lên, dáng vẻ yếu đuối nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm nghị: “Không được! Tớ đã dẫn cậu vào thì cũng phải dẫn cậu ra ngoài!”

“Nhưng một khi tớ giết NPC thì cậu sẽ xui xẻo. Chúng ta còn tiếp tục hành động cùng nhau, cậu sẽ gặp nguy hiểm.”

Mấy phó bản trước cậu ta chưa từng gặp phải chế độ đào thải buộc phải giành điểm tích lũy thế này nên cậu ta chỉ cần nhìn người chơi cho chuẩn, gia nhập một đội đáng tin rồi dựa vào kỹ năng tăng giá trị may mắn của cậu ta là có thể tùy tiện qua ải.

Nhưng phó bản này không được…

Chế độ đào thải bằng điểm tích lũy, cậu ta buộc phải tự động thủ.

Ngân Tô nói với Ly Khương: “Tại sao không để cậu ta đi giết NPC trước, giết xong rồi cô gia nhập lại vào đội? Cho dù không tăng vận may thì cũng sẽ không bị xui xẻo đâu nhỉ?”

Tạ Bán An: “???”

Ly Khương: “…”

Ly Khương quay đầu nhìn Tạ Bán An: “Có được không?”

Tạ Bán An lắc đầu: “Không biết, tớ chưa thử bao giờ.”

Ly Khương: “Tớ cảm thấy có thể thử xem! Cứ quyết định như vậy đi, tớ đi cùng với cậu.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”

Ngân Tô góp ý xong thì không xen vào chuyện của hai người nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, cứ cách một lúc NPC lại ít đi một con, số lượng người chơi tạm thời không thay đổi.

Hẳn là tối nay có không ít người chơi đều bị nhốt ở bên ngoài, bị ép phải tiếp nhận lễ rửa tôi của quái vật…

Đều là quỷ xui xẻo không có nhà để về.