Người chơi tụ tập tại đây, Phạm Tài bị người khác làm cho tỉnh, hắn ta hoang mang nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên vung tay vung chân hét lên: “Đừng qua đây! Tôi không ăn!!”
“Phạm Tài, anh nhìn kỹ đi, là chúng tôi!” Sức lực của Cát Sơn lớn, anh ta đè Phạm Tài đang vùng vẫy lại.
“Đừng qua đây, đừng qua đây…” Phạm Tài lại giống như bị dọa điên, miệng liên tục lặp lại mấy chữ này.
Thịnh Ánh Thu tiến lên vả hắn ta hai cái, Phạm Tài không ngừng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tuy Phạm Tài yên tĩnh lại nhưng trông dáng vẻ anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Phạm Tài, tôi hỏi anh, Lý Chính Lâm làm sao mà chết? Anh có nhìn thấy quy tắc tử vong không?”
“Không biết…” Phạm Tài co mình trên ghế ngồi: “Thịt bò… Đừng ăn thịt bò, đừng ăn thịt bò!!”
Thịt bò…
Toa ăn trên tàu không cung cấp thịt bò tươi.
Quy tắc này sai? Nói cách khác, thứ được cung cấp là thịt bò không tươi? Thế… Lý Chính Lâm từng gọi món ở toa ăn?
Mọi người nhìn nhau một cái, Ân tiên sinh tiếp tục hỏi: “Lý Chính Lâm đã ăn thịt bò? Anh ta lấy đâu ra thịt bò?”
“Không biết… Không biết…”
“Không phải hai người ở cùng nhau sao? Anh ta có từng gọi thịt bò ở toa ăn hay không mà anh không biết?”
“Chưa từng… Chưa từng!! Nó đột nhiên xuất hiện… Xoẹt! Ở ngay đó…”
Phạm Tài đột nhiên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, giọng nói càng ngày càng vang dội: “Đang ở ngay đó, nó ở đó!! Đập nó đập nó!!”
Phạm Tài xông qua đó, tông vào không khí, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngã xong còn nhảy lên đạp, vừa đạp vừa cười.
“Không thể đập…” Phạm Tài đang nhảy nhót loạn xạ đột nhiên dừng lại, xoay tròn tại chỗ: “Cô ta sẽ đến đây, cô ta đến rồi, cô ta đến rồi… Aaaa!!”
Phạm Tài ôm đầu, trốn trong kẽ hở của ghế ngồi.
“Trông anh ta giống như là hoàn toàn bị dọa điên rồi.” Ân tiên sinh cau mày thở dài.
Người chơi bị dọa điên không phải chuyện gì hiếm lạ, lực tinh thần càng thấp, khả năng nhìn bị dọa điên khi nhìn thấy quái vật sẽ càng cao.
Thậm chí có người trực tiếp bị dọa chết.
Nhưng loại người chơi vừa nhìn đã thấy rất hung ác như Phạm Tài, bị dọa thành dáng vẻ này, có chút kì quái.
“Vấn đề là thịt bò từ đâu ra?” Thịnh Ánh Thu nói: “Hẳn là Lý Chính Lâm và Phạm Tài chưa từng gọi món ở toa ăn.”
Người chơi từng gọi món ở toa ăn, đoán chừng chỉ có Tô Lương Tâm.
Nhưng cô không xảy ra chút chuyện nào.
Thịnh Ánh Thu nặng nề nói: “Nếu không gọi món cũng sẽ xuất hiện thịt bò…”
Người chơi cũng nặng trĩu trong lòng, thế có phải bọn họ cũng sẽ gặp phải trường hợp như vậy không?
Lý Chính Lâm và Phạm Tài đều không ứng phó được, bọn họ cũng chưa chắc có thể ứng phó.
“Là cô ta!” Phạm Tài đột nhiên nhô đầu ra, con ngươi không thể khống chế xoay tròn: “Là con khốn kia, là cô ta làm! Anh Lý bị cô ta hại chết!”
Pháp Sư: “Ai?”
“Con khốn ở toa 3, là cô ta!!” Phạm Tài nói xong lập tức rụt về, cuộn tròn ôm lấy mình, thần kinh rối loạn mà nhắc mãi: “Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi…”
“Là người họ Tô sao?”
“Cô ta từng ăn đồ ở toa ăn…”
“Có phải vì Lý Chính Lâm xung đột với cô ta ở sân ga nên cô ta cố ý hại chết anh ta không?”
“Tôi thấy cô ta không giống người tốt đẹp gì.”
…
…
Toa 01.
Ngân Tô hài lòng ngồi ở vị trí mới, quái vật tóc lặng lẽ bắt đầu trang trí ghế ngồi mới, không bỏ qua một kẽ hở nào.
Nếu không phải Ngân Tô ngăn cản thì nó định trang trí luôn cả toa tàu.
Giới thiết kế nội thất không có tên tuổi của nó, Ngân Tô không phục.
Quái vật tóc không được trang trí nữa, làm xong ghế ngồi, lặng lẽ ở dưới đất lần mò về phía hành khách quái vật còn sống trong toa 01.
Trước tiên nó bò ra đằng sau người ta, chuẩn bị quấn lấy mắt cá chân của hành khách quái vật từ phía dưới ghế ngồi.
