Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 342: Thị trấn Ma Quỷ (39)



Edit: Fang

Beta: pương

Ngân Tô lấy máu của Ô Bất Kinh xong, đi tới trước mặt An Vân, giọng điệu lạnh nhạt: “Đến lượt cô rồi.”

An Vân tựa như nhìn thấy một con quái vật ăn thịt người đáng sợ đang đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng hờ hững đó dường như đang thầm nói —— Đến lượt cô chết rồi. 

An Vân sợ hãi, cắn môi lắc đầu, không muốn phối hợp.

Ngân Tô lười nói nhảm với cô ta, dù sao bây giờ cô ta bị trói thì làm gì có quyền từ chối, đè người rạch lòng bàn tay cô ta, trực tiếp bắt đầu lấy máu.

Sau khi lấy xong, Ngân Tô tự rạch lòng bàn tay lấy máu.





Sau khi thu thập máu xong, Ngân Tô tìm thấy cánh cửa Ngụy Hoành nói. Mở cửa không có trở ngại, quả nhiên nhìn thấy một cái ao bị sương mù màu máu vấn vít sau cánh cửa.

Trên bờ ao dựng một cây Thánh Giá cao bằng nửa người, câu mà Ngụy Hoành nói được khắc bên trên bằng màu đỏ tươi.

Lúc này chỉ còn mấy người chơi trong khu vực này, đám quỷ nhỏ đều nôn nóng không yên ở trong gian phòng lúc trước, đánh chết cũng không muốn đến gần nơi đây, Ngân Tô chỉ đành để bọn chúng ở bên ngoài. 

Ngân Tô đứng ở cửa, không tùy tiện đi vào, mà thò một chân vào thăm dò, giẫm vào bên trong. 

“Vụt ——”

Tiếng phá tan màn trời vang lên.

Ngân Tô “xoẹt” một tiếng rút chân lại, lực lượng không nhìn thấy đánh trúng mặt đất lúc đầu cô giẫm vào, vết nứt lan ra như mạng nhện.

Ngân Tô lùi hai bước về sau, bên trong không an toàn.

Ngân Tô nhìn quái vật tóc nằm bò trên bả vai mình một cái, túm lên để nó thò vào thử xem.

Nói không chừng đều là quái vật, thứ bên trong sẽ không đếm xỉa tới nó thì sao?

Đáng để thử nghiệm!!

Không cần rời khỏi Ngân Tô, quái vật cưng của mẹ vẫn bằng lòng làm việc, một cọng tóc nhanh chóng mọc dài ra, thò vào bên trong. 

Tóc vượt qua bậc cửa, tiếp tục thò vào trong, nhưng ngay lúc này, lực lượng vô hình rơi từ trên xuống, trực tiếp chặt xuống.

Tóc run rẩy, “xoẹt” một tiếng co rụt về.

Nhưng vẫn có một sợi tóc bị quét phải… Đứt mất rồi.

Quái vật tóc rụt về bên cạnh Ngân Tô, vung vẩy tóc cáo trạng trước mặt Ngân Tô: “Hu hu hu, nó chặt đôi ta luôn rồi, cô xem cô xem cô xem, đứt hết rồi!! Lần trước cũng là nó, chặt đứt nhiều tóc của ta lắm!!”

Ngân Tô: “…”

Không phải do bản thân mi kinh sợ, vì để chạy thoát mà tự chặt đứt sao?

Quái vật tóc không cảm thấy đó là nguyên nhân do mình, đổ mọi tội lỗi lên quái vật bên trong, bắt đầu vô cớ gây chuyện, khóc lóc lăn lộn: “Hu hu hu, báo thù cho ta! Ta muốn ăn nó!! Có vẻ nó rất ngon…”

Quái vật tóc bắt đầu nói say sưa, thậm chí Ngân Tô còn nghe thấy tiếng “hít hà”.

“Anh Ngụy, anh vỗ em làm gì?” Giọng nói yếu ớt của Ô Bất Kinh bỗng nhiên vang lên.

“Cậu nói vô lí gì thế, tay của ông đây đều bị trói…” Giọng nói Ngụy Hoành đột nhiên biến mất.

Ngụy Hoành đứng bên cạnh Ô Bất Kinh, nhưng anh ta bị trói gô, chỉ có chân có thể động đậy, còn là kiểu cần phải đi bước nhỏ.

An Vân bị trói cùng kiểu với Ngụy Hoàng, ở trước Ngụy Hoành một hàng, nói cách khác, phía sau Ô Bất Kinh không có người.

Thế ai đang vỗ cậu ta?

Ô Bất Kinh ý thức được vấn đề ở đâu, cơ thể không chịu khống chế mà run rẩy, quái vật… Nhất định là đám quái vật kia!

Khóe mắt Ngụy Hoành liếc qua đó, trên bả vai của Ô Bất Kinh, rõ ràng có một bàn tay trắng bệch… Bàn tay đó đến từ trong bóng tối đằng sau.

Ô Bất Kinh không dám quay đầu nhìn trên bả vai là thứ gì, nhưng nhìn ra từ trên mặt Ngụy Hoành và An Vân, đó không phải thứ tốt lành gì… Ô Bất Kinh run càng dữ dội hơn.

