“…Anh Nguỵ chỉ bị ô nhiễm thôi, anh ấy không phải thật sự muốn giết tôi.” Ô Bất Kinh giải thích thay Ngụy Hoành một câu.
Người đứng trước mặt không rõ ý tứ cười một tiếng: “Anh ta ở bên đó.”
Ô Bất Kinh nhìn theo hướng Ngân Tô chỉ, Ngụy Hoành bị tóc đen quấn thành một bé tằm, chỉ lộ ra cái đầu, cả miệng cũng bị bịt lại.
Kiểu hóa trang thành xác ướp màu đen này, Ngụy Hoành muốn cựa quậy một tí cũng khó, lúc này đang trừng con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm bọn họ.
“…”
Ô Bất Kinh xác nhận Ngụy Hoành không sao, hơi hơi thở phào.
Mấy ngày nay nếu không nhờ việc đi theo anh Ngụy, có lẽ cậu ta sớm đã chết rồi.
“Sao cậu chưa bị ô nhiễm?” Người chơi lâu năm như Ngụy Hoành cũng bị ô nhiễm rồi, người chơi mới như Ô Bất Kinh lại chưa bị ô nhiễm, rất kỳ diệu.
“Tôi… Tôi không biết.” Dường như lúc này Ô Bất Kinh mới phản ứng lại, Ngụy Hoành cũng bị ô nhiễm rồi, mình lại không sao. Cậu ta trợn tròn mắt vô tội, khô khan nói: “Có… Có lẽ là vì tôi tụng kinh?”
“…” Quỷ ở phương Tây cũng nghe kinh của phương Đông? Hơn nữa thứ này hữu dụng thì về sau mọi người vào phó bản cứ trực tiếp tụng kinh tập thể là được rồi: “Không làm gì khác?”
Ô Bất Kinh lắc đầu, lắc xong lại nhớ tới gì đó: “Không có việc gì tôi cũng ném thuật trị liệu cho bản thân một lần… Cái này tính không?”
Hình như kỹ năng của cậu ta có tác dụng đối với ô nhiễm… Dù sao trước đây Ngụy Hoành cũng có thể khôi phục sự tỉnh táo ngắn ngủi sau khi cậu ta sử dụng kỹ năng.
Ngân Tô càng tò mò: “Không có việc gì cậu cũng ném thuật trị liệu cho bản thân làm gì?”
Ô Bất Kinh nói nhỏ: “Dù sao thì đầy máu cũng lãng phí…”
Kĩ năng sau khi sử dụng sẽ tự động phục hồi, nên không dùng thì chẳng phải là lãng phí sao. Bởi vậy lúc an toàn cậu ta cũng tiêu hao một chút, sử dụng không nhiều, phục hồi cũng khá nhanh, không hề ảnh hưởng lúc bình thường cần sử dụng.
Cậu ta không có bệnh để ném kỹ năng, chỉ đành ném lên người mình.
Ngân Tô nghe lý do xong: “Cậu đúng là một người đặc biệt.”
“…” Cứ coi như cô đang khen mình.
“Hình như kỹ năng của cậu không giống kỹ năng hệ trị liệu bình thường cho lắm.”
“Không giống sao?” Vẻ mặt Ô Bất Kinh vẫn mù mờ: “Không giống ở đâu? Tôi dùng không có gì khác mà.”
Làm lành miệng vết thương nhanh cực kỳ.
Đây không phải là kỹ năng hệ trị liệu nên có sao?
Ngân Tô giả làm phần tử trí thức trên diễn đàn, hơi thâm trầm nói: “Kỹ năng hệ trị liệu thông thường không thể thanh tẩy ô nhiễm.”
Trong trò chơi này, kỹ năng hệ trị liệu bình thường chỉ có thể làm lành miệng vết thương không quá nghiêm trọng.
Nghe nói kỹ năng hệ trị liệu cao cấp có thể khiến tay gãy mọc lại (trong thế giới hiện thực), chỉ cần không chết trong trò chơi, vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng có thể kéo dài mạng sống.
Nhưng bất kể là bình thường hay cao cấp thì đều không có thiết lập thanh tẩy ô nhiễm, buộc phải dựa vào thuốc hoặc thứ khác.
Đây hẳn là do trò chơi cố ý thiết lập như vậy.
Dù sao thì cũng có phó bản thiết lập cốt truyện thanh tẩy ô nhiễm, trong cửa hàng cũng có đủ mọi loại thuốc để bán.
Giọng điệu Ô Bất Kinh có hơi lưỡng lự: “Nên… Tôi rất lợi hại sao?”
“Coi là vậy đi.” Tuy thực lực bản thân không ra làm sao, nhưng kỹ năng này quả thực không tồi: “Kỹ năng này của cậu tên là gì?”
“Đại pháp làm biến mất vết thương.” Nghe cái tên này cũng không cao cấp chút nào, lúc Ô Bất Kinh nói còn hơi ngại.
“…”
Lúc trước Ngân Tô từng thấy Ô Bất Kinh làm lành miệng vết thương cho Ngụy Hoành, tốc độ đó đúng là… Hơn nữa còn không để lại chút vết sẹo nào, không đi làm thẩm mỹ thì đáng tiếc…
Khụ, lạc đề rồi.
Nhưng đó quả thực là đại pháp làm biến mất vết thương, rất hợp với tên.
