Bác sĩ Dương hóa thân thành nhân viên quét dọn, nơm nớp lo sợ dọn dẹp toa tàu không nhuốm bụi trần: “Cô xem… Cô hài lòng không?”
“Ừ, rất tốt.” Ngân Tô đưa ra lời khẳng định với công việc của nhân viên quét dọn.
Bác sĩ Dương run lẩy bẩy nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhiệt tình hiếu khách như trước “Vậy… vậy tôi về nhé?”
Ngân Tô: “Trò chuyện chút đi.”
“…”
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm vừa nãy, bác sĩ Dương cảm thấy mình có thể trò chuyện, nếu không cô sẽ buộc sợi dây đỏ lên cổ anh ta.
Ngân Tô: “Anh biết trạm cuối cùng của chuyến tàu này ở đâu không?”
Bác sĩ Dương “ờm” một tiếng, dường như không biết có nên trả lời hay không, nhưng vừa thấy Ngân Tô nhấc tay, anh ta lập tức mở miệng nói: “Không có trạm cuối cùng.”
“Không có trạm cuối cùng?”
“Ừ ừ ừ.” Bác sĩ Dương liên tục gật đầu.
Chuyến tàu không có điểm đến… Không có trạm cuối cùng thì đương nhiên là không đến được trạm.
Ngân Tô: “Thế anh xuống tàu ở đâu?”
Bác sĩ Dương vốn cúi đầu lại hơi ngẩng lên, ánh mắt nheo lại nhìn cô, thậm chí giọng nói cũng trở nên nham hiểm hơn rất nhiều: “Nếu đã lên chuyến tàu này, cô sẽ không thể đi xuống được nữa.”
“Thế tại sao anh đi lên?”
“… Vé tàu, nhận được vé tàu thì buộc phải lên tàu, nếu không sẽ chết.” Dường như bác sĩ Dương nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, cả người đều run rẩy.
Vé tàu của người chơi là mua, vé tàu của NPC là phát?
Đây không phải đối xử khác biệt sao?!
Đáng ghét!!
“Anh còn biết những gì về chuyến tàu này?”
Bác sĩ Dương cúi đầu xuống móc bụng mình, không nói chuyện nữa.
Không biết là không muốn nói hay là bản thân anh ta cũng không biết nhiều.
Ngân Tô thấy không hỏi được gì, xua tay bảo anh ta về đi, còn không quên cảnh cáo một câu: “Đừng làm chuyện mờ ám, nếu không hậu quả của anh sẽ thê thảm hơn cả bọn họ.”
Bác sĩ Dương: “…”
Bác sĩ Dương ảo não trở về ghế ngồi, co người không dám động đậy.
…
…
Toa 04.
Cát Sơn ngồi trên ghế với sắc mặt khó coi, trên cánh tay anh ta có một vệt máu rất dài, tuy đã được xử lý và không còn chảy máu nữa nhưng trông vẫn dữ tợn như cũ.
Chỗ ngồi của cô gái áo choàng đen ở ngay phía sau anh ta, cô ấy rất yên tĩnh, nếu không phải quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô ấy thì Cát Sơn cũng cảm thấy cô ấy không tồn tại.
Trừ bọn họ ra thì vẫn còn bốn quái vật, một con trong đó là từ trạm trước, ba con còn lại thì lên tàu từ trạm này.
“Anh em, anh không sao chứ?” Vẻ mặt của hành khách quái vật ở ghế đằng sau Cát Sơn quan tâm nhìn anh ta.
Cát Sơn: “Không sao.”
“Chỗ tôi có nước, anh muốn uống không?” Hành khách quái vật lấy một chai nước đưa cho Cát Sơn như một người tốt bụng mong chờ nhìn anh ta.
“…”
Cát Sơn biết quy tắc đâu dám muốn: “Cảm ơn, tôi không khát.”
Hành khách quái vật cười cười với Cát Sơn: “Thế nếu anh khát thì nói cho tôi, đừng khách sáo với tôi nha.”
Cát Sơn: “…”
“Xoạt ——”
Cửa được mở ra, lần trước đã được gặp trưởng tàu, khuôn mặt u ám xuất hiện ở cửa.
Sau khi lấy được quy tắc, bọn họ xử lý đồ vật màu tím ngay lập tức, nên lần này kiểm vé không có nguy hiểm gì.
Nhưng sau khi trưởng tàu rời đi, cửa không hề mở ra, vẫn ở trạng thái đóng như cũ.
…
…
Toa 06.
Toa tàu này có hai người chơi nữ, vì lúc đầu lên tàu người có vé người không vé nên hai người có chút không ưa nhau.
Vì vậy sau khi những người chơi khác rời đi, họ cũng không nói gì với nhau, mỗi người ngồi vào chỗ của mình.
Trong toa tàu, trừ bọn họ ra thì còn có hành khách quái vật, bọn họ phân bố ở vị trí xung quanh người chơi, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, bề ngoài quái dị, vẻ mặt u ám, cả toa tàu đều dày đặc cảm giác lạnh lẽo.