Sau lưng Ô Bất Kinh vang lên tiếng cười quái dị, cậu ta có thể cảm thấy thứ trên bả vai đang dùng sức, có cảm giác vai sắp bị bóp gãy.

Ngay lúc này, một chùm ánh sáng đánh qua đây.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt Ô Bất Kinh, cậu ta nhắm mắt theo bản năng, bên tai có gió lướt qua, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết. 

Ô Bất Kinh không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Ngụy Hoành và An Vân nhìn thấy rồi, Ngân Tô đột nhiên chiếu ánh đèn pin về phía Ô Bất Kinh, đồng thời xông qua đây, cầm dây chuyền Thánh Giá ngang tàng tiến lên, chủ nhân của bàn tay đó kêu thảm thiết một tiếng, té vào trong bóng tối. 

Ngân Tô đẩy Ô Bất Kinh ra, cúi người kéo quái vật chuẩn bị trèo vào trong tường ra, học theo vẻ u ám khi quái vật nói chuyện: “Ôi chao… Coi ta bắt được cái gì nè!”

Quái vật: “???”

Cô là người sao?

Quái vật kêu chít chít rồi bò vào trong bóng tối, làm gì có chuyện Ngân Tô cho nó cơ hội này, quái vật tóc lan rộng từ sau lưng cô, nhanh chóng quấn lấy quái vật đang giãy giụa. 

Ba người chơi còn lại nhìn quái vật dần dần bị tóc bao trùm, đáy lòng nhao nhao nảy sinh mấy phần sợ hãi. Trong đó An Vân càng sợ, vì cô ta chưa từng thấy quái vật tóc. 

Cô ta cũng chỉ cho rằng đó là kỹ năng thiên phú của Ngân Tô, nhưng cũng rất đáng sợ.

Cô bắt quái vật dễ như bắt côn trùng vậy…

Ngân Tô giải quyết quái vật xong, cầm đèn pin chiếu xung quanh, không nhìn thấy nhiều quái vật hơn, hơi thất vọng: “Không phải anh nói là gần đây có rất nhiều quái vật sao?”

Ngụy Hoành: “Lúc đó quả thực chúng tôi gặp phải rất nhiều…”

Ánh mắt An Vân hoảng loạn liếc nhìn xung quanh: “Nhưng tại sao ở đây lại có quái vật?”

“Hẳn là cư dân thị trấn bị nguyền rủa mà chết.” Ngụy Hoành giải thích: “Sau khi bọn họ chết, có lẽ sẽ hoàn toàn bị lực lượng của phù thủy sai bảo, canh giữ ở đây, đề phòng có người đi vào.”

Ngân Tô không tìm thấy nhiều quái vật hơn, trở về cửa, quan sát bên trong. 

Trong cái ao đó hẳn là “linh hồn” phù thủy bị phong ấn, muốn gi ết chết cô ta thì phải vẽ ma pháp trận xung quanh cái ao.

Nhưng bọn họ vào một bước liền bị tấn công. 

Hơn nữa, còn có quái vật trốn trong bóng tối, nói không chừng đến lúc đó cũng sẽ xuất hiện, tấn công bọn họ.

Ngân Tô nhìn tổ hợp yếu đuối bệnh tật đằng sau một cái… Chỉ một cái liền thu hồi tầm mắt. 

Ô Bất Kinh còn chưa hồi thần lại từ vụ khiếp sợ ban nãy, đột nhiên bị Ngân Tô nhìn một cái, lại giật mình: “Ngụy… Ngụy đại ca, tại sao Tô tiểu thư nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó?”

“Nhìn kẻ vô dụng không phải là ánh mắt này sao.” Ngụy Hoành rất quen thuộc với ánh mắt đó.

Ô Bất Kinh: “…”

An Vân: “…”

Ngụy Hoành và An Vân được thả ra thì có lẽ sẽ rơi vào ảo giác, trực tiếp giơ dao hướng về đồng đội. 

Ô Bất Kinh… Cậu ta không thể cứ ném thuật trị liệu lên người quái vật nhỉ?

Nghĩ như vậy, hình như mấy người bọn họ vô dụng thật.





Quả thực Ngân Tô không trông chờ vào bọn họ, chuẩn bị, tự mình động thủ. Cô khởi động tay chân, lấy chổi quét sơn và máu ở ngoài cửa đã chuẩn bị xong từ trước, trực tiếp xông vào gian phòng.

Cô vừa đi vào thì một lực lượng quét từ phía trước tới, Ngân Tô né tránh lực lượng đó, đến gần cái ao với tốc độ kì dị.

Mấy lần tấn công đều không thể làm thứ tiến vào bị thương, sương máu trên ao bắt đầu dâng trào cuồn cuộn.

Sương máu ngưng tụ thành hình mũi tên dài, tích đầy lực lượng trong sương máu, che trời rợp đất bắn về phía Ngân Tô. 

“Coong!”

“Xẹt ——”

Mũi tên sương mù màu máu đụng phải ống thép trong tay Ngân Tô, tạo ra tiếng loong coong khi va chạm với kim loại, tia lửa tung tóe.

Ngân Tô đồng thời chặt đứt mấy mũi tên sương mù, vòng sang một bên khác của ao. Cùng lúc đó, càng nhiều mũi tên sương mù b ắn ra khỏi sương máu, mức độ dày đặc đó, trông sởn cả da gà.