Hiệu suất công việc của đám tiểu quỷ đêm qua rõ ràng không cao lắm, ngoại trừ những cư dân có cây thánh giá không chết ra, còn rất nhiều cư dân không có cây thánh giá cũng may mắn sống sót.
Ngân Tô chỉ có thể tự thân vận động, dọn dẹp từng nhà một.
May là những cư dân này đã bị dọa sẵn rồi, Ngân Tô tùy tiện hù dọa bọn họ một chút, không có mấy người còn năng lực phản kháng nên dọn dẹp rất dễ dàng.
Nhưng sau khi cô dọn sạch xong hai con phố, không biết là tên nào mật báo thế là những cư dân lại có thể chạy mất.
Trong thị trấn có nhiều căn nhà bỏ hoang như vậy, Ngân Tô muốn tìm những cư dân đã chạy mất này không dễ dàng gì.
…
…
Bên kia, Hứa Thành đã tìm được những người chơi khác, nói với bọn họ chuyện Đỗ Kim Dao bị điên rồi, muốn giết cậu ta.
Chờ Đỗ Kim Dao đuổi tới, vậy thì càng náo nhiệt hơn.
Nhưng cũng không khác lắm so với suy đoán của Ngân Tô, không có bằng chứng xác thực, đám người Ngụy Hoành căn bản sẽ không dễ dàng tin lời nói của bất kỳ ai và cũng không có ý định đứng về phía một bên nào cả.
Đỗ Kim Dao hạ quyết tâm muốn giết Hứa Thành, Hứa Thành thấy mình không kéo được đồng minh, đành phải chạy trốn trước.
Chờ hai người này rời đi, Ôn Thần Hạo nói với những người chơi khác: “Chúng ta đều xuất hiện ảo giác ở mức độ khác nhau. Thời gian càng kéo dài, tình hình sẽ càng nghiêm trọng. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chìa khóa qua ải.”
Ảo giác tiếp tục nghiêm trọng hơn, ai biết được bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
Hơn nữa phó bản này chỉ có tìm được chìa khóa qua ải mới có thể rời khỏi.
“Chìa khóa qua ải có thể sẽ là cái gì chứ?”
“Chắc hẳn nó có liên quan đến người phụ nữ mà Wales mang về.”
“Vậy chúng ta vẫn là phải tìm manh mối liên quan đến cô ta.”
Ngụy Hoành trước đó đã nói qua một lần chuyện xảy ra đêm qua, bọn họ gần như đã tìm ra lời nguyền trên người cư dân trong thị trấn.
Những con quái vật xuất hiện vào ban đêm cũng là nghiệp chướng do chính cư dân trong thị trấn gây ra.
Nhưng ‘Ma quỷ’ đã nguyền rủa bọn họ thì vẫn chưa tìm thêm được manh mối nào nữa, người phụ nữ mà Wales mang về là ai? Chuyện gì đã xảy ra với cô ta sau đó trong thị trấn?
Mặc dù năm người chơi không có ý định tin tưởng lẫn nhau nhưng họ đều ngầm trao đổi những thông tin đã biết.
Đây là phó bản tử vong và rất có thể đây chính là phó bản cuối cùng của bọn họ.
Nếu còn muốn sống sót, mọi người nhất định phải tranh thủ bây giờ vẫn còn tỉnh táo trao đổi manh mối với nhau. Chỉ dựa vào một người không có khả năng tìm được tất cả manh mối, lấy được chìa khóa qua ải.
Sau khi mấy người họ thương lượng xong, cặp anh em họ Ôn và An Vân quyết định vẫn ở cùng một đội, Ô Bất Kinh đi theo Ngụy Hoành.
“Anh Ngụy, chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà thờ.”
“A…”
Ô Bất Kinh nghĩ tới cảnh ngộ trước đó, cả người đều cảm thấy không ổn.
Nếu như có thể, cậu ta không muốn lại bước vào nhà thờ đó nửa bước.
Ngụy Hoành đi đến nhà thờ, Ôn Thần Hạo dẫn em gái và An Vân đến một hướng khác trong thị trấn.
Hôm qua bọn họ đã có được một manh mối. Trong thị trấn có một lão già rất lớn tuổi, ông ta có thể có manh mối gì đó về người phụ nữ mà Wales mang về.
Chỉ là ông ta sống ở một nơi cực kỳ hẻo lánh.
…
…
“Anh ơi, là nơi này sao? Sao em có cảm giác như không có ai ở đây vậy…”
Ôn Du nhìn bãi cỏ hoang không ai dọn dẹp, giữa đám cỏ có một căn nhà thô sơ bằng đá, nơi này là nơi người có thể sống được sao?
Nơi này đâu phải chỉ là hẻo lánh.
Xung quanh chẳng có căn nhà nào, toàn là rừng cây với cỏ hoang.
Nó cách rất xa các con phố khác nên nói hoang tàn vắng vẻ cũng không sai.
Ôn Thần Hạo: “Anh đi vào xem, hai người chú ý xung quanh.”
“Anh trai cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Ôn Thần Hạo đi xuyên qua bãi cỏ, vòng sang bên kia, nhìn thấy cánh cửa lung lay sắp đổ: “Có ai không?”