Bên cạnh Mạch Tử là quái vật trạm Thây Ma, hôi tanh khó ngửi, cô ta cố gắng co người, nhăn mày nhìn ra hướng cửa tàu.
Ân tiên sinh nói rằng tốt nhất là ngồi ở chỗ của mình lúc kiểm vé để tránh xảy ra sai sót.
Đợi kiểm vé xong, cô ta có thể rời khỏi đây, đi chỗ khác đợi.
Không dễ gì Mạch Tử mới đợi được trưởng tàu, sau khi kiểm vé xong, thấy trưởng tàu không gây phiền phức cho mình, Mạch Tử hơi thở phào.
Ngay lúc này, giọng nói u ám của trưởng tàu vang lên từ phía sau.
“Hành khách, sao anh lại ở đây?”
Mạch Tử đột nhiên nhớ ra Phạm Tài vẫn ở trong toa bọn họ.
Lúc trước Ân tiên sinh trở về, muốn đưa cả Phạm Tài qua đó, nhưng Phạm Tài túm lấy ghế ngồi không buông tay, như nào cũng không chịu rời đi.
Lúc đó cửa tàu đã đóng, dựa theo kinh nghiệm trạm trước, cửa giữa các toa cũng sắp đóng lại, bọn họ không có thời gian để lãng phí.
Nên Phạm Tài bị bỏ lại toa 06.
Mạch Tử cứng nhắc quay đầu nhìn, chỉ thấy trưởng tàu túm Phạm Tài lên.
Dường như Phạm Tài khôi phục lí trí nhất thời, hoang mang lấy vé tàu giơ trước mặt trưởng tàu: “Vé tàu… Tôi có vé tàu.”
Nhưng trưởng tàu không hề nhìn vé tàu, cười u ám: “Hành khách, anh đã để lỡ thời gian soát vé rồi.”
Sự kinh hoảng trên mặt Phạm Tài dừng hình, anh ta bị trưởng tàu túm lấy, gần như hoàn toàn không nhúc nhích được. Một giây sau, Mạch Tử tận mắt nhìn thấy đầu của Phạm Tài nổ tung.
“!!!”
Mạch Tử đột ngột rụt đầu lại, che miệng thở hổn hển.
Không về toa tàu của mình, thế mà lại là quy tắc phải chết. May mà bọn họ đều thận trọng trở về toa của mình.
Mạch Tử không dám động đậy, đợi sau khi trưởng tàu rời đi thì cô ta mới dám ló đầu nhìn ra chỗ Phạm Tài tử vong.
Cùng lúc ló đầu ra còn có Vu Khiết cùng toa với cô ta, hai người chạm mắt nhau rồi lại nhanh chóng rời mắt đi.
【Trưởng tàu thích nói dối】
Một quy tắc xuất hiện trên lối đi.
Trưởng tàu thích nói dối…?
Hồi trước có một quy tắc “Trưởng tàu ghét người nói dối”, những người chơi khác nói quy tắc này hẳn là chính xác.
Thế “Trưởng tàu thích nói dối” là đúng hay sai?
…
…
Toa 01.
Ngân Tô ngồi một lát, gọi bác sĩ Dương đang co người trên ghế: “Đưa vé tàu của anh cho tôi xem thử.”
Bác sĩ Dương căng thẳng: “Tại… Tại sao?”
“Xem thử, không có tại sao.” Ngân Tô mất kiên nhẫn thúc giục anh ta: “Mau lên.”
“…” Bác sĩ Dương bất lực: “Thế… Thế cô phải trả cho tôi.”
“Tôi chỉ xem thử.” Ngân Tô mất kiên nhẫn.
Bác sĩ Dương lấy vé tàu của mình ra đưa tới trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô không nhận, chỉ nhìn một cái. Vé tàu giống với cái của cô, trạm cuối cùng cũng viết “chưa biết”.
Nhưng anh ta họ Dương thật.
Ngân Tô xem vé tàu xong, xua tay bảo anh ta đi.
Kêu thì đến ngay, đuổi là đi liền, bác sĩ Dương cũng không dám oán thán bất kỳ lời nào, cất vé tàu chuồn về vị trí của mình.
“Cạch!”
Ánh đèn bị dập tắt, cả toa tàu rơi vào trong bóng tối, xòe tay ra cũng không thấy được năm ngón, ngay cả đèn khẩn cấp cũng không thấy.
Tắt đèn rồi?
Ngân Tô rất có kỷ luật, tắt đèn liền đi ngủ, cô để quái vật tóc làm bảo vệ cho mình rồi lấy một cái chăn nhỏ ra đắp, nhắm mắt đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, bác sĩ Dương ngồi cứng nhắc một lát, sau hồi lâu không còn nghe thấy tiếng động của cô gái đáng sợ đó, bắt đầu chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Dường như bóng tối không thể ngăn trở tầm nhìn của bác sĩ Dương, anh ta chộp được vị trí của Ngân Tô một cách chính xác, nỗi sợ hãi, sợ sệt dưới đáy mắt đã bị sự tham lam thay thế.
Bác sĩ Dương liếm liếm cánh môi khô, bắt đầu yên lặng cười quái dị.