Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 399: Chuyến tàu không có điểm đến (37)



Edit: Mèo lười 

Beta: Qing, Yan

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải chuẩn bị một chút.” Ân tiên sinh lấy ra một cây bút: “Nội dung được viết bằng cây bút này cần một loại thuốc đặc biệt mới có thể xóa nó. Chúng ta cần viết ra những thứ mà chúng ta có thể đã quên.” 

Đề nghị của Ân tiên sinh rất hữu dụng. 

Trong trường hợp quy tắc “Hãy nhớ bạn là ai” được kích hoạt đồng nghĩa với việc người chơi bị mất trí nhớ, có lẽ họ có thể tự cứu mạng mình bằng cách chuẩn bị từ trước.  

Viết lên trên người mình, có thể trông thấy bất cứ lúc nào, cũng sẽ không bị biến mất. 

Cát Sơn: “Ân tiên sinh, anh nói xem, đám người Mạch Tử và Nhạc Bình bọn họ, có phải hay không…” 

Ân tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tình trạng của họ hơi khác với Thịnh tiểu thư.”

“Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?” Thịnh Ánh Thu không có tới đó, cũng không biết tình hình nên vừa múa bút thành văn vừa hỏi. 

Cát Sơn: “Cảm giác rất kỳ lạ, bọn họ đều không nói chuyện, cả người cứ thẫn thờ ra.” 

“Thẫn thờ?” 

“Đúng vậy, chính là cảm giác khác hẳn trước đó thôi. Có chút kỳ lạ.” 

“Có quái vật đến…” Ân tiên sinh nói Cát Sơn ở lại đợi Thịnh Ánh Thu: “Sau khi Thịnh tiểu thư viết xong, Cát Sơn cậu cứ viết đi, tôi sẽ đi giải quyết bọn chúng trước.” 

“Được.”

Ba người thay phiên nhau viết lên người mình những nội dung cần phải nhớ. Nếu có quái vật đến thì ai chưa viết sẽ đi xử lý.

…  

… 

“Các vị hành khách, đoàn tàu sắp đến ‘Trạm Thây Ma’. Hành khách xuống tại ‘Trạm Thây Ma’ hãy chuẩn bị tốt hành lý và vé tàu của mình rồi xuống tàu bằng cửa bên phải.” 

Một tiếng nhanh chóng trôi qua, âm thanh quen thuộc từ loa phát thanh trên tàu vang lên.

Ngân Tô nhìn ra ngoài cửa sổ tàu xem xét, thấy ánh đèn của sân ga ngày càng gần hơn, trên sân ga thấp thoáng có bóng người và quầy bán vé đèn đuốc sáng trưng.

Có quy tắc! 

“Khi đoàn tàu đến trạm, nếu hành khách chưa xuống tàu vui lòng ngồi vào chỗ của mình, đừng di chuyển lung tung.” 

“Thời gian dừng trạm dự kiến kéo dài: 5 phút.” 

Thời gian dừng tàu thế mà lại không có giảm bớt? 

Ngân Tô đeo khẩu trang lên xong rồi bước ra chỗ cửa tàu.

Không có hành khách quái vật nào xuống tại ga này.

Trải qua một vòng, hành khách quái vật ở trạm này hẳn là đã chết gần hết rồi. 

Trước mắt, những hành khách quái vật may mắn vẫn còn sống sót, có lẽ cũng chưa lấy được nội tạng cho riêng mình.

Bởi vậy, chỉ có Ngân Tô là người duy nhất đứng ở cửa, sau khi cửa mở, hành khách phía bên ngoài vẫn rất lịch sự, xuống trước rồi mới lên.

Ngân Tô cảm thấy khoảng cách an toàn của đoàn tàu đã rút ngắn lại, trước đây là một mét, nhưng bây giờ chỉ còn nửa mét. 

Hơn nữa, số lượng quái vật trên sân ga ngày càng nhiều, sức mạnh của chúng dường như cũng đã tăng lên… 

Chỉ có hai quy tắc ở cửa sổ quầy bán vé.

