“Chúng ta chơi một lượt nữa đi.” Ngân Tô cảm thấy vô vị, cười nói với ông Tưởng: “Nếu ông vẫn không chết thì chứng tỏ vận may của ông thực sự rất tốt.”
Ngân Tô nói xong cũng không đợi ông Tưởng tán thành, ra hiệu Loan Tinh tiếp tục.
Loan Tinh không biết ý định của Ngân Tô là gì, nhưng cô không nói, cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác. Trò chơi vẫn đang tiếp tục, vì vậy chỉ có thể nghe theo Ngân Tô tiếp tục lượt tiếp theo.
Lượt này ông Tưởng vẫn không nói ra được, bị phạt uống một cốc nước lần nữa.
Thực tế chứng minh, vận may của ông Tưởng thực sự rất tốt, nước lần này chỉ khiến người ông ta mọc ra rất nhiều cục mụn kì quái, gãi một cái là chảy máu.
Nhưng cho dù như thế thì cũng không đòi mạng của ông ta.
Ông Tưởng nhếch nhác nằm bò dưới đất, trên người toàn là máu, sau mấy phen giày vò, cuối cùng ông Tưởng cũng không kiên trì nổi, hai mắt đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
“Đúng là mạng lớn.” Ngân Tô nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đến lượt cô thì chắc cốc đầu tiên đã có thuốc độc.
Ngân Tô cũng không tiếp tục chơi nữa, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
“Mọi người lật cái bàn kia đi.” Ngân Tô chỉ huy Loan Tinh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hả…” Có thể sao?
Ngân Tô thấy Loan Tinh không động, cổ quái hỏi: “Không biết lật bàn?” Lòng bàn tay Ngân Tô hướng lên, đưa lên trên một cái: “Thế này.”
“…” Lật bàn thì ai mà chẳng biết.
Nhưng đây là quy trình bình thường sao? Bây giờ bọn họ vẫn ở trong trò chơi, lúc này lật bàn không phải là nói với quái vật “Ông đây không chơi nữa” sao?
Loan Tinh hiểu Ngân Tô muốn làm gì, cô muốn dẫn quái vật trốn trong tối ra.
Đây là cách tìm quái vật đơn giản nhất.
Nhưng Loan Tinh và Thôi Nhiên không dám làm như vậy.
Thứ nhất là vì có người bình thường ở đây.
Thứ hai, bọn họ vi phạm quy tắc trước, nếu không thể bắt được quái vật vào giây đầu tiên nó hiện thân thì quái vật vẫn có thể lợi dụng quy tắc nó quy định để giết người.
Bọn họ chỉ cần lộ ra một chút sơ hở hoặc động tác chậm một giây thì thứ đợi chờ bọn họ chính là tử vong.
Tuy quái vật này chỉ ở cấp B nhưng năng lực của nó đặc biệt, xuất quỷ nhập thần, bọn họ không nắm chắc có thể bắt được nó ngay lập tức.
Loan Tinh thấy dáng vẻ Ngân Tô vô cùng tự tin, cũng bất giác có thêm mấy phần tự tin: “Thế tôi đi nhé?”
“Đi đi.” Ngân Tô gật đầu, lại nói với Thôi Nhiên và Phó Kỳ Kỳ: “Mọi người tự trốn kĩ một chút nha, đừng tạo thêm phiền phức cho tôi, tôi sẽ không cứu mọi người.”
Loan Tinh đi tới cạnh bàn, đưa tay lật bàn, tất cả những cốc nước còn lại trên mặt bàn bị xốc bay, rơi xuống đất.
Gần như là cùng lúc, Loan Tinh cảm thấy một lực lượng quái dị nhắm vào mình, nguy hiểm tới gần, cơ thể cô ấy lại cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích được.
Không khí tràn vào, trước mắt Loan Tinh đột nhiên xuất hiện mấy con mắt, chúng nó quay tròn, dường như có thể nhìn ra “nụ cười” không có ý tốt từ trong những con mắt đó.
Đối mặt với quái vật, Loan Tinh kinh hãi trong lòng, nhưng dù sao cũng là thành viên có tố chất được huấn luyện trong Cục điều tra, ổn định lại tâm trạng, dưới chân âm thầm dùng sức.
Cảm giác cứng đờ cản trở cô ấy chợt thả lỏng, cô ấy vung tay một cái, chiếc bàn đổ dưới đất ném qua chỗ quái vật, cô ấy nhân cơ hội lùi về sau.
Giây tiếp theo, sau vai Loan Tinh bị người khác nắm lấy, một cỗ sức mạnh làm cô ấy xoay nửa vòng, trước mắt bất giác tối sầm.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối đan xen, đợi cô ấy đứng vững thì phát hiện mình đã đứng ngoài một quả cầu màu đen… Đúng vậy, quả cầu màu đen.
Loan Tinh nhìn xung quanh: “Lương tiểu thư đâu?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thôi Nhiên nhìn thấy quả cầu đen này xuất hiện, anh ta nuốt nước bọt: “Ở… Ở bên trong.”
