Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 402: Chuyến tàu không có điểm đến (40)



Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Người mẹ kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra khỏi nhà vệ sinh, đụng phải bức tường phía sau, rớt xuống lối đi.

Vô số “rắn đen” uốn éo từ trong nhà vệ sinh chen lấn xô đẩy đuổi ra ngoài giống như một bức tường đen.

Người mẹ trở mình tại chỗ, còn chưa hoàn toàn đứng dậy, bả vai hạ xuống, cả người nằm bò xuống nền tàu lần nữa, mặt vùi vào trong đống máu trên lối đi.

Cô ta nghe thấy đỉnh đầu có giọng nói bay bổng: “Chào tạm biệt với con của cô đi.”

“…”

Hiển nhiên người mẹ không có bao nhiêu tình cảm với “đứa con”, cô ta chỉ muốn giãy giụa chạy thoát, hoàn toàn không quan tâm “đứa con” đã chết.

Ngân Tô đánh người mẹ một trận, đợi cô ta thành thật, kéo cổ áo cô ta vào trong toa tàu.

Nơi chùm tia sáng lia qua, “rắn đen” đông nghìn nghịt uốn éo, trong lòng người mẹ vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, không biết thứ quái dị này có lai lịch gì.

Chỉ là theo bản năng cảm thấy chúng nó rất đáng sợ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngân Tô mở ấm đun nước màu vàng kim lộng lẫy ra, từng nắm từng nắm nhét người mẹ vào.

Người mẹ là quái vật, cơ thể cực mềm dẻo, có thể uốn cong không giới hạn, nhét vào rất dễ dàng.

Ngân Tô cầm đèn pin chiếu vào nắm ấm đun nước: “Cô là nhân viên phục vụ của chuyến tàu này à?”

Trong ấm đun nước không có động tĩnh.

Một tay Ngân Tô chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái vào gò má, giọng điệu tùy ý: “Cô không trả lời, tôi thì không cảm thấy gì nhưng bạn của tôi thì không giống vậy, nó rất muốn ăn bữa khuya.”

Quái vật tóc lập tức bò lên nắp ấm, thò vào bên trong.

Giọng nói hoảng hốt lo sợ của người mẹ truyền ra: “Đúng!’

Ngân Tô kéo quái vật tóc ra, tiếp tục hỏi: “Cô chết như thế nào?”

Nắp ấm đun nước lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu: “Tôi chưa chết!”

Ngân Tô thò tay vào móc mắt cô ta, quái vật la hét rụt vào trong ấm đun nước, tiếc rằng ấm đun nước chỉ lớn như vậy. 

Ngân Tô cầm con mắt của cô ta, đặt ở nắp ấm “nhìn” cô ta: “Thế này mà gọi là chưa chết? Làm gì có người bình thường nào có thể móc mắt ra ngoài được?”

“…”

Làm gì có người bình thường nào móc mắt người khác chứ!!

Ngân Tô ném con mắt vào trong ấm đun nước, sâu xa nói: “Có phải cô quên mất mình chết thế nào không? Tuổi tác còn nhỏ, ngay cả kẻ thù của mình cũng không nhớ nổi, cô cũng khá đáng thương đấy…”

“Sao tôi có thể quên được!” Giọng nói oán hận của người mẹ cắt đứt lời Ngân Tô, dường như là hét thành tiếng: “Là Vương Hiên! Là ông ta… Là ông ta hại tôi thành thế này!”

“Trưởng tàu?” Ngân Tô nhớ bảng tên trước ngực trưởng tàu, trừ hai chữ “Trưởng tàu” ra thì bên dưới còn có hai chữ nhỏ, chính là Vương Hiên.

“Trưởng tàu?”

Người mẹ lặp đi lặp lại hai chữ này, sau đó trong cổ họng phát ra tiếng cười quái dị: “Ông ta mà xứng đáng được gọi là trưởng tàu sao!”

“Nói như vậy là ông ta mạo danh?”

“…”

“Cô có ân oán gì với ông ta, kể tôi nghe xem.” Ngân Tô làm điệu bộ nghe chuyện xưa: “Nếu cô kể hay, nói không chừng tôi có thể báo thù giúp cô đó.”

Trong ấm đun nước chỉ có một tiếng cười gằn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người mẹ rất hiểu đạo lý không được tùy tiện ăn bánh do người khác vẽ (không tin suy nghĩ viển vông). Cho dù bị quái vật tóc nhìn chằm chằm như hổ đói thì cô ta cũng không nói thêm một câu nào nữa.

Ngân Tô không hỏi được gì từ miệng người mẹ, cũng không cưỡng ép truy hỏi.

Ngân Tô nhốt người mẹ trong ấm đun nước, không để ý đến cô ta nữa, nằm trên ghế, lấy điện thoại thông minh đặc biệt lúc trước rút được ra.

Điện thoại màu đen giống với điện thoại bình thường, không có thiết kế gì đặc biệt. 

【Điện thoại thông minh đặc biệt · Chưa biết: Nó có đủ tất cả tính năng nên có của điện thoại.】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ dùng trong phó bản】

【Số lần sử dụng: Không có】

Cấp bậc lại là chưa biết.

Giống với điện thoại trong cửa hàng ở thế giới hiện thực. 

Nhưng điện thoại mua trong cửa hàng chỉ có thể sử dụng ở thế giới hiện thực, giống với những vật phẩm khác của thế giới hiện thực, không được mang vào trò chơi. 

Trong phó bản xuất hiện thiết bị điện tử thì chắc chắn là cốt truyện cần, không cần thì căn bản sẽ không xuất hiện. 

Nhưng điện thoại này lại có thể mang vào bất kỳ mọi phó bản để sử dụng.  

Màn hình chưa khóa, Ngân Tô ấn vào, trang chủ nảy ra một khung nhắc nhở.

【Có ràng buộc và kích hoạt tài khoản của người dùng hiện tại không? Có/Không】

【Có.】

Khung nhắc nhở biến mất, xuất hiện một vòng tròn xoay tròn. 

Một phút sau, vòng tròn biến mất, màn hình tiến vào trang chờ đợi, y hệt như giao diện của điện thoại trong thế giới hiện thực của cô.

Cô ấn vào APP cấm kỵ xem, quả nhiên là giao diện cá nhân và trang chủ của cô.

Nhưng điều không giống là cô có thể mở diễn đàn và bạn bè.

Diễn đàn chỉ có quyền xem lướt qua.

Bạn bè… Trong danh sách toàn là trạng thái màu xám, ấn vào chính là nhắc nhở “Đối phương không online, không thể gửi tin nhắn”.

Nếu có người chơi khác cũng sở hữu điện thoại có thể sử dụng trong phó bản, sau khi kết bạn, hẳn là có thể trò chuyện rồi…

Phải biết rằng phương thức liên lạc của người chơi trong phó bản rất nguyên thủy, không dựa vào kêu la thì chính là dựa vào để lại ký hiệu, truyền giấy.

Hoặc là dùng đạo cụ có thể chiếu hình để viết chữ giống Ngân Tô lúc trước.

Nhưng chiếu hình để viết chữ rất nguy hiểm, vì nó không chỉ thu hút người chơi phe mình mà còn thu hút người chơi và quái vật phe địch.

Rõ ràng có tính năng bạn bè mà trong phó bản lại không mở cho người chơi sử dụng, chỉ có thể dùng để giao dịch với liên hệ ở thế giới hiện thực. 

Trò chơi đúng là cố ý mà.

Ngân Tô thoát APP cấm kỵ, mở tính năng cơ bản là máy ảnh ra.

Tách một tiếng cô chụp lại tình hình trong toa tàu, trong bức ảnh tối mờ, Tiểu Thuần co mình trên ghế, một ít tóc trang trí trên ghế “nhìn chằm chằm” vào cô ấy như hổ đói.

Ngân Tô lại chụp một bức cho người mẹ trong ấm đun nước.

Quái vật và quái vật phi nhân loại đều có thể chụp.

Ngân Tô đổi thành camera trước, giơ chữ V, tách một tiếng tự chụp cho mình một bức.

Đợi Ngân Tô chụp xong, mở ra xem thì phát hiện quái vật tóc xuất hiện từ trên đỉnh đầu cô, thò hai lọn tóc ra tạo thành hình trái tim. 

“…”

Ngân Tô lần mò qua loa một lượt những tính năng khác của điện thoại.

Cô còn phát hiện ra mấy trò chơi nhỏ, trông có vẻ là trực tiếp rập khuôn theo trò chơi offline ở thế giới hiện thực.

Gì mà Anipop, Snake, Temple Run, Xếp hình Tetris, Bậc Thầy Nhịp Điệu…

Điện thoại mua trong cửa hàng còn chưa có mấy cấu hình này.

Đây là sợ người chơi đánh quái trong phó bản nhàm chán nên cung cấp mấy trò chơi giết thời gian phải không?

Đúng là chu đáo quá đi!

Ngay lúc Ngân Tô chuẩn bị chơi một ván game thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

“Rầm!”

Ấm đun nước phát ra tiếng va đập.

Ngân Tô nhấc tay đè nắp ấm lại, nhìn về một hướng nào đó.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh truyền tới từ phía trên nóc tàu.

【Trên tàu sẽ không xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, nếu nghe thấy tiếng khóc mời tìm nó ngay lập tức và giết nó.】

Ngân Tô ngẩng đầu nhìn nóc tàu, cô nghe thấy một vài tiếng động nhỏ, cứ giống như có thứ gì đó bò ở bên trên…

Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh từ xa đến gần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời gian trôi qua một lát, Ngân Tô cảm thấy nó đã ở trên đỉnh đầu mình.

Người mẹ trong ấm đun nước như là nghe thấy triệu hồi, càng dùng sức va đập nắp ấm, muốn từ bên trong thoát ra ngoài.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh trên đỉnh đầu vang lên một lát, rất nhanh lại đi xa về hướng toa 02.

Ngân Tô đi về phía cửa, tiếc rằng cô vừa đến gần cửa thì đã không còn nghe thấy tiếng khóc nữa.

Ngân Tô nhấc tay sờ cửa.

Cửa đang đóng.