【Hành khách cần biết】

1. Vui lòng chủ động nói chuyện với một hoặc nhiều hành khách tại ‘Trạm Thây Ma’ trong vòng mười phút.

2. Trưởng tàu thích những vật phẩm màu xanh lá cây, vì vậy hãy nhớ mang theo những vật phẩm màu xanh lá cây. 

Tốt lắm, đảo ngược lại quy tắc đúng không? 

Những vật phẩm màu xanh lá cây trong tay người chơi chắc chắn đều đã bị vứt đi rồi, vậy họ có thể đi đâu để tìm kiếm những vật phẩm màu xanh lá cây đây? 

Trong hành lý của những hành khách quái vật đã chết cũng không tồn tại manh mối về những vật phẩm này và nếu có người chơi cũng sẽ không giữ lại.

Vì vậy, sau khi hành khách quái vật chết, hành lý vô chủ sẽ tự động được làm mới ở ga tiếp theo.

À đúng… 

Chắc chắn phải có vật phẩm màu xanh lá cây trong hành lý của những hành khách quái vật mới lên tàu lúc nãy.

Người chơi có thể cướp lấy của họ. 

Ngân Tô quay trở lại tàu, ngoài cô gái mặc áo choàng đen, còn có nhóm người Thịnh Ánh Thu cũng đều đang chờ ở chỗ giao nhau, giống như một đàn chim non gào khóc chờ được cho ăn vậy. 

Cô gái mặc áo choàng đen đã chuyển phí tăng lên so với lần giao dịch gần nhất, cộng với mấy người Thịnh Ánh Thu mỗi người 10.000 điểm, tổng cộng là 30.000 điểm.

Ngân Tô một lần nữa cảm thấy điểm tích lũy thực sự rất dễ kiếm. 

Trước đây, vất vả cực khổ vượt qua một phó bản, trò chơi mới keo kiệt bủn xỉn cho được 30.000 điểm. 

“Cái kia… Tô tiểu thư, chúng tôi có thể trả theo tháng… À…, không phải, trả cho toàn bộ quy tắc ở sân ga sau này luôn được không?” Thịnh Ánh Thu cẩn thận dò hỏi: “Ba người chúng tôi sẽ cùng nhau trả một triệu.”

Bọn họ cũng không biết sẽ phải tuần hoàn thêm bao nhiêu lần nữa, nhưng dù tính là 30.000 điểm mỗi lần thì vẫn có 33 cơ hội. 

Nếu chỉ có 5 sân ga có quy tắc thì chỉ cần tuần hoàn 6 lần là đủ. 

Nếu phó bản này là phó bản tử vong thì khả năng bọn họ có thể thoát ra ngoài gần như là không có. 

Điểm tích luỹ có thể giúp họ an toàn đổi được quy tắc ở sân ga, vậy thì có thể nâng cao tỉ lệ sống sót của bọn họ lên rất nhiều. 

Không có điểm tích lũy thì còn có thể kiếm lại. 

Không còn mạng thì có điểm tích lũy cũng vô dụng. 

“Chúng tôi chỉ hỏi thử chút thôi, nếu cô không đồng ý cũng không sao cả…” 

Ngân Tô khẽ nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Có thể nha.”

Một triệu lận đó!

Cô còn chưa bao giờ có nhiều điểm như vậy trong tài khoản của mình cả.

Dù sao đi nữa, cô cũng nhất định phải xuống xem thử từng sân ga và cô càng tin tưởng vào bản thân mình hơn. 

Không nói cho họ thì không có điểm tích lũy, nói cho họ lại kiếm được một mớ điểm, như vậy thì khác gì được cho không cơ chứ. 

Thịnh Ánh Thu không ngờ Ngân Tô lại đồng ý dễ dàng như vậy, ba người lập tức chuyển điểm tích lũy cho cô, chỉ sợ chuyển chậm một cái, Ngân Tô sẽ hối hận ngay lập tức. 

