Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 290: Chung cư Kim Điển (34)



Edit: Fang

Beta: Qing

Nhưng cho dù như vậy thì chút đồ ăn chia ra hai ba lần cũng hết. 

“Tôi không nhịn nổi nữa rồi!” Có một người chơi nam đột nhiên gào lên một tiếng, xông về phía người đàn ông roi da đang chia đồ ăn, lớn tiếng hét lên: “Đưa tao! Ông đây sắp đói chết rồi!!”

“Bốp ——”

Người chơi nam kia bị roi da quất trở về.

Từng tiếng roi một rơi xuống, chấn động đến mức mấy người chơi rục rịch manh động sững lại tại chỗ, ôm đầu không dám làm bừa.

Người đàn ông cầm roi quất người xong thì hừ lạnh một tiếng: “Nhịn không nổi cũng phải nhịn! Nếu muốn chết thì tiếp tục tới cướp đi.”

“…”

Người chơi bị quất cho rách da toác thịt, co người vào góc khóc, đau đớn đã lấn át cảm giác đói bụng, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, lúc này không còn động đậy nữa. 

Có người thì thầm nói nhỏ: “Chia xong lần này cũng không còn lần sau nữa, khoảng thời gian về sau phải làm sao?”

“Nhịn.” Người đàn ông cầm lạnh nhạt nói: “Tiểu Cửu đã nói với mấy người rồi, chỉ cần nhớ rằng mấy người sẽ không bị chết đói thì sẽ không chết.”

“…”

Nhịn thế nào?

Bọn họ nói thì dễ rồi!

Cảm giác đói bụng đáng sợ như thế làm sao mà nhịn được!

Ngay lúc này, có một nữ sinh cấp ba tuổi tác không lớn do dự lên tiếng: “Cái đó… Kỹ năng thiên phú của tôi có thể kết quả, có thể ăn được… Nhưng cần thuốc khôi phục tinh thần lực.”

Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

“…” Nữ sinh cấp ba bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thì có chút cảnh giác, lùi vào một góc, sợ bọn họ động thủ với mình, cũng hối hận có phải mình lỗ m ãng rồi hay không. 

Tuy ba người đó hình như thật sự muốn bọn họ sống sót…

Nhưng những người khác thì sao?

Những người này hoàn toàn không đáng tin.

Ngay lúc này, một người đàn ông bên trái cô ấy đột nhiên bổ nhào qua, muốn bắt lấy cô ấy.

Người đàn ông cầm roi da lập tức vung một roi qua đó, người đàn ông bị quất ngã xuống đất, trên cánh tay lập tức xuất hiện một vết máu, gương mặt còn bị đuôi roi sượt qua, bắt đầu sưng lên.

Người đàn ông kêu gào một tiếng, đau đến mức co quắp lại.

Cô gái tóc ngắn —— Tiểu Cửu đi tới trước mặt nữ sinh cấp ba: “Mỗi lần có thể ra mấy quả?”

Nữ học sinh cấp ba nói: “Nếu tinh thần lực dồi dào thì mỗi phút có thể kết được một quả. Tiêu hao toàn bộ lực tinh thần thì tôi có thể kết ra khoảng 7-10 quả.”

“Nói cách khác, chỉ cần luôn duy trì tinh thần lực dồi dào thì cô có thể liên tục kết quả?”

Nữ sinh cấp ba nghĩ một lát: “Chắc thế?”

Cô ấy cũng chưa từng thử!

Thuốc cho tinh thần lực rất đắt.

Mỗi lần cô ấy đều chỉ đành chờ nó tự khôi phục. 

Quan trọng nhất là kỹ năng này cũng không có tác dụng gì trong phó bản bình thường, hiếm khi cô ấy tiêu hao toàn bộ lực tinh thần để kết quả.

“Tôi… Tôi có thuốc tinh thần lực, cho em nè em gái.” Một viên thuốc được nhét vào trong tay nữ sinh cấp ba.

“Tôi tôi tôi… Tôi cũng có.”

“Tôi tích được ba viên! Cho em hết!!”

Người chơi nhao nhao lấy thuốc ra đặt lên đất —— Chủ yếu là người đàn ông cầm roi quanh quẩn ở bên đó, bọn họ không dám động đậy. 

***

***

Nữ sinh cấp ba cầm khoảng hai mươi viên thuốc mà ngơ ngác, bình thường cô ấy cũng chỉ có thể mua một viên dự trữ, trước giờ chưa từng thấy nhiều thuốc như vậy. 

Nhìn mười mấy đôi mắt mong chờ, nữ sinh cấp ba ấp úng nói: “Tôi… Tôi sẽ cố gắng.”

Tiểu Cửu bảo người đàn ông cầm roi canh giữ bên cạnh nữ sinh cấp ba, hễ có người lộn xộn thì lập tức quất.

Nữ sinh cấp ba ngồi dưới đất bắt đầu kết quả.

Cô ấy bưng hai tay, nhắm mắt, còn chưa tới một phút, trong tay đột nhiên kết ra một quả lê.

“Lê!!”

“Thật sự có tác dụng!!”

“Tôi đã ngửi thấy hương thơm của quả lê… A, đói quá… Đói quá đi!!”

Người chơi sợ bị quất, lúc này cũng chỉ có thể nằm bò dưới đất cào đất, đỏ mắt chờ mong quả lê tươi ngon mọng nước.

Nữ sinh cấp ba có chút sợ hãi, sợ bọn họ xông lên tranh giành, sợ bản thân bị cắn xé đến chết giống như những người chơi khác.