“!!!”
Quả cầu màu đen vẫn không ngừng bành trướng, Loan Tinh không rảnh để nghĩ xem quả cầu này là thứ gì, túm lấy ông Tưởng hôn mê dưới đất, gọi hai người còn lại rời khỏi đây.
…
…
Lần trước quái vật tóc đã chịu thiệt, lần này nó bịt kín toàn bộ trên dưới trái phải, tuyệt đối không để cho quái vật có khả năng chạy thoát nữa.
Ban đầu quái vật ẩn thân trong không khí, nhưng quái vật tóc đánh lung tung trong không khí, rất nhanh liền đánh cho quái vật hiện thân.
Cái đầu bị chặt của quái vật lại mọc ra một cái đầu cỡ nhỏ, cho nó thêm chút thời gian nữa, tin chắc rằng rất nhanh sẽ khôi phục kích cỡ ban đầu.
Nửa th@n dưới chính là một viên thịt, xung quanh viên thịt có một vòng dải váy bán trong suốt, những dải váy đó không ngừng lay động, chống đỡ cho nó di chuyển trong không trung.
Ngân Tô lại công kích vẻ bề ngoài của quái vật lần nữa: “Mi thật sự rất xấu.”
Đánh giá về ngoại hình người khác là không lịch sự, nhưng đối với quái vật thì không cần lo rằng không lịch sự, dù sao trông vẻ ngoài chúng nó vốn đã không lịch sự.
Quái vật: “…”
Nó xấu ở đâu cơ!! Đúng… Cô làm mất một cái đầu của mình, chắc chắn là do thiếu cái đầu đó nên mới trở nên xấu! Đều tại cô khiến mình trở nên xấu đi!
Cô không chỉ khiến mình trở nên xấu mà còn chê cười mình, giẫm đạp lên nỗi đau của nó hết lần này đến lần khác.
Người có thể nhịn, “quái” không thể nhịn!
Quái vật nghĩ tới cái đầu mất đi của mình, trong lòng bừng lên lửa giận, vô số con ngươi đồng thời xoay chuyển về hướng Ngân Tô…
“Bốp!”
Quái vật còn chưa kịp làm gì, cả cơ thể đã bị đánh bay, con ngươi đồng thời nhìn về cùng một hướng.
Quái vật xoay tròn mấy vòng trên không trung, đụng phải ranh giới “tường” do tóc kết thành, bật ngược trở lại trung tâm, lại bị một sợi tóc khác đánh bay lần nữa.
Quái vật rất muốn phản kháng.
Nhưng mất đi năng lực ẩn núp quan trọng nhất, trước mặt quái vật tóc, thực lực của nó hoàn toàn không đủ dùng, bị quái vật tóc coi là quả bóng cao su xoay vòng quanh.
Có lẽ quái vật tóc giận nó lúc trước lại dám chạy thoát, mỗi lần đều dùng đủ lực. Trên thân quái vật không ngừng xuất hiện vết thương, con ngươi bay loạn xạ.
Ngân Tô đứng một bên xem, không có ý định nhúng tay vào, tranh thủ nhặt hai con ngươi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thứ này mọc trên thân quái vật, trông có chút kinh dị nhưng không hề có cảm giác dính dính, cầm trong tay mát lạnh như một loại vật liệu đá nào đó.
Hiển nhiên con ngươi là sinh vật sống, muốn thoát khỏi bàn tay cô. Ngân Tô dùng tay không bóp nát một cái, con ngươi nổ tung, kẻ đầu sỏ lại tỏ ra ghét bỏ mà quăng nó đi.
Ánh mắt cô xoay chuyển, dừng trên con ngươi còn lại.
Con ngươi còn lại cứng đờ nhìn cô, hồi lâu cũng không động đậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô gái nhếch môi cười: “Vậy mới ngoan, ta thích con ngươi biết nghe lời.”
Con ngươi: “…”
Ngân Tô lại nhặt mấy cái nữa, có lẽ do đã thấy dáng vẻ hung tàn khi cô dùng tay không bóp nát “đồng nghiệp” lúc nãy, những con ngươi này cũng không dám lộn xộn.
Ngân Tô lựa chọn kỹ lưỡng, chọn ra hai con ngươi đẹp nhất, con ngươi bị chọn trúng ngoan ngoãn nằm bên cạnh đồng nghiệp còn lại.
Ngân Tô lấy bức tượng cất trước ngực ra, lần lượt nhét hai con ngươi vào.
Đừng nói, hai con ngươi nhét vào rất vừa vặn, giống như đã được may đo vậy.
Ngân Tô vỗ bức tượng một cái: “Không phải lúc trước biết xoay tròn à? Sao bây giờ lại không xoay? Không thích xoay nữa? Xoay cái đi.”
Hai con ngươi đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi, xoay một vòng theo hướng khác nhau, giống như một icon tấu hài cỡ lớn.
Ngân Tô nhìn bức tượng phiên bản thu nhỏ y hệt mình, sau khi sở hữu đôi mắt, dường như hoàn hảo hơn nhiều.