Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 394: Chuyến tàu không có điểm đến (32)



Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Con tàu lao vút đi trong bóng tối, ánh đèn trong từng toa tàu sáng rực, những con quái vật giương móng vuốt về phía những con người yếu đuối, lộ ra răng nanh sắc nhọn, máu tươi bắn tung tóe lên cửa sổ làm mờ đi vô số hình dáng.

Ác ý và tàn khốc phơi bày ở mỗi toa tàu.

Người chơi còn định lợi dụng quy tắc ở ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ để trưởng tàu giúp bọn họ diệt trừ một vài quái vật. 

Ai ngờ ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ không hề có quy tắc mà lũ quái vật cũng trở nên cuồng bạo, người chơi trực tiếp trở thành mục tiêu đuổi giết của quái vật.

Cát Sơn dùng sức đẩy hai con quái vật ra, kéo Thịnh Ánh Thu ra khỏi vòng vây của đám quái vật, tụ họp với Ân tiên sinh.

Ân tiên sinh nhấc tay viết chữ trong không trung, chữ “định” màu vàng kim hình thành, chữ vàng kim phóng to rồi lan rộng về phía đám quái vật. 

Quái vật bị ánh sáng vàng kim quét tới, cơ thể đột nhiên cứng đờ cố định tại chỗ.

Cát Sơn thấy thế, lập tức nhấc chân đá bay hai con quái vật gần bọn họ nhất, quái vật bay ra ngoài đụng ngã một đống quái vật xông tới ở phía sau.

Ân tiên sinh chỉ cố định được quái vật ở gần nhất.

Quái vật phía sau không bị hạn chế, bọn chúng điên cuồng xông về phía bọn họ.

“A ——”

Tiếng la hét vang vọng dồn dập từ các hướng khác nhau quét tới như gió bão.

Ba người bịt tai lại cùng lúc, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn. Những làn sóng âm tiếng sau cao hơn tiếng trước buộc họ phải lùi lại, cũng khiến họ không có khả năng chống trả.

Tai mũi miệng Cát Sơn đều bị sóng âm dao động làm chảy máu.

Hai người còn lại cũng không ổn hơn là bao.

Chỗ tốt duy nhất là âm thanh cũng có tác dụng với những quái vật khác, trong toa tàu lúc này ai cũng không di chuyển được.

Âm thanh chói tai đó giống như một thanh kiếm sắc đâm vào đầu làm nhiễu loạn Thịnh Ánh Thu, tay cô ta run rẩy, dùng hết sức lực rút một chiếc lông vũ đỏ rực cực dài ra.

Thịnh Ánh Thu vung lông vũ như là vung kiếm vậy, vô số lông vũ nhỏ bé bắn từ trong lông vũ đó ra, bốc cháy trong không khí, hóa thành một ngọn lửa vút về phía quái vật. 





Toa 01.

Ngân Tô dựa vào bên cạnh ghế ngồi, nhìn quái vật tóc quấn mấy con quái vật không an phận thành cái kén, treo trên trần nhà.

Người duy nhất còn đang đứng là Tiểu Thuần.

Bóng dáng Tiểu Thuần không còn chân thực như trước, cô gái đáng thương nửa trong suốt giống như một đóa lục bình kéo dài hơi tàn trong gió bão.

Từ đầu Tiểu Thuần đã không động thủ, lúc này còn run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

Nhưng ngay lúc này, âm thanh chói tai từ toa sát vách truyền tới.

Âm thanh chói tai vang lên bất ngờ suýt nữa tiễn Ngân Tô về trời.

Dường như quái vật tóc cũng không chịu được tiếng hét này, bò từ trên trần xuống, nhanh chóng bịt kín cửa.

Tường tàu cách âm, cửa vừa bịt lại thì âm thanh chói tai biến mất.

Ngân Tô dùng ngón trỏ day day tai, cảm giác thính lực khôi phục bình thường mới dừng lại.

Quái vật tóc phấn khích thuật lại tình hình của toa sát vách cho Ngân Tô. 

Ba người Ân tiên sinh, Thịnh Ánh Thu, Cát Sơn bị quái vật bao vây.

Giọng của người cá suýt nữa khiến ba người họ bỏ mạng, nhưng may mà cô gái áo choàng đen xuất hiện kịp thời, giết chết một người cá.

Âm thanh yếu đi, ba người nhân cơ hội từ lỗ hổng chạy qua toa 03.

Quái vật tóc gào thét trong tâm trí Ngân Tô một cách cực kì hứng thú: “Xông lên xông lên xông lên, chúng ta cũng đi đi!!”

Ngân Tô không thấy hứng thú: “Muốn đi thì mi tự đi.”

Quái vật tóc lăn lộn la lối: “Đi mà đi mà, trông bọn chúng ngon dã man í.”

“Không đi.”

“…”

Quái vật tóc biết mình không thể thay đổi quyết định của Ngân Tô, chỉ đành phát tiết sự oán hận lên mấy con quái vật treo trên trần.

Cái kén treo trên trần bị quái vật tóc gặm hết rất nhanh.

Nó chưa đã cái nư mà lượn vòng quanh Tiểu Thuần, chọc ghẹo mắt cá chân Tiểu Thuần như là biến thái vậy, quấn lên cẳng chân người ta, lần mò tới lui.

