Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 371: Chuyến tàu không có điểm đến (9)



Edit: Fang 

Beta: Qing

Toa 03.

Chỗ ngồi của Ngân Tô ở phía trong, nhưng hai chân của hành khách mới lại gác lên ghế phía trên, bên dưới còn để một số hành lý.

Khuôn mặt u ám lộ ra nụ cười kì dị, dường như đang đợi chờ Ngân Tô nói chuyện với cậu ta.

Ngân Tô cũng mỉm cười với anh ta sau đó đột nhiên nhấc tay vả một cái, âm thanh chói tai của cái tát vang vọng trong toa tàu.

Quy tắc nói rằng không được nói chuyện với những hành khách không phải là con người của trạm vừa rồi, nhưng không nói là không được bắt nạt hành khách nha.

Hành khách mới bị đánh cho đầu lệch sang một bên, hết sức kinh ngạc trừng Ngân Tô. 

Ngân Tô nhìn bên mặt còn lại của anh ta, nhấc tay vả một cái nữa.

Hành khách mới: “…”

Đánh đến nghiện rồi đúng không!!

Nhưng cô không nói chuyện…

Trên gương mặt trắng bệch của hành khách mới hiện rõ vết tát đối xứng, anh ta thù hận trừng Ngân Tô. 

Ngân Tô chỉ cười với cậu ta, sau đó nhấc tay lần nữa ——

“Bốp!”

“Bốp bốp!”





Thịnh Ánh Thu từ toa tàu khác trở về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. 

Cô gái áo gió màu đen đứng ở lối đi, đối mặt với quái vật, hai tay thay phiên nhau làm việc, trong toa tàu toàn là tiếng vả vang vọng.

Quái vật đó không giãy giụa không phản kháng, chỉ ngóc đầu, dùng ánh mắt thù hận trừng cô.

Trong tiếng vả, Thịnh Ánh Thu nghe thấy một âm thanh khác, cánh cửa đối diện với cô ta “sầm” một tiếng đóng lại.

“!!!”

Ngân Tô nghe thấy tiếng đó thì chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó rũ mắt xuống như chưa từng có gì xảy ra, chuẩn bị tiếp tục vả…

Hai má quái vật đã sưng lên, cuối cùng cậu ta giống như không chịu nổi nữa, đột ngột đứng dậy nhường đường.

Ngân Tô tiếc nuối buông tay xuống, nghiêng mình đi vào bên trong. 

Thịnh Ánh Thu: “…”

May mà vị trí của cô ta ở bên ngoài. 

Thịnh Ánh Thu nhìn cánh cửa đã đóng một cái, không lập tức ngồi xuống, dù sao tàu cũng đã chạy rồi, lúc này ngồi hay không cũng chẳng quan trọng. 

Thịnh Ánh Thu đi tới lối đi ở hai hàng ghế phía trước Ngân Tô: “Xin chào, vẫn chưa biết nên xưng hô với cô thế nào?”

“Tô Lương Tâm.”

“…” Cái tên này thật sự là vừa nghe đã thấy giả! Thịnh Ánh Thu là một người chơi có kinh nghiệm, tất nhiên sẽ không quan tâm vấn đề tên thật hay giả: “Chuyện lúc trước, cảm ơn nhé.”

“Không cần, cô đã tiêu điểm tích lũy rồi.” Ngân Tô không để tâm.

Thịnh Ánh Thu cảm ơn không phải là mục đích chính, sau khi hàn huyên hai câu thì cô ta thăm dò hỏi: “Có phải người quấn áo choàng đen vừa mới mua manh mối trên sân ga từ cô không? Có thể bán cho tôi không?”

Cô ta nhìn thấy kẻ kỳ quái quấn áo choàng đen đứng cùng một chỗ với cô ở một toa tàu khác.

Ngân Tô giơ một ngón tay.

Thịnh Ánh Thu rất hiểu chuyện, chuyển khoản một vạn cho Ngân Tô. 

“Hành khách cần biết —— 1. Vui lòng không nói chuyện với những hành khách…” Ngân Tô đọc “Hành khách cần biết” cho Thịnh Ánh Thu. 

“Cảm ơn.”

Thịnh Ánh Thu lập tức trở về vị trí của mình, lục tìm đồ vật màu xanh lá trong hành lý.

Tuy quy tắc phía trước nói “Chuyến tàu D4444 không có trưởng tàu” nhưng ông ta cũng có thể là trưởng tàu của chuyến tàu khác tới đây làm thêm, như vậy cũng có thể lý giải được quy tắc “Trưởng tàu ghét người nói dối”.

Hơn nữa lúc lên tàu “đồ vật màu trắng” thuộc hàng cấm, nên đồ vật màu xanh lá chắc hẳn cũng là hàng cấm.





Balo của Ngân Tô vứt trong cung điện, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô lấy nó ra và lục lọi để tìm những món đồ màu xanh lá cây.

Là một cái vòng tay màu xanh lá, trên vòng tay có một số hoa văn kỳ quái.

Ngân Tô nghĩ một lát, vẫn nhét vòng tay vào trong balo, lấy bảng màu ra hướng về phía mặt quái vật, biến toàn thân trên dưới anh ta thành màu xanh lá.

Bộ trang phục ăn xin rách rưới củ con quái vật ngay lập tức trở thành tiêu điểm nổi bật.. 

Quái vật: “…” 

Khuôn mặt Ngân Tô dịu dàng, không tiếng động bày tỏ “Đừng khách sáo”.

Con quái vật không có phản ứng nào khác ngoài việc trừng mắt nhìn cô, nhưng bất kể anh ta trừng thế nào, kẻ đầu sỏ bên cạnh cũng chỉ giữ dáng vẻ mỉm cười.

Con quái vật tức giận đến mức tần suất lồ ng ngực phập phồng cũng nhanh hơn, anh ta đằng đằng sát khí kéo túi du lịch dưới chân ra.

Ngân Tô nhìn một cái, thằng nhóc này, mang nhiều quần áo như vậy —— Quan trọng là đống quần áo này đều rách rưới!

Ngân Tô không thể chịu nổi khi nhìn thấy nhiều bồ đồ rách nát như vậy nên cô lại lấy một bảng màu ra, ngay trước mặt quái vật, biến toàn bộ đồ thành màu xanh lá lần nữa.

Lần này ngay cả túi cũng không buông tha.

Quái vật: “…”

Giết cô!!

Cậu ta muốn giết cô!!





Thịnh Ánh Thu vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý đồ vật màu xanh lá cô ta tìm ra như thế nào, quay đầu liền phát hiện đằng sau lòi ra một người xanh đến mức phát sáng.

“!!!”

Thời gian cô tìm đồ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không thể rời khỏi toa tàu, ở đây trừ chỗ ngồi ra thì không còn thứ gì khác, Vu Khiết – người có thể dung hợp đồ vật cũng không ở toa này.

Thịnh Ánh Thu nhìn hành khách bên cạnh mình một cái, nhớ lại cảnh tượng Ngân Tô đánh quái vật vừa nãy… Trong lòng nảy ra một cách to gan.

Hành khách quái vật nhận thấy ánh mắt của Thịnh Ánh Thu, chậm rãi quay đầu, ngoác mồm lộ ra một hàm răng đen.





“Két ——”

Cánh cửa đang đóng được mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời đi từ ngoài cửa vào, liếc mắt nhìn cả toa tàu một lượt, sau đó dừng trên người Thịnh Ánh Thu gần ông ta nhất và hành khách quái vật bên cạnh đó.

Người đàn ông đi về phía chỗ ngồi của Thịnh Ánh Thu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Mời xuất trình vé tàu.”

Thịnh Ánh Thu nhìn thấy người đàn ông cài thẻ tên ghi chức vụ “trưởng tàu” trước ngực.

Câu nói kia của trưởng tàu là nói với hành khách quái vật. 

Thịnh Ánh Thu ổn định hô hấp, cũng không dám thở mạnh, cô ta có thể cảm thấy hơi thở kì dị tỏa ra từ người trưởng tàu, rất mạnh…

Hành khách quái vật lấy một tấm vé tàu ra đưa qua đó, trưởng tàu có một cái máy kiểm vé cầm tay giống như nhân viên đồng phục màu xanh da trời.

“Hãy cất kỹ.”

Hành khách quái vật cầm lấy một đầu của vé tàu, nhưng trưởng tàu lại cầm đầu còn lại, không hề buông tay, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng: “Hành khách, có vẻ như bạn đã mang theo thứ gì đó mà lẽ ra bạn không nên mang theo.”

Hành khách quái vật nói theo bản năng: “Tôi không có.”

Nụ cười của trưởng tàu càng thêm xán lạn, độ cong kỳ dị đó dường như kéo dài đến mang tai: “Thật sự không có sao?”

“Không… Không có.”

Trưởng tàu buông vé tàu ra, hành khách quái vật lập tức cất vé đi, còn chưa kịp thở phào, cánh tay của trưởng tàu kéo dài một cái kỳ dị, bóp lấy cổ hành khách quái vật. 

Thậm chí hành khách quái vật còn không kịp kêu một tiếng, mắt, mũi, tai cùng lúc chảy ra máu đen, khuôn mặt màu xanh đen vô cùng khiếp sợ.

“Bùm!”

Đầu của hành khách quái vật trực tiếp bị bóp nổ.

Thịnh Ánh Thu ngồi bên cạnh bị máu đen tanh tưởi bắn lên, máu chảy xuống theo sống mũi, mắt có hơi ngứa, bóng dáng của trưởng tàu trở nên mơ hồ.

Tay của trưởng tàu khôi phục bình thường, ông ta nhìn Thịnh Ánh Thu với sắc mặt khó coi: “Hành khách, mời xuất trình vé tàu của cô.”

Trưởng tàu đứng bên cạnh cứ như một ngọn núi lớn, đè đến mức Thịnh Ánh Thu có chút không thở nổi, nói ra mấy chữ từ kẽ răng: “Tôi đã kiểm vé.”

Trưởng tàu giải thích: “Để ngăn chặn tình trạng trốn vé, chúng tôi sẽ kiểm tra lại tại từng ga, điều này cũng nhằm đảm bảo an toàn cho hành khách..”

“…”

Trốn vé…

Mỗi trạm đều sẽ kiểm vé…

Là vì người chơi có vé tàu bị nhân viên lấy mất?

Thịnh Ánh Thu lấy vé ra đưa cho trưởng tàu.

Trưởng tàu trả vé lại cho Thịnh Ánh Thu rất nhanh: “Hãy cất kỹ.”

Thịnh Ánh Thu nhìn dấu ngón tay màu đen dính trên vé tàu, mu bàn tay nổi da gà.