Ngân Tô đếm số điểm tích lũy trong tài khoản của mình, ánh mắt nhìn bọn họ cũng hiền lành nhiều hơn một chút. 

Sự khác biệt giữa người chơi già dặn kinh nghiệm và người chơi mới chính là vốn liếng giàu có của họ. 

“Màu xanh lá…” 

Sắc mặt của ba người Thịnh Ánh Thu khi nghe được quy tắc liền không tốt lắm. 

Trưởng tàu ghét màu xanh lá ở vòng trước nên bọn họ đã xử lý toàn bộ vật phẩm màu xanh lá rồi, bây giờ lấy vật phẩm màu xanh lá ở đâu ra được? 

Thịnh Ánh Thu nhớ tới điều gì đó, nhìn Ngân Tô: “Tô tiểu thư…” 

Ngân Tô dang tay ra: “Tôi không giúp được gì cho mấy người rồi. Thẻ màu của tôi cũng không đủ.”

Trong tay cô có rất nhiều thẻ màu, nhưng chúng có màu khác. 

Trước đó cô đã dùng không ít màu xanh lá, còn bán cho cô gái áo choàng đen một bộ nữa, phải giữ phần còn lại là để phòng hờ nên không có nhiều để bán cho bọn họ. 

Ngân Tô bước hai bước rồi quay lại nhìn bọn họ: “Những hành khách lên tàu ở Trạm Thây Ma mang theo rất nhiều hành lý.”

“!!!” 

Đúng vậy! Hành khách lên tàu tại trạm Thây Ma nhất định là có mang theo vật phẩm màu xanh lá cây, nếu không bọn họ cũng sẽ kích hoạt quy tắc tử vong của trưởng tàu. 

Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ soát vé, bọn họ phải lấy được vật phẩm màu xanh lá trước khi trưởng tàu đi soát vé. 

… 

Tô Lương Tâm, người có hàng triệu điểm tích lũy trong túi, tâm trạng rất tốt, khi trở lại toa tàu, ánh mắt nhìn những hành khách mới cũng có thêm mấy phần yêu thương. 

Tâm trạng vui vẻ, nhìn thứ gì cũng đều thấy đáng yêu cả.

Hành khách quái vật: “…”

Không biết tại sao lại có loại cảm giác ớn lạnh thế nhỉ.

Ngân Tô ngồi lại ghế của mình và đợi cửa tàu đóng lại, cửa toa tàu cũng theo đó đóng lại, sau đó Ngân Tô nhìn thấy màn hình đếm ngược trên cửa toa.

【01:49:55】 

Gần hai giờ, vừa đúng khoảng thời gian từ ‘Trạm Thây Ma’ đến ‘Trạm Lễ Hội Huyết Sắc’.

Tại trạm Thây Ma, không còn là nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh da trời kia nữa mà đổi thành trưởng tàu soát vé.

Trưởng tàu giết cũng không chết, vì thế Ngân Tô lúc này cũng lười để ý đến ông ta.

Trưởng tàu hiển nhiên cũng chẳng chào đón gì Ngân Tô, hai bên qua loa hoàn thành thủ tục soát vé rồi nhanh chóng tránh tách xa nhau.

Ngay khi Trưởng tàu rời đi, Ngân Tô ra hiệu cho Tiểu Thuần tới và nói với cô ấy: “Cô đi nói chuyện với bọn họ đi.”

Tiểu Thuần không dám hỏi tại sao, cúi đầu đi đến bên cạnh một con quái vật. 

Đáng tiếc, mặc kệ Tiểu Thuần có nói thế nào thì đám quái vật ở Trạm Thây Ma cũng không có phản ứng gì, chúng ngồi ngây người trên ghế, giống như những cái xác không hồn. 

Ngân Tô để Tiểu Thuần thử lại với đối tượng khác. 

Nhưng cho dù đổi bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như nhau, đến người câm còn có thể nói “A a” hai tiếng, bọn họ đến cả người câm cũng không bằng.

Khiến bọn họ nói chuyện có chút khó khăn.