Người chơi chặn cửa dán một tấm phù ẩn thân lên trên cửa, như vậy có thể tạm thời che giấu hơi thở và vị trí của bọn họ, khiến đám quái vật không tìm được bọn họ.
Cậu ta tập trung lắng nghe một lúc, nói: “Chắc là không.”
Những người chơi khác trong phòng nhao nhao thở phào.
Trong phòng, Nghiêm Học Lâm bị Ngân Tô ấn xuống bên cạnh, anh ta không có bất kỳ phản ứng gì với chuyện xảy ra bên ngoài, vẫn đang lẩm bẩm những lời linh tinh.
Mấy người La Thụy Viễn đều có chút nhếch nhác, ai nấy đều dính máu trên người.
Lúc này trong phòng có hai mươi mấy người chơi, có một số người vừa mới gia nhập ở trên đường, sắc mặt bọn họ ai cũng nhợt nhạt, há miệng th ở dốc.
“Đói quá…”
Tiếng bụng kêu ‘ọc ọc’ vang lên trong phòng, sắc mặt đám người chơi đó phờ phạc, sờ cái bụng hóp lại.
Sau âm thanh này, lập tức có người chơi phụ họa: “Tôi cũng đói quá.”
“…Mọi người có còn đồ ăn không?”
“Ai còn đồ ăn không? Cho tôi một miếng với.”
“Đồ ăn…”
Người chơi bắt đầu lục tìm túi trên người nhưng không ai tìm được đồ ăn.
Trước đó vốn đã không tìm được bao nhiêu vật tư, vật tư trên người bọn họ đều đã hao gần hết.
Bụng bọn họ đói cồn cào, dường như lúc này họ đã quên mất quái vật ở bên ngoài, trong đầu chỉ nghĩ tới mỗi đồ ăn, đói quá…
Cũng có rất ít người chơi vẫn còn chút đồ ăn trên người, bọn họ biết bây giờ không nên lấy ra, nhưng bọn họ đói quá…
Nên bọn họ định thừa dịp mọi người không chú ý thì lén ăn.
Tuy nhiên động tác vẫn chậm, bị người khác trông thấy.
“Cậu ta có đồ ăn!”
“Đây là cái cuối cùng của… Mày làm gì vậy!!” Người chơi bổ nhào vào người chơi cướp đồ ăn của cậu ta, định giật lại.
Nhưng đối phương hai miếng là nhét hết đồ ăn vào trong miệng, dùng sức nhai nuốt.
Đám người chơi bên cạnh ngửi thấy mùi đồ ăn thì nhao nhao bổ nhào qua, cướp đoạt phần đồ ăn còn lại, thậm chí còn duỗi tay móc họng người khác.
Người chơi vừa nãy có vẻ vẫn còn lý trí đột nhiên giống như chó điên mất hết lý trí.
La Thụy Viễn vừa rồi đã tiêu hao hết tinh lực cũng cảm thấy rất đói.
Nhưng tình hình hiện tại, bọn họ cũng không dám lấy đồ ăn ra…
Lấy ra là sẽ bị cướp ngay lập tức.
Trần Phong chịu đựng cơn đói, nói với Ngân Tô: “Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Những người chơi này rất nguy hiểm.
Ngân Tô: “Ừ.”
Lúc này bọn họ đang ở trong một cửa hàng, đằng sau có cầu thang có thể đi lên tầng hai, Ngân Tô túm Nghiêm Học Lâm đi lên trên.
La Thụy Viễn thấy cô đi mất, lập tức gọi hai người bạn đi theo.
Đám người chơi đang cướp lẫn nhau, hoàn toàn không phát hiện bọn họ đã rời đi.
***
***
Quái vật bên ngoài quá nhiều, Ngân Tô tìm một nơi an toàn khác, lúc này bọn họ mới yên tâm nghỉ ngơi.
La Thụy Viễn bị cơn đói giày vò đến mức khó chịu, khi chắc chắn đã an toàn thì lập tức lấy đồ ăn trong balo tùy thân ra chia cho hai người bạn.
Nhậm Lạc trừng La Thụy Viễn một cái, có lẽ là cảm thấy cậu ta không nên tùy tiện lấy đồ ăn ra như vậy.
Không phải cậu ta lòng dạ tiểu nhân mà do trong trò chơi chỉ cần không thận trọng một chút thì chết thế nào cũng không biết.
Nhưng Hạ Đông Khanh lại không có ý kiến gì với chuyện này, còn đá Nhậm Lạc một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta không có não thì đừng lên tiếng.
Nhậm Lạc: “…”
“Đại lão, ăn không?” La Thụy Viễn đưa bánh mì trong tay cho Ngân Tô.
“Không cần, tôi có.”
“Ồ.” La Thụy Viễn lại nhìn Trần Phong, người này đi theo đại lão, thế thì cũng nên bợ đỡ một chút…
Nhưng Trần Phong cũng tỏ ý mình có rồi, không cần.
La Thụy Viễn bị hai người từ chối, chỉ đành tự xé giấy gói ra ăn, còn nháy mắt với Nhậm Lạc.
Người chơi như bọn họ, sao có thể thiếu một chút đồ ăn này được.
Cho dù thiếu thật, nếu bọn họ nhận đồ ăn rồi thì lại càng ôm được chắc cái đùi này! Cũng không thiệt!
Một ổ bánh mì hoàn toàn không chống lại được cơn đói, nhưng La Thụy Viễn ăn xong thì cũng không tiếp tục ăn nữa, đồ ăn còn lại của bọn họ cũng không nhiều, còn không biết tối nay lúc nào mới có thể lấy được chìa khóa qua ải, phải giữ lại một chút.
