Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 387: Chuyến tàu không có điểm đến (25)



Editor: Mèo lười

Beta: Mids + Yan

Ngân Tô bước sang một bên. Cô còn cho rằng Trưởng tàu sẽ giết chết Tiểu Thuần. 

Ai có thể ngờ rằng sau khi ông ta bóp cổ cô bé ấy một lúc lâu, sau đó đột nhiên ném Tiểu Thuần giống như một miếng giẻ rách, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô bé: “Ngươi có thể hỏi một vấn đề.”

Tiểu Thuần cuộn tròn trong đau đớn sắp ngất đi, làm gì còn có tinh thần để mà đặt câu hỏi. 

Ngân Tô lại thêm một ngày đi làm việc tốt, giơ tay nói: “Tôi có thể giúp cô ấy đặt câu hỏi được không?” 

“Cô ta tình nguyện, đương nhiên có thể.” Trưởng tàu cũng không từ chối Ngân Tô 

Ngân Tô giả vờ hỏi thăm ý kiến của Tiểu Thuần về mong muốn của mình, Tiểu Thuần đau đớn đến mức không thể nói được. Ngân Tô coi cô ấy ngầm thừa nhận sau đó hướng Trưởng tàu đặt câu hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu hôm nay chúng ta không ăn trưa trong toa ăn?” 

Trưởng tàu nhìn chằm chằm cô vài giây rồi trả lời: “Sẽ không có gì xảy ra cả, việc lựa chọn địa điểm ăn uống và đồ ăn là quyền lợi của hành khách.” 

Ngân Tô lại nhìn Trưởng phòng sau đó gật đầu biểu thị cô đã hỏi xong.

Trưởng tàu hừ lạnh một tiếng, lui về bên trong phòng nghỉ. Ngân Tô nâng đỡ Tiểu Thuần quan tâm hỏi: “Không sao chứ?” 

Tiểu Thuần: “…” 

Cô ấy nhìn qua giống không có chuyện gì sao? Là cô ta cố ý!! Lúc này làm bộ có lòng tốt làm cái gì!! Dối trá!!!

Tiểu Thuần đau đến không muốn nói chuyện, Ngân Tô rất tri kỷ mà đưa cô ấy về chỗ ngồi, quay đầu liền hào hứng hỏi hai bóng ma khác: “Hai người các ngươi có muốn chơi trò chơi không?”

Bóng ma: “…” 

Không!! 

Ngân Tô không ép họ chơi, cô không biết việc đặt câu hỏi với trưởng tàu có thể được kích hoạt nhiều lần hay chỉ một lần.. 

Và trưởng tàu sẽ không bao giờ nói cho cô biết ‘ga cuối’ mà cô muốn biết là ở đâu.

Ngân Tô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thuần, mở miệng nói chuyện phiếm bình thường: “Tiểu Thuần, em có còn nhớ mình đã ở trên sân ga bao lâu không?” 

Tiểu Thuần co người lại bên trong ghế dựa, âm thanh khàn khàn: “Không, không nhớ rõ.”

“Lên tàu chính là được chọn sao?” 

“Đúng.” Tiểu Thuần lúc này đã rất suy yếu, cô ấy không dám không trả lời Ngân Tô: “Khi vé xuất hiện, bọn ta đều phải lên tàu.” 

“Không lên sẽ như thế nào?” 

“Chết.”

Câu trả lời này cùng với câu trả lời của bác sĩ Dương hoàn toàn trùng khớp. 

“Em gái có biết trạm cuối cùng của đoàn tàu này không?” 

Tiểu Thuần: “Đoàn tàu này không có trạm cuối cùng.”

“Ồ.” Đáp án không ngạc nhiên chút nào, Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Thế em xuống tàu ở đâu?” 

Tiểu Thuần vô cùng đau đớn không có nghĩ tới Ngân Tô lại hỏi vấn đề này theo bản năng trả lời: “Trạm Quỷ Lĩnh.” 

“Em có thể xuống tàu sao?” 

“…” 

Tiểu Thuần dường như nhận ra mình đã nói sai, cô ấy lặng lẽ nhìn Ngân Tô, khi cô ngước mắt lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nữ sinh, trong lòng cô cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.. 

“…” 

Tiểu Thuần trừng mắt ngất đi. Ngân Tô nắm lấy cổ cô ấy: “Đừng giả vờ ngất xỉu, chị sẽ không thương xót em đâu.” 

Mí mắt đang nhắm của Tiểu Thuần run rẩy, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn mở mắt ra, tại sao cô ấy lại xui xẻo như vậy, người đầu tiên bị tìm thấy lại là cô ấy… 

“Em làm thế nào để xuống tàu?”

“…Cứ vậy đi xuống?”

Ngân Tô mỉm cười đập một phát lên đầu Tiểu Thuần: “Em đang nói đùa với chị đấy à?” 

Tiểu Thuần choáng váng vì bị đập, cô ấy nhăn mặt nhỏ giọng nói: “Nội tạng của hành khách đặc biệt chính là thẻ xuống tàu.” 

Hành khách đặc biệt… người chơi. 

Nội tạng của người chơi là thẻ xuống tàu của NPC, vậy thẻ của người chơi là gì? Nó không thể là nội tạng của người chơi đi? 

Ngân Tô nhìn về phía Tiểu Thuần, chẳng lẽ là nội tạng của NPC? 

Tiểu Thuần nhìn thấy sự ác ý trong ánh mắt của Ngân Tô, hai tay khoanh trước ngực run rẩy mở miệng: “Cô… cô muốn làm gì?” 