…
…
Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh chữa cho Ngụy Hoành tiếp, xem anh ta còn cứu được hay không, không thì giết thôi.
“…”
Giọng điệu tùy ý cứ như gi ết chết một con côn trùng đã làm Ô Bất Kinh bị dọa.
Lúc trước, khắp người đứa trẻ tên Barry đều là vết sẹo mà vẫn có thể duy trì tỉnh táo, Ô Bất Kinh cảm thấy Ngụy Hoành vẫn cứu được.
Ô Bất Kinh hơi sợ những quái vật đứng trong góc nhìn chằm chằm như hổ đói, cẩn thận di chuyển tới bên cạnh Ngụy Hoành, ném thuật trị liệu lên người anh ta.
Vết sẹo trên người Ngụy Hoành đã lan tới bả vai.
Mấy thuật trị liệu được Ô Bất Kinh nện xuống, dường như trong mắt Ngụy Hoành đã có chút tỉnh táo.
Lực tinh thần của Ô Bất Kinh vốn chưa hồi phục được bao nhiêu lại hao cạn lần nữa, Ngụy Hoành đã khôi phục lý trí, phát hiện bản thân bị tóc trói lại, sắc mặt tối sầm.
Đợi anh ta nhìn thấy những quái vật không hề có ý tốt xung quanh, lại suýt nữa thì ngất xỉu.
Đã xảy ra chuyện gì?!
Tại sao nhiều quái vật như vậy! Đợi đã, hình như bọn chúng hơi quen mắt…
“Tô… Tô tiểu thư?” Ngụy Hoành liếc thấy Ngân Tô đứng một bên, dường như việc xuất hiện nhiều quái vật như vậy lại bình thường rồi. Ngụy Hoành li3m li3m cánh môi khô: “Sao cô tìm được chỗ này?”
Ngân Tô nhìn đám quái vật đó một cái: “Bọn chúng nói bên dưới nhà thờ có tầng hầm, tôi xuống đây xem thử. Sao mọi người ra nông nỗi này?”
Ngụy Hoành nhớ lại chuyện lúc trước liền thấy xúi quẩy.
Bọn họ cũng phát hiện có tầng hầm, nhưng vừa xuống thì gặp phải quái vật tấn công, những quái vật đó lúc còn sống hẳn là cư dân trên thị trấn.
Trong khi đánh nhau với quái vật, bọn họ phát hiện một cánh cửa.
Sau cánh cửa có một cái ao, trên ao có sương mù màu máu vấn vít, dường như dưới sương mù có thứ gì đó, nhưng bọn họ còn chưa nhìn rõ thì đã bị một lực lượng đánh bật ra ngoài, trực tiếp ngất xỉu.
Đợi bọn họ tỉnh lại thì đã ở trong gian phòng này.
Về sau thì anh ta xuất hiện ảo giác…
“Sao Hứa Thành lại ở cùng một chỗ với mọi người?”
Ngụy Hoành nhìn về nơi thi thể Hứa Thành nằm lúc trước: “Không biết, lúc chúng tôi đi vào thì cậu ta đã ở đây, đã hoàn toàn điên rồi.”
Bọn họ đi vào thì gặp phải sự tấn công của Hứa Thành, vết sẹo trên người Hứa Thành đã lan lên trên cổ, hoàn toàn mất đi lý trí.
Hết cách, anh ta chỉ đành giết Hứa Thành để tự vệ.
Chắc chắn Hứa Thành cũng vì lời nguyền phát tác mà bị ảo giác giày vò đến điên…
Ngụy Hoành muốn xem thử vết sẹo nguyền rủa trên người mình, nhưng cúi đầu chỉ nhìn thấy tóc đen nghìn nghịt.
“Tô tiểu thư, cô có thể… thả tôi ra trước không?”
“Không được, anh lại lên cơn thì làm sao?” Ngân Tô không đồng ý: “Anh cứ đợi như vậy đi, anh ổn tôi ổn mọi người ổn.”
“…”
Ngụy Hoành nghĩ lại lúc mình lên cơn, cũng không cưỡng cầu.
“Lúc Hứa Thành chết có xuất hiện quy tắc không?”
Ngụy Hoành gật đầu: “Không ai có thể sống sót rời khỏi thị trấn El.”
Ngân Tô: “…”
Ngụy Hoành chửi thầm một tiếng, cười gượng: “Nếu quy tắc này chính xác thì chúng ta đều sẽ chết ở đây, đây chính là phó bản tử vong, người chơi hoàn toàn không có đường sống.”
Ngân Tô không đồng tình: “Nếu trò chơi đã để người chơi qua ải thì nhất định có khả năng qua ải, không thể thiết lập phó bản không có cách giải, như vậy không công bằng, không phải sao?”
Ngụy Hoành thầm nghĩ, trước khi người chơi thử nghiệm nội bộ xuất hiện, vốn không có ai trở lại từ phó bản tử vong.
Bọn họ không phải người chơi thử nghiệm nội bộ có thể vượt qua phó bản tử vong kia.
Phó bản tử vong bình thường không thể vượt qua, đối mặt với phó bản tử vong sau khi thăng cấp…
Ngụy Hoành thấy Ngân Tô trấn tĩnh ung dung, trong lòng nảy sinh mấy phần hi vọng, có lẽ cô thật sự có cách gì đó thì sao?