Không ai trả lời anh ta.
Ôn Thần Hạo đi tới cửa, gọi thêm hai lần nữa, vẫn không có người đáp lại, anh ta liền đẩy cửa nhìn vào bên trong.
Bên trong có một số vật dụng đơn giản hàng ngày, xét theo tình trạng bên trong của ngôi nhà thì chắc là có người ở đây.
…
…
“Sao anh của cô còn chưa ra?” An Vân chờ một lát, cảm thấy thời gian Ôn Thần Hạo đi vào quá lâu, có chút lo lắng.
“Không biết…” Ôn Du cũng rất lo lắng, cô ta thử hướng vào bên trong kêu to: “Anh ơi?”
“…”
Rõ ràng chỉ cách mấy mét, Ôn Thần Hạo nhất định có thể nghe thấy, nhưng lúc này bên kia lại không có tiếng đáp lại nào.
Có gì đó không đúng…
Ôn Du lập tức chạy qua bên đó: “Anh ơi?”
“Ôn Du!” An Vân giật mình, muốn ngăn Ôn Du lại.
Nhưng Ôn Du lo lắng cho Ôn Thần Hạo, trực tiếp xông ra ngoài.
Cửa trước nhà hé mở, nhưng không thấy tung tích của Ôn Thần Hạo đâu.
Ôn Du vừa định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn cổ quái từ phía sau truyền đến: “Các người là ai? Đến đây làm gì? Ai bảo mấy người tới đây!”
Ôn Du giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy một bà lão. Bà ta có mái tóc bạc, lưng còng xuống, hai tay chống một cây gậy, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây sần sùi, khóe miệng trễ xuống, hung dữ nhìn bọn họ.
Trên mặt bà ta còn có mấy vết sẹo lớn, nhưng vết sẹo này khác với những vết sẹo họ từng thấy trước đây.
An Vân phản ứng rất nhanh, giữ chặt lấy Ôn Du đang quá lo lắng cho Ôn Thần Hạo: “Xin chào lão phu nhân, tôi là An Vân, cháu gái của Wales.”
“Wales…” Bà lão chống gậy mạnh xuống đất, khịt mũi hừ lạnh: “Người nhà Wales, chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm cái gì hả?”
An Vân nhìn thấy phản ứng này của bà cụ, nghĩ thầm không ổn, nói sai rồi.
Bà cụ này có vẻ rất không chào đón người nhà Wales.
An Vân hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bạn của chúng tôi vừa qua bên này… Không biết lão phu nhân có nhìn thấy không?”
“Không có.” Bà lão dùng gậy đuổi bọn họ đi: “Cút cút cút, cút nhanh lên, nơi này của tôi không chào đón mấy người.”
“Lão phu nhân, bạn của chúng tôi…”
“Cút nhanh lên!”
Bà lão trực tiếp dùng gậy quất bọn họ, người nhìn như không thể đứng vững, mà vung gậy cũng thật mạnh.
Một gậy đó đánh vào bắp chân, đau không thể tả.
An Vân và Ôn Du đều bị nhận vài đòn rồi bị bà cụ đuổi ra ngoài.
Ôn Du ôm bắp chân đau nhức: “Anh trai tôi nhất định ở trong nhà bà ta!”
Xung quanh đây chỉ có căn nhà này, Ôn Thần Hạo không thể đi chỗ khác mà không nói cho cô, anh trai cô nhất định đang ở trong căn nhà này…
An Vân cũng bị đánh hai gậy, đau đến th ở dốc: “Đừng vội, hẳn là anh cô có năng lực tự bảo vệ mình. Trước tiên chúng ta hãy nghĩ biện pháp, đừng tùy tiện hành động.”
Bà cụ trông như bị gió thổi qua là ngã, không ngờ khi đánh người lại đau như vậy.
…
…
Chạng vạng tối, tại biệt thự.
Ngân Tô người đầy máu quay trở lại biệt thự, lúc này trong biệt thự không có người chơi nào, quản gia đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Quản gia không chú ý tới Ngân Tô đã quay lại, đang cầm một ly nước ép trái cây lớn, đi đến góc tường như tên trộm.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô ngừng ý định gọi người lại, trốn sang một bên quan sát hành động của quản gia.
Quản gia nhìn trái phải một hồi, chắc chắn là không có ai rồi lấy từ trong túi ra một chiếc bọc giấy, bên trong có một ít bột phấn. Cô ta đổ hết toàn bộ bột phấn vào nước ép, lấy đồ khuấy đều.
Sau khi quản gia thêm nguyên liệu xong, thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước ép trái cây lớn quay người lại, kết quả là không hề báo trước mà đụng phải Ngân Tô, ly nước ép trong tay rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ thành từng mảnh.
Quản gia ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, từ trên người của người trước mặt này bốc ra…
Cô ta đứng đằng sau mình từ lúc nào!
Vừa nãy cô ta nhìn thấy rồi phải không?
Tim quản gia đập “thình thịch” điên cuồng nhảy dựng lên, sợ hãi và hoảng hốt, giống như có hai lưỡi cưa, mài tới mài lui trên máu thịt cô ta.