Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 423: Hiện thực · Không còn an toàn nữa



Edit: Fang 

Beta: Wendy, Sally

“Xác định rồi, là bọn họ.” Lạc Kỷ Minh ngắt bộ đàm, nói với Giang Kỳ: “Sao bọn họ lại ở trong đó? Là thứ gì đã tấn công bọn họ?”

Tại sao xung quanh lại không có chút vết tích bị phá hoại nào?

Sao mới ba ngày đã biến thành xương trắng rồi?

“Những thực vật này không bình thường.” Giang Kỳ nhớ lại phản ứng quái dị vừa nãy của đám thực vật kia, hơi nhíu mày: “Anh gọi người qua đây tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng nơi này đi.”

Lạc Kỷ Minh: “Ý của anh là, những thực vật này đã giết bọn họ?”

“Chỉ là suy đoán.” Giang Kỳ nhìn về hướng bức tường cao: “Nếu đúng, vậy thì chuyện này phiền phức rồi.”

Thực vật bên ngoài bức tường bắt đầu giết người, có nghĩa là gì không cần Giang Kỳ nói thì Lạc Kỷ Minh cũng hiểu rõ.





Hiện trường quá nhiều người, Ngân Tô cảm thấy không có chuyện của mình nên trở về doanh trại trước.

Giang Kỳ bảo người ta sắp xếp cho cô một gian phòng độc lập, cơ sở hạ tầng hơi sơ sài nhưng được cái rộng rãi, đồ dùng cũng rất đầy đủ.

Các tòa nhà trong doanh trại đều chỉ có một tầng, Ngân Tô ngồi ở cửa quan sát những người kia đến rồi đi.

Người bình thường ở đây chiếm đa số, cũng không biết bọn họ đang bận làm gì, di chuyển tới lui trong doanh trại giống như những con kiến bận rộn vậy, người nào cũng vội vàng gấp rút, sắc mặt nặng nề.

Ngân Tô nhàn nhã ngồi ở cửa, thời gian dài khó tránh khỏi sẽ có người thì thầm to nhