“Năm đó không nghe lời người ta mua nhà trong thành phố… Ơ ơ ư ư a a…”
Lần này ông Tưởng ngồi cũng không ngồi nổi, trực tiếp tê liệt ngã dưới đất, mùi hương trong không khí càng khó ngửi.
Thôi Nhiên: “Tiên sinh, chúng tôi không giúp gì được cho ông, chỉ có thể nói với ông, trả lời câu hỏi hẳn là có giới hạn số lần, nếu ông tiếp tục trả lời sai…”
Ông Tưởng liên tiếp bị điện giật hai lần, trong lòng sợ hãi không thôi, run run phun ra mấy chữ: “Năm đó không cưới Trương Tiểu Hoa – con gái của góa phụ trong thôn chúng tôi.”
Ông Tưởng nói xong cũng rất sợ bị điện giật lần nữa nhưng ông ta đợi một lát, phát hiện không bị điện giật như hồi nãy.
Chuyện này chôn dưới đáy lòng ông Tưởng rất nhiều năm, mỗi lần ông ta cãi nhau với bà Tưởng thì đều sẽ nhớ tới, không ngờ đây lại là chuyện ông ta hối hận nhất.
Nếu ban đầu ông ta cưới Trương Tiểu Hoa thì bây giờ người ở biệt thự, lái xe sang, đi du lịch khắp thế giới chính là ông ta.
Tiếc rằng ban đầu ông ta không nhìn trúng Trương Tiểu Hoa, cảm thấy cô ta trông quá xấu.
Nhưng ai có thể ngờ tới Trương Tiểu Hoa lúc đó vừa xấu vừa nghèo sẽ phát đạt cơ chứ!!
Loan Tinh nhìn Phó Kỳ Kỳ.
Cô gái bình tĩnh nói: “Tôi hối hận vì không chết cùng với bạn trai ở trong phó bản.”
Xung quanh không có phản ứng, vượt qua. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Loan Tinh nói cuối cùng: “Tôi hối hận ngày mười lăm tháng chín không về nhà.”
Vượt qua.
Một cái chìa khóa xuất hiện trên mặt đất trước mặt bọn họ, bên sườn xuất hiện cầu thang thông lên phía trên.
Loan Tinh nhặt chìa khóa lên: “Đi thôi.”
…
…
Tầng trên.
Ngân Tô cưỡng chế xé “tường” ra, tìm thấy lối đi thông xuống tầng dưới.
Trung tâm tầng dưới vẫn đặt một cái bàn, bên trên có đủ loại màu và một bức tượng chưa được tô.
Tuy chưa được tô nhưng cũng có thể nhìn ra bức tượng đó chính là phiên bản thu nhỏ của chính cô. Nhưng điều quái dị là bức tượng không có con ngươi, hốc mắt trống rỗng “nhìn chằm chằm” cô, quái dị và u ám.
【Tô màu cho bức tượng】
Quy tắc của tầng này cũng rất đơn giản.
Ngân Tô không vừa lòng vì mình không hoàn hảo, cầm bức tượng lên, khóe miệng nở nụ cười cổ quái: “Xem ra phải móc mắt của chủ nhân nơi này xuống để lắp lên thôi.”
Tạm thời không có con ngươi, Ngân Tô chỉ đành cất bức tượng đi trước, tiếp tục tìm đường.
Những bức tường này đều do sức mạnh của quái vật hóa thành, chỉ cần thực lực của bạn đủ mạnh, tường cũng không cản nổi bạn.
Ngân Tô bạo lực xuống tầng, quái vật trốn ở nơi bí mật hoàn toàn không dám lộ diện.
Ngân Tô xuống tầng thì phát hiện tầng này đã có người. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cầu thang đột nhiên xuất hiện, còn lòi ra một người tới, người tại hiện trường đều có chút căng thẳng.
Nhưng sau khi nhìn rõ người tới, Loan Tinh nghi hoặc và cảnh giác: “Lương tiểu thư, sao cô cũng tiến vào rồi?”
Đây không phải là thứ quái vật cố ý tạo ra để mê hoặc bọn họ chứ?
Sau khi khu vực quái vật khởi động, người bên ngoài không tiến vào được… Chẳng lẽ lúc khu vực quái vật khởi động, Lương tiểu thư đã ở trong phạm vi khu vực rồi?
Ánh mắt Ngân Tô lia qua người bọn họ, thuận miệng nói: “Đột nhiên không liên hệ được với mọi người, tôi rất lo cho mọi người nên đi vào xem thử.”
Phó Kỳ Kỳ và ông Tưởng đều ở đây, nhưng bà Tưởng thì không.
Chết rồi?
Phó Kỳ Kỳ chỉ nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu, yên tĩnh giống như một nụ hoa đã bị mưa gió tàn phá.
Cô ta không biết, người xuất hiện lúc này chính là người cô ta từng gặp trong phó bản đầu tiên.
Ông Tưởng tê liệt ngồi dưới đất, hai mắt đờ đẫn, người thì nhếch nhác, ai không biết còn tưởng là đã lăn một vòng trong đống rác.
Tuy Loan Tinh hoài nghi Ngân Tô là thật hay giả, nhưng cũng sợ sẽ mạo phạm đến cô: “Tôi không có ý khác, để an toàn nên cần phải khẳng định cô thật sự là cô. Ảnh xác minh lúc trước của cô, có tiện xuất trình một lần nữa không?”
Khu vực quái vật sẽ không loại bỏ vật phẩm của thế giới hiện thực như trong trò chơi, Ngân Tô rất phối hợp, lấy điện thoại ra, tìm ảnh xác minh Nghiêm Nguyên Thanh gửi cho cô.
Có lẽ ảnh xác minh do đạo cụ nào đó chế tạo ra, sau khi Loan Tinh xem xong thì xác nhận rồi, hoàn toàn không hoài nghi đó cũng có khả năng là quái vật bắt chước làm ra.
Ngân Tô cất điện thoại đi, không để tâm nói: “Không sao, thận trọng là đúng đó.”
Người chơi được bên trên cử đến giúp đỡ, có người tính tình cổ quái, Ngân Tô dễ nói chuyện như vậy, Loan Tinh cũng hơi thở phào.
“Nhưng cô đi vào thế nào vậy?”
“Đi bộ vào.”
“…”
Loan Tinh rất hiểu chuyện không hỏi nữa, có lẽ cô có phương pháp đặc biệt gì đó.
Loan Tinh nhìn cầu thang đằng sau Ngân Tô, nhưng sau khi Ngân Tô đi xuống thì cầu thang bắt đầu biến mất, bây giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một bức tường.
Loan Tinh đi qua chỗ Ngân Tô, nói về chuyện xảy ra sau khi bọn họ tiến vào và cái chết của bà Tưởng cho cô.
Sau khi Ngân Tô hiểu được đại khái: “Xem ra thứ quái vật thiết lập đều là một số cửa ải khá đơn giản, chỉ cần không làm trái thì nguy hiểm không lớn.”
Loan Tinh: “Trước mắt xem ra là như vậy, nhưng…”
Loan Tinh ra hiệu Ngân Tô nhìn quy tắc của ải này.
【Lần lượt nói ra chuyện xấu các bạn đã từng làm, khi trên tường xuất hiện X, hãy lựa chọn ngẫu nhiên một cốc nước để uống. Nếu bạn không chết, chúc mừng bạn, hãy tiếp tục tham gia trò chơi, cho đến khi được phán định hợp lệ thì người tiếp theo mới có thể nói.】
Trên bàn cạnh tường đặt 12 cốc nước dùng một lần, bên trong đựng nửa cốc nước lọc.
Trước mắt, quy tắc này là cái dài nhất từ trước tới nay, lúc xuất hiện X thì lựa chọn một cốc nước để uống, rõ ràng chính là trừng phạt.
Trò chơi trước đây cũng không nói rõ là sẽ chết người. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng bây giờ quái vật trực tiếp nói với bạn, ải này phải chết người.
Độ khó thăng cấp rồi.
Loan Tinh cau mày, nhìn Ngân Tô: “Lương tiểu thư, cô có phát hiện tung tích của quái vật không?”
Cả đoạn đường bọn họ lên đây, hoàn toàn không phát hiện con quái vật đó.
Trò chơi này có thể không có điểm dừng.
Cho đến khi quy tắc quái vật quy định càng ngày càng nghiêm ngặt, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phạm quy… Không bắt được quái vật, bọn họ sẽ bị hao mòn đến chết ở đây.
Ngân Tô: “Ừ, nhưng để nó chạy mất rồi.”
Loan Tinh không ngờ Ngân Tô đã thật sự gặp được, mà quái vật còn chạy mất rồi, quái vật này khó đối phó như vậy sao? Nó chỉ là một con quái vật cấp B…
Chỉ là khu vực quái vật hơi phiền phức, bọn họ ở bên trong khu vực, phải chịu các loại hạn chế không dễ phát huy.
Nhưng chỉ cần tìm được quái vật, hẳn là không khó đối phó.
“Thế cô có cách khác rời khỏi đây không?” Chắc hẳn người bên ngoài cũng đang nghĩ cách giải quyết quái vật, nhưng bọn họ cũng không thể khoanh tay đợi chết, mỗi ải đều có giới hạn thời gian.
Ngân Tô không trả lời câu hỏi này, chỉ hếch hếch cằm về phía dòng chữ máu: “Không phải trò chơi này khá thú vị sao, chơi chút đi.”
Lúc cô ở một mình, bé quái vật đó sẽ không ra ngoài.
Bây giờ nhiều người như vậy, nó cũng phải xuất hiện chứ? Chỉ cần nó dám ra đây, lần này chắc chắn phải móc mắt nó xuống.
Hừm hừm…
Ngân Tô nghĩ tới đây liền nở nụ cười.
Loan Tinh đột nhiên thoáng nhìn thấy nụ cười u ám trên mặt Ngân Tô, cả người đều lạnh lẽo.
Loan Tinh sờ sờ da gà bất chợt nổi lên trên mu bàn tay, vội vàng rời tầm mắt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Loan Tinh cho là Ngân Tô cũng không còn cách khác, chỉ có thể tổ chức mọi người tiến hành “trò chơi” này, đề phòng trò chơi hết giờ, tất cả mọi người đều phải chịu phạt.
Phạm vi của chuyện xấu có rộng có hẹp, bọn họ cũng không rõ quái vật muốn nghe loại chuyện xấu nào. Nên trước tiên Thôi Nhiên nói một chuyện hồi nhỏ mình thả con thỏ nhà hàng xóm nuôi, nói dối hàng xóm là nó bị xe cộ chèn chết rồi.