Nhưng nhóm người này ngã dưới đất cũng chỉ lăn qua lăn lại cào đất, không ai dám xông lên.

Nữ sinh cấp ba hơi thở phào, tiếp tục kết ra quả thứ hai.

Sau bốn năm quả, quả đã bắt đầu nhỏ đi rất nhiều.

Tiểu Cửu bảo cô ấy uống thuốc rồi tiếp tục. 

Quả nhiên, sau khi tinh thần lực khôi phục, quả cũng đã khôi phục về kích cỡ ban đầu, bởi vậy mỗi lần cô ấy hao hết một nửa lực tinh thần thì sẽ bắt đầu uống thuốc. 

Chỉ khoảng mười phút, bên cạnh nữ sinh cấp ba đã có mười mấy quả lê, mỗi người đều có thể được chia một quả.

“Hu hu hu, trước giờ tôi chưa từng được ăn quả lê nào ngon như vậy!”

“Ngon ngon…”

“Răng rắc răng rắc!”

Trong đại sảnh toàn là tiếng gặm lê, có người nhanh chóng phát hiện ăn lê xong liền cảm thấy chắc bụng hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, hiệu quả hơn hẳn lương khô lúc trước.

“Sao tôi cảm thấy không còn đói như hồi nãy nữa…”

“Tôi cũng thế, đúng là đỡ nhiều rồi.”

“Em gái, tôi vẫn còn thuốc, em cứ mạnh dạn kết quả!!”

“Em gái, em cũng ăn đi, ăn xong mới có sức!! Em ăn hai quả!! Không! Em ăn ba quả!”

“Đúng đúng đúng đúng…”

“Dựa vào đâu mà cô ta được ăn ba quả…”

Người chơi đó còn chưa nói xong thì đã bị người chơi bên cạnh vả cho một cái: “Em ấy không ăn ba quả thì mày ăn à? Mày có thể kết quả không? Đồ ngu!”

“…”

Nữ sinh cấp ba không ngờ lại có một ngày kỹ năng thiên phú của mình có tác dụng lớn như vậy, trước đây cô ấy cũng thường hay chia cho người chơi đồng hành coi là hoa quả để ăn… Trong đó bao gồm cả cô ấy, đều không cảm thấy nó có gì hiếm lạ.

Chính vào lúc mọi người đang tràn đầy hy vọng vào tương lai thì một tiếng nổ tung đột ngột vang lên.

Đầu người đàn ông mất tay ngồi trong góc bị nổ thành đống máu, quả lê đã gặm hơn nửa rơi khỏi tay anh ta, lộc cộc lăn tới cạnh cửa.

“…”

“…”

Đại sảnh rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.

***

***

Ly Khương lấy điện thoại ra xem màn, 100 lấy 50 kết thúc rồi…

【Người sống sót hiện tại: 50】

【NPC hiện tại: 26021】

【Điểm tích lũy: 1532】

【Thứ hạng hiện tại: 23 (50 vào 25)】

【Thời gian đếm ngược: 07:59:11】

Tiếp theo là 50 vào 25… Thứ hạng của cô ấy vẫn đang xếp trong hạng 25, nhưng chỉ là lúc này… Về sau có lẽ sẽ có người vượt qua điểm tích lũy của cô ấy.

Điểm tích lũy của Tạ Bán An ít hơn cô ấy một chút, chắc hẳn vẫn chưa vào được trong top 25.

Hơn nữa còn xuất hiện thời gian đếm ngược…

Chỉ còn tám tiếng nữa.

“Điểm… Điểm tích lũy của tôi không đủ.”

“Phải làm sao bây giờ?”

“Không bị chết đói thì cũng bị đào thải…”

Tạ Bán An lắc đầu đột nhiên gọi Ly Khương một tiếng: “A Ly, cậu nhìn bên ngoài kìa…”

Mây cùng với sương mù đen kịt ở nơi xa đang tới gần chỗ bọn họ, nuốt chửng thêm vài tòa nhà.

Hình như quái vật bên ngoài có chút sợ hãi, thế mà lại không tiếp tục đụng cửa, mà chạy về hướng tòa nhà khác. 

Bọn họ nghe thấy tiếng quái vật chạy băng băng, mặt đất cũng đang chấn động…

Tiểu Cửu thấy những quái vật đó chạy vào trong tòa nhà, lập tức gọi những người khác: “Người nào không đủ điểm tích lũy thì đi theo tôi.”

Người chơi ngơ ngác: “Cái… Cái gì?”

“Vẫn còn một vòng đào thải, điểm tích lũy của mọi người đều đủ cho mọi người thăng cấp?” Tiểu Cửu nhìn đám quái vật chạy tan tác: “Tình trạng hiện tại của quái vật sẽ kéo dài trong khoảng 30-60 phút, là cơ hội tốt nhất.”

Tuy trò chơi rất chó nhưng vẫn để lại cơ hội sống sót cho người chơi. 

“…”

“Chúng tôi gia nhập.” Ly Khương với Tạ Bán An cùng đi qua.

“Tôi… Tôi cũng gia nhập.” Nữ sinh cấp ba dừng việc kết quả, quyết định đi giết quái vật trước, điểm tích lũy của cô ấy không đủ, có kết ra nhiều quả thì cũng vô dụng.

“…”

Những người chơi khác thấy thế, do dự một lát, cuối cùng cũng lựa chọn gia nhập.

Chỉ có hai người chơi có điểm tích lũy rất cao, không lo bị đào thải, lựa chọn ở lại trong đại sảnh.