Quái vật tóc thò qua đó từng chút từng chút một, mắt thấy sắp chạm vào hành khách quái vật thì chỗ cửa tàu đột nhiên có người đi vào.
Quái vật tóc oán hận “trừng” người đi vào một cái, sột soạt sột soạt thu tóc về.
Pháp Sư vừa vào toa 01 thì cảm thấy bị thứ gì đó “nhìn chằm chằm”, chuông báo động vang lên trong lòng.
Cảm giác đó thoáng qua trong nháy mắt, tưởng chừng như là ảo giác của anh ta vậy.
Pháp Sư cảnh giác nhìn quanh toa tàu.
Trong toa tàu, trừ hành khách quái vật ra thì chỉ còn Tô Lương Tâm nằm trên ghế ấn tới ấn lui trong hư không.
Chắc hẳn cô đang ấn vào giao diện cá nhân của trò chơi.
Dáng vẻ an nhàn tự tại đó giống như du khách bình thường ngồi tàu đi du lịch vậy.
“Pháp Sư, làm sao thế?” Cát Sơn đi cùng với Pháp Sư thấy anh ta đột nhiên dừng lại, khó hiểu mà hỏi.
Pháp Sư: “Cát Sơn, vừa nãy anh có cảm thấy có gì đó bất thường không?”
Cát Sơn: “Không có.”
“Thế chắc là tôi gặp ảo giác.” Pháp Sư nhìn phương hướng của Ngân Tô một cái, nói với Cát Sơn: “Anh trông chừng ở cửa.”
“Được.”
Cát Sơn nhìn xung quanh, anh ta thật sự không cảm thấy có gì bất thường, không khác gì với những toa khác.
Pháp Sư gặp ảo giác gì?
Cát Sơn khó hiểu nhìn Pháp Sư đi vào bên trong.
“Tô tiểu thư.”
Pháp Sư đi tới bên cạnh ghế của Ngân Tô, chào hỏi rất lịch sự.
Ngân Tô nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Có việc?”
Pháp Sư không hề để tâm đến sự lạnh nhạt của Ngân Tô, khuôn mặt vô cùng bình thường đó mang theo nụ cười nhã nhặn: “Không phải toa 01 là toa của Lý Chính Lâm sao? Sao cô lại tới đây rồi?”
Ngân Tô: “Anh ta chết rồi mà, không phải mọi người nhìn thấy rồi sao.”
Pháp Sư: “Tôi biết, tôi muốn hỏi Tô tiểu thư đổi vị trí tới đây thế nào vậy?”
“Thêm tiền thôi.” Cuối cùng Ngân Tô liếc anh ta một cái nữa, đưa ra một kế sách đi vào lòng đất: “Anh cũng muốn đổi vị trí? Anh giết Phạm Tài là có thể đổi qua đây rồi.”
“…”
“Anh tìm tôi chỉ để nghe ngóng cái này?”
Dường như Pháp Sư đang cân nhắc câu chữ, sau một lát mới mở miệng: “Cái chết của Lý Chính Lâm có liên quan đến Tô tiểu thư không?”
“Đến hỏi chuyện này à.” Ngân Tô nhếch khóe môi, ánh mắt sáng rực, nói bằng giọng điệu như đang khoe khoang chiến tích: “Là tôi làm đấy.”
Cô thừa nhận một cách tự nhiên thoải mái khiến Pháp Sư hơi sững sờ.
Ngân Tô tò mò: “Mọi người muốn ra mặt báo thù giúp anh ta?”
“Tô tiểu thư hiểu lầm rồi.” Pháp Sư vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không quen biết Lý Chính Lâm, sống chết của anh ta cũng không liên quan đến tôi. Tô tiểu thư đối phó anh ta chắc hẳn là do Lý Chính Lâm đắc tội Tô tiểu thư trước.”
“Anh rất biết cách nói chuyện.”
“…” Pháp Sư cười cười: “Tôi tới tìm Tô tiểu thư là vì một chuyện khác.”
Ngân Tô không nói gì.
Pháp Sư bèn nói tiếp: “Hiện tại chúng ta không biết trạm cuối của tàu dừng ở đâu, cũng không biết về sau có bao nhiêu trạm, mà mỗi trạm chắc hẳn đều có quy tắc mới, người chơi buộc phải đi xuống mới có thể biết được quy tắc, giúp chúng ta tránh khỏi nguy hiểm mới xuất hiện.”
Vẻ mặt Ngân Tô vô cảm tiếp tục “ấn ấn ấn”.
Ánh mắt Pháp Sư hơi thay đổi, sau đó tiếp tục nói: “Sau khi chúng tôi thương lượng thì quyết định mỗi trạm sẽ có người chơi lần lượt đi xuống, hai người một nhóm, có sự phối hợp lẫn nhau như vậy sẽ dễ giành được quy tắc hơn.”
“Thì sao?”
“Tô tiểu thư muốn gia nhập không?”
“Không muốn.” Ngân Tô từ chối thẳng thừng.
Pháp Sư không ngờ Ngân Tô còn chẳng thèm suy nghĩ một chút nào, anh ta có hơi ngượng: “Nếu Tô tiểu thư không gia nhập thì chúng tôi không thể nói quy tắc giành được cho cô…”