Tiểu Thuần run như cầy sấy nhưng không dám động đậy. 

Chỉ sợ tóc biến mình thành một cái kén màu đen, sau đó im hơi lặng tiếng biến mất.

Ngân Tô lười để ý quái vật tóc, đi về phía phòng nghỉ cho nhân viên trên tàu.

Vốn cho rằng cửa không mở được, chẳng ngờ cô vặn tay nắm cửa một cái thì cửa đã mở rồi.

Bên trong không có ai.

Ngân Tô xác định phòng nghỉ an toàn, bước chân đi vào trong.

Cả phòng nghỉ không tính là rộng rãi, một cái giường tầng bằng sắt, vết máu loang lổ trên giường.

Bên cạnh có một cái bàn, trên bàn xếp chồng một vài cuốn sổ, đều là một số cuốn sổ ghi chép liên quan đến chuyến tàu.

Ngân Tô tiện tay lật giở, chắt lọc ra một ít thông tin từ bên trong ——

Tuyến đường của chuyến tàu D4444 là tuyến đường tham quan du lịch, đã từng được khen ngợi là tuyến đường du lịch đẹp nhất.

Vé tàu của chuyến tàu D4444 khó tìm, mỗi chuyến đều không còn ghế trống.

Dường như Ngân Tô có thể nhìn ra sự phồn hoa náo nhiệt trước đây của chuyến tàu từ những ghi chép này.

Ngân Tô còn tìm thấy một số thư khen ngợi được đựng trong rương.

Nội dung đại khái là khen ngợi nhân viên nào đó phục vụ tốt hoặc là khen ngợi hoàn cảnh của con tàu thoải mái vân vân.

Ngân Tô ngồi trong phòng nghỉ, kiên nhẫn mở từng bức thư ra xem.

Lúc mở đến bức thứ năm mươi ba, Ngân Tô nhìn thấy nội dung có chút khác.

【Hôm nay lên tàu liền cảm thấy không thoải mái lắm, không biết có phải bị cảm rồi hay không.

Chị nhân viên nhìn ra sự khó chịu của tôi, chu đáo hỏi tôi có cần giúp đỡ không, tôi cũng ngại làm phiền chị nhân viên, không ngờ chị nhân viên hết rót nước lại tìm chăn cho tôi.

Chị nhân viên nói chuyện dịu dàng mà dễ nghe, nếu tôi có một người chị như vậy thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ viết thư khen ngợi cho các chị nhân viên xinh đẹp tốt bụng!

Điều khá đáng tiếc là lúc xuống tàu tôi không đủ thời gian, không thể đóng dấu, lúc về tôi vẫn muốn ngồi con tàu này, đến lúc đó nhất định phải đóng dấu.】

Đóng dấu… Dấu gì?

Ngân Tô đặt bức thư đó qua một bên trước, tiếp tục mở những bức thư còn lại. 

Cô lần lượt tìm ra bốn bức thư nhắc đến “đóng dấu”.

Là ấn chương kỉ niệm của chuyến tàu D4444.

Lúc hành khách xuống tàu có thể tìm nhân viên đóng dấu lên vé để làm kỉ niệm.

Người chơi xuống tàu, có phải cũng cần đóng dấu hay không?

Dù sao đây là một chuyến tàu tham quan du lịch, đương nhiên một hành trình hoàn chỉnh phải kết thúc bằng ấn chương kỷ niệm. 

Ngân Tô lại dùng thuật giám định quét cả phòng nghỉ một lượt, phát hiện một cái hộp ở giường trên, mở ra là một chuỗi dây chuyền dính máu.

【Dây chuyền dính máu: Tuy nó dính đầy máu tươi nhưng không khó để nhìn ra chủ nhân của nó đã từng rất trân trọng nó.】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại】

【Số lần sử dụng: 1】

Ngân Tô cầm dây chuyền dính máu nhìn ngắm một lát, mặt dây chuyền đã nứt ra rồi, không nhìn ra nó từng được trân trọng ở đâu…

Ngân Tô đi từ phòng nghỉ ra, thử mở cửa buồng lái.

Tiếc rằng cửa buồng lái vẫn không mở được.





Toa 07.

Pháp Sư và Mạch Tử bị quái vật ép vào giữa toa, xung quanh bọn họ có ánh sáng mờ nhạt di chuyển, quái vật xông tới đụng phải ánh sáng đó lại bị bắn ra.

Mà mỗi lần va chạm thì ánh sáng sẽ xuất hiện vết nứt.

Tiếp tục đợi thì sớm muộn gì quái vật cũng sẽ đụng vỡ ánh sáng. 

“Mạch Tử.”

Mạch Tử căng thẳng nhìn chằm chằm quái vật bị dọa giật mình: “Pháp… Pháp Sư tiên sinh?”

Pháp Sư bình tĩnh phân tích: “Toa 04 cách chúng ta quá xa, chúng ta không quá đó được. Bây giờ tốt nhất là chúng ta đi về phía toa 08, tụ họp với những người khác, mọi người phối hợp lẫn nhau đối phó quái vật sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Dường như giọng nói của Pháp Sư mang theo sức mạnh trấn an, sự căng thẳng trong lòng Mạch Tử cũng dịu bớt đi không ít.