Lỡ như giống nhóm người vừa nãy, vì đói mà mất đi lý trí thì thảm rồi.
La Thụy Viễn có chút tiếc nuối, mấy người chơi đó rõ ràng cũng đã tìm được 1102, có lẽ…
Đáng tiếc, không ngờ cơn đói bụng lại có thể khiến người chơi không còn lý trí như vậy.
La Thụy Viễn đang suy nghĩ thì nghe thấy nơi xa truyền tới tiếng đập vỡ.
Hướng âm thanh truyền tới chính là cửa hàng bọn họ vừa mới rời khỏi…
Không phải bọn họ dùng đạo cụ… Người chơi rời đi cũng không sao, bọn họ còn có lòng đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, sao chưa gì mà quái vật đã tìm tới cửa rồi?
Chẳng lẽ có người chơi đã xé đạo cụ?
Nhưng lúc này bọn họ cũng không rảnh quan tâm tới sự sống chết của người khác.
Ngân Tô tự lấy đồ để ăn, cho đến khi không còn thấy đói nữa thì mới hỏi Trần Phong: “Anh có thể ứng phó không?”
Trần Phong nhìn mấy người La Thụy Viễn đứng cách hơi xa: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi đi tìm kháng thể trước.” Ngân Tô nói: “Nếu anh có thể ứng phó thì đợi tôi ở đây, tôi bắt được người thì sẽ về.”
Bây giờ bọn họ đang ở gần tòa số 20.
Đúng lúc có thể đi tìm Diêu Dao.
Nếu đưa người đến phòng thí nghiệm rồi lại quay lại tìm người thì rất lãng phí thời gian.
Trần Phong nhìn Nghiêm Học Lâm đang lẩm bà lẩm bẩm một cái: “Có thể.”
Ngân Tô rút hai cành hoa sen trong tay Nghiêm Học Lâm, cắ m vào trong túi áo gió của cô rồi chọn một chiếc cửa sổ trèo ra ngoài.
Trần Phong: “…”
Thế này cũng coi như là cô tin tưởng mình nhỉ?
Nhưng cô lấy hoa đi…
***
***
Tòa số 20.
Trong phòng khách tối đến mức xòe tay ra cũng không thấy được năm ngón, Diêu Dao ngồi trên xích đu, cơ thể cô ấy đu đưa theo xích đu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên trần nhà, móng tay cái đã bị cô ấy cắn đến biến dạng.
Tiếng la hét và tiếng kêu thảm quái dị ngoài cửa sổ giống như từng tiếng thúc giục.
Hai ngày nay cô ấy không dám ra ngoài, bên ngoài đã xảy ra chuyện rất đáng sợ…
Cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều đóng kín, nhưng dường như cô ấy vẫn ngửi thấy mùi máu tanh từ bên ngoài bay vào.
Mùi đó… Cô ấy nên cảm thấy buồn nôn nhưng không biết tại sao… Thế mà cô ấy lại cảm thấy rất thơm.
Thật muốn thử mùi vị của máu.
Diêu Dao cắn nát ngón tay cái, máu tươi bị cô ấy ngậm vào trong miệng, mùi vị ngon ngọt lan ra từ đầu lưỡi…
Lòng trắng trong mắt Diêu Dao bắt đầu thu nhỏ, dần dần biến thành một đường thẳng đứng, giống như mắt mèo… Ngay lúc đường thẳng đứng đó sắp biến mất ——
“Cốc cốc!”
Đường thẳng đứng nhanh chóng giãn ra, chiếm cứ con mắt đen nhánh, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Diêu Dao quay đầu nhìn chằm chằm huyền quan.
Là ai!
Lúc này thì có thể là ai!
Là những cư dân kì quái kia sao?
“Cốc cốc ——”
Diêu Dao cắn ngón tay cái, co quắp mình trên ghế, không định đi mở cửa.
Ngay lúc này, Diêu Dao nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Diêu Dao, là tôi.”
Là ai?
Đầu óc Diêu Dao có chút rối bời, nhất thời không nghĩ ra được giọng nói này là của ai… Là ai đây? Là ai…
Là cô!
Tô tiểu thư giúp cô ấy chia tay!
Diêu Dao đang ngồi trên xích đu vội vàng đi xuống, thất tha thất thểu chạy về phía cửa. Cửa nhà cô ấy lắp đến vài ổ khóa, cô ấy vặn mãi mới mở được.
Ngoài cửa, cô gái mỉm cười nhìn cô ấy.
Nhưng phía sau cô là bức tường, mặt đất dính đầy máu, ngay cả trên trần nhà cũng có máu, còn có mấy cọng tóc đang ma sát trên đất… Rất quái lạ, rất kì dị.
Nụ cười dịu dàng của cô gái cũng trở nên kì dị, giống những cư dân cứ tới gõ cửa nhà cô ấy hồi trước.
Diêu Dao suýt bị dọa mà đóng cửa.
May mà Ngân Tô đã lên tiếng: “Hai ngày nay có vẻ cô sống không ổn lắm nhỉ, quầng thâm mắt đậm như vậy.”
Đôi mắt Diêu Dao đảo qua đảo lại, liếc về phía sau cô, hồi lâu mới miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: “Tô… Tô tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“Tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
Diêu Dao sững sờ: “Sự… giúp đỡ của tôi?”
“Cô có bằng lòng không?”
“…Chắc… Chắc là bằng lòng?” Diêu Dao không chắc chắn lắm, mình có thể giúp được gì cho cô?