Ngân Tô dựa vào ghế đối diện bên kia lối đi: “Sao lại chỉ có một mình cô? Những người khác đâu?”
“À…” Thịnh Ánh Thu: “Bọn tôi tách nhau ra rồi.”
Ngân Tô đồng cảm nói: “Vậy thì cô xui xẻo rồi.”
“…” Cũng không hẳn là xui xẻo.
Thịnh Ánh Thu liếc nhìn phần bụng được băng bó đơn giản của mình, cô cảm giác máu không còn chảy ra nữa.
“Tô tiểu thư, cảm ơn cô.” Trong toa xe, ngoại trừ lão đại này ra, không còn ai có thể băng bó cho mình.
“Ừ.”
Thịnh Ánh Thu lấy ra mấy lọ thuốc rồi uống hết, thân thể mệt mỏi giống như mảnh đất khô cằn tạm thời được cấp ẩm, khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn một chút.
“Trước khi ngất đi, tôi dường như nhìn thấy rất nhiều thứ màu đen… giống như cành cây. Tô tiểu thư, cô có nhìn thấy chúng không? Chúng là gì vậy?”
“Trên tàu có thứ như vậy à? Chẳng lẽ là ảo giác?” Đặc điểm của quái vật tóc quá rõ ràng, Ngân Tô cảm thấy không nên để lộ thân phận của nó thì tốt hơn.
“…” Thịnh Ánh Thu không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Nhưng Tô tiểu thư đã nói như vậy, có lẽ trong lúc tình hình của cô không ổn, cô thật sự đã bị ảo giác.
…
…
Ngân Tô đóng cửa toa xe 03 lại để không một quái vật nào có thể đi qua, Thịnh Ánh Thu cũng được nghỉ ngơi thêm một chút.
Còn những người chơi khác?
Bản thân cô ta cũng sắp chết rồi, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến người khác.
“Đoàn tàu sắp đến nhà ga ‘Trạm Tâm Thần’, xin mời nhân viên phục vụ chuẩn bị đón khách.”
Thịnh Ánh Thu bị thông báo đánh thức.
Cô nghe thấy tiếng cửa toa tàu mở ra vang lên cùng lúc với tiếng của loa phát thanh.
Ngân Tô liếc nhìn cửa toa, cô đã sử dụng đạo cụ để đóng cửa, nhưng tiếc là bây giờ nó đã hoàn toàn mất hiệu lực, cửa xe bị buộc phải mở ra.
…
…
Trong toa tàu hỗn loạn, sau khi thông báo vang lên, những con quái vật điên cuồng đột nhiên trở lại bình thường, bước về vị trí của mình trong toa không chút do dự.
Những người chơi bị phân tán ở các toa xe khác nhau, thấy quái vật rời đi, bọn họ cũng không dám buông lỏng cảnh giác ngay lập tức.
Cho đến khi những con quái vật đó thực sự trở lại vị trí của mình và ngồi xuống, bọn họ mới dám thở phào.
Bọn họ không biết từ ga ‘Trạm Bốn Mươi Bốn’ đến ‘Trạm Tâm Thần’ mất bao lâu, nhưng chắc chắn là không dài bằng các ga khác, có thể là nửa tiếng hoặc một tiếng?
Người chơi bị bao vây bởi lũ quái vật nên không thể phán đoán thời gian một cách chính xác.
Họ có cảm giác như mình đã ở giữa lũ quái vật trong một thời gian rất dài… Dài đến mức không thể đếm được thời gian.
Toàn thân Cát Sơn đầy vết thương, anh ta ngồi phịch xuống trước cửa: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông đây sẽ phải chết ở đây. Đám quái vật này quá đáng sợ.”
Ân tiên sinh chống hai tay lên ghế rồi ngồi xuống, trán anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt anh ta còn tái nhợt hơn so với lũ quái vật.
Người duy nhất không chật vật chính là cô gái mặc áo choàng đen kia.
Cô gái mặc áo choàng đen không nói chuyện với bọn họ mà đi về chỗ ngồi của mình.
Cát Sơn và Ân tiên sinh nhìn nhau rồi đỡ nhau đứng dậy: “Đi gặp Thịnh tiểu thư trước đi.”
“Không biết cô ấy còn sống hay không…” Giọng của Cát Sơn trầm xuống.
“Đi thôi.”
Hai người đỡ nhau, khập khiễng đi về phía toa xe 03.
Bọn họ đi qua các toa xe liên tiếp… Không một toa xe nào có quái vật.
Ngay cả một thi thể cũng không có… Như thể nó đã được lau dọn sạch sẽ.
Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác dài màu đỏ đứng ở lối đi, cô đút hai tay vào túi áo khoác, dáng vẻ tuỳ ý, không có chút chật vật.
Đối diện cô là Thịnh Ánh Thu đang dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Sự xuất hiện của Ngân Tô ở đây khiến bọn họ có chút bất ngờ.
“Thịnh Ánh Thu!” Cát Sơn kinh ngạc, vung tay như kẻ ngốc: “Cô vẫn chưa chết!!”
Thịnh Ánh Thu khôi phục lại một chút sức lực: “Sao bà đây có thể chết dễ dàng như vậy.”