Ngân Tô nhìn đi nơi khác, cô cảm giác mọi chuyện không có đơn giản như vậy. 

“Đem tất cả những gì em biết về chuyến tàu này đều nói hết cho chị biết.” 

“Tôi không…” 

Những lời cuối cùng của Tiểu Thuần im lặng dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngân Tô. “Tôi thực sự không biết nhiều…” 

Ngân Tô âu yếm chạm vào đầu cô ấy: “Không sao em biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, nhưng phải nói sự thật được chứ?” 

Tiểu Thuần chỉ cảm thấy bàn tay chạm vào đầu cô ấy giống như lòng bàn tay của quỷ. 

“…Tôi biết.” 

Không ai biết đoàn tàu D4444 xuất hiện lúc nào, bọn họ chỉ nhớ rõ rằng chuyến tàu sẽ xuất hiện ở trên sân ga mỗi ngày. Khi tấm vé xuất hiện trên tay, người có vé phải lên tàu. 

Nếu bọn họ lấy được nội tạng của hành khách đặc biệt trên tàu thì bọn họ có thể xuống tàu một cách an toàn khi tàu quay trở lại sân ga. Bị mắc kẹt ở trên sân ga quá lâu, khiến bọn họ vừa khát vọng vừa lo sợ khi lấy được vé tàu. 

“Vì sao?” 

Tiểu Thuần gian nan nuốt nước bọt mấy lần “Bởi vì khi ở trên tàu có thể thu hoạch được càng nhiều lực lượng thì có thể tồn tại ở trên sân ga lâu hơn.” 

Tiểu Thuần không nhớ rõ mình đã ở sân ga bằng cách nào. 

Tất cả ký ức của cô ấy bắt đầu từ khi ở sân ga. Ký ức của cô ấy ngày nào cũng giống nhau giống như một chiếc đĩa DVD chạy lặp đi lặp lại không có cái gì mới mẻ. 

Cô ấy cứ đứng mãi ở trên sân ga mà không thể nào tìm cách để rời đi, mỗi ngày đều ra vào chuyến tàu. Trên sân ga cũng không có yên bình, một số quái vật mạnh sẽ ức hiếp quái vật yếu, thậm chí ăn thịt chúng. Vì vậy theo bản năng bọn họ muốn trở nên lớn mạnh hơn. 

Cô ấy không biết tin tức từ đâu ra rằng việc lên tàu sẽ khiến bọn họ mạnh mẽ hơn, nhưng dù sao thì mọi người ai cũng nói như vậy. 

Những con quái vật đã lên tàu và xuống tàu thành công thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Thế nhưng cũng có nhiều quái vật không bao giờ xuống tàu sau khi lên tàu. Chúng biến mất trên tàu.

Thế là bọn họ trở nên sợ hãi lên tàu nhưng cũng vô cùng khát khao được lên tàu.

“Đó…đó là tất cả những gì tôi biết.” Sau khi Tiểu Thuần nói xong liền lo lắng nhìn về phía Ngân Tô. 

Ngân Tô trầm tư suy nghĩ, mỗi ngày tàu sẽ vào ga một lần…

Lộ trình của chuyến tàu này quả nhiên là chạy vòng tròn.

Sau nhà ga ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’, có lẽ bọn họ sẽ quay lại nhà ga ‘Trạm Tâm Thần’ sau đó tiếp tục một vòng tuần hoàn mới.

Ngân Tô liếc nhìn Tiểu Thuần: “Còn những chuyện khác thì sao? Cẩn thận suy nghĩ lại một chút.” 

“Tôi còn nghe… Tôi nghe thấy có một tin đồn.” 

“Tin đồn gì?” 

Tiểu Thuần cẩn thận nhìn xung quanh một chút thận trọng nói: “Chỉ cần giết chết…Trưởng tàu, thì đoàn tàu này sẽ dừng lại.” 

“Giết Trưởng tàu?” 

“Tôi…là nghe nói.” Tiểu Thuần giống như sợ nữ sinh kia nghĩ rằng mình nói dối: “Cái tin đồn này có rất nhiều người biết… Cô không tin có thể đi hỏi bọn họ.” 

… 

… 

Trong toa xe của Ngân Tô tràn ngập “vui vẻ”, nhưng toa xe khác thì không như vậy.

Sau khi Trưởng tàu rời đi, bóng ma liền mời người chơi chơi trò chơi.

Hầu hết các trò chơi của bóng ma đều là những trò chơi nhỏ trẻ con có thể chơi, tưởng chừng có cơ hội chiến thắng cao nhưng bóng ma lại có lợi thế hơn, vì những người chơi không thể nhìn thấy chúng. 

Vì vậy trong những trò chơi như trốn tìm, người chơi rất dễ bị thua nếu không có đạo cụ phù hợp.

Họ sẽ không chết ngay sau khi thua trò chơi, bởi con quái vật sẽ chỉ lấy đi một nội tạng của họ. Cũng giống như việc dùng nội tạng để làm vé trước đây, người chơi vẫn sẽ không hề cảm thấy khó chịu.

Quái vật vẫn sẽ dụ dỗ những người chơi thua cuộc tiếp tục chơi trò chơi và nếu thắng trò chơi, họ có thể lấy lại nội tạng của mình 

Dù vậy nhưng những con quái vật này khá ngu ngốc bởi vì khi bắt đầu trò chơi luật chơi không hề được giải thích rõ ràng hoặc luật chơi rất mơ hồ.