Thịnh Ánh Thu dừng lại một chút, nói: “Nhờ có Tô tiểu thư, nếu không có lẽ tôi đã chết thật. Các anh thì sao?”
Cát Sơn giải thích ngắn gọn tình hình sau khi họ tách ra.
Cũng nhờ cô gái mặc áo choàng đen, bọn họ mới có thể thoát khỏi lũ quái vật.
Cát Sơn: “Tuy nhiên, năng lực của cô ấy rất kỳ quái…”
Đứng cạnh cô ấy giống như đang đứng cạnh một hố đen, toàn bộ sức mạnh như bị hút đi.
“Kỳ quái như vậy sao?” Thịnh Ánh Thu nghe Cát Sơn miêu tả xong cũng có chút tò mò: “Cũng không biết cô ấy là ai, cứ thần thần bí bí.”
Mặc dù Tô tiểu thư không để ý nhiều đến bọn họ, nhưng ít nhất cô ấy cũng trò chuyện với bọn họ, còn cô gái mặc áo choàng đen nói biến mất là biến mất, không ai biết cô ấy đang trốn ở đâu.
Ân tiên sinh chậm rãi nói: “Mọi người đã bao giờ nghe đến người cầm kiếm của hội Thánh Điện chưa?”
Nhắc tới Thánh Điện, Thịnh Ánh Thu liền nghĩ tới chiếc áo choàng đen trên người cô gái đó, quả thực rất giống phong cách của Thánh Điện.
Những người chơi trong hội đó luôn thích mặc áo choàng đen để tỏ vẻ bí ẩn, họ không bao giờ gặp người khác.
Thịnh Ánh Thu: “Ý của Ân tiên sinh là, cô ấy là người cầm kiếm của hội Thánh Điện? Tôi nhớ hội Thánh Điện chỉ có hai người cầm kiếm, cả hai đều là nam giới.”
Khi cô gái mặc áo choàng đen nói chuyện ở sân ga, cô ta chắc chắn đó là một cô gái.
Ngân Tô cũng tò mò.
Cô biết hội Thánh Điện, nó nằm trong top 10 trên danh sách của APP cấm kỵ.
Tuyên ngôn của hội là: Cái chết là sự giải thoát duy nhất.
Nhưng người cầm kiếm là ai…
Cô cũng không biết.
Ân tiên sinh: “Một người cầm kiếm trong Thánh Điện đã chết cách đây không lâu.”
“Thật hay giả vậy?” Thịnh Ánh Thu ngạc nhiên.
Trong số tất cả những người chơi, người cầm kiếm của hội Thánh Điện thuộc cấp bậc đại thần, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tại sao anh ta lại chết?
Ân tiên sinh gật đầu: “Chắc là sự thật.”
Thịnh Ánh Thu nói: “Làm sao Ân tiên sinh biết được chuyện này?”
Bên ngoài căn bản không có tin tức gì, chứng tỏ hội Thánh Điện đang che giấu chuyện này, không muốn cho người khác biết.
Sao Ân tiên sinh lại biết được những thông tin bí mật như vậy?
Ân tiên sinh cười cười: “Tình cờ biết được một số tin tức.”
Cát Sơn không biết nhiều về hội Thánh Điện, lúc này anh ta có chút bối rối: “Nhưng… cô ấy không dùng kiếm mà…”
Ân tiên sinh: “Cái tên người cầm kiếm của Thánh Điện không chỉ dùng để chỉ người sử dụng kiếm, mà còn để ám chỉ bản thân họ vốn là một thanh kiếm về cả bên ngoài lẫn bên trong.”
Thịnh Ánh Thu: “Những kẻ điên trong hội Thánh Điện cho rằng “Cái chết là sự giải thoát duy nhất”, hở chút là lại giúp người khác đi chết, nhưng vừa rồi cô ấy lại cứu các anh…”.
Điều này không phù hợp với hành vi của các thành viên trong hội Thánh Điện.
“Tôi chỉ suy đoán thôi, cũng có thể tôi nghĩ sai rồi.” Ân tiên sinh dừng chủ đề này lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến sân ga rồi.”
Ánh đèn ở phía xa tựa như đom đóm.
Tiếng ầm ầm của đoàn tàu ngày càng lớn, ánh sáng của đom đóm cũng ngày càng chói hơn.
“Trạm tâm thần… Chúng ta trở về ga mà chúng ta lên tàu rồi.” Cát Sơn nhìn thấy bảng tên trên sân ga.
Thịnh Ánh Thu: “Chuyến tàu này là một vòng tuần hoàn, nó căn bản không có điểm cuối.”
Cát Sơn: “Vậy chúng ta phải xuống ở đâu? Nếu không xuống được, chẳng phải chúng ta sẽ luôn bị mắc kẹt trên tàu sao?”
“Nếu chỉ bị mắc kẹt ở trên tàu thôi thì nhẹ rồi.” Thịnh Ánh Thu thở dài: “Anh còn nhớ mỗi ga đều có chung một quy định “Hãy nhớ mình là ai” không? Có lẽ sau vài vòng tuần hoàn, chúng ta sẽ không thể nhớ rõ mình là ai, sau đó sẽ xuống đại một ga nào đó…”
Cuối cùng, bọn họ sẽ bị mắc kẹt trên sân ga, biến thành thứ giống như những con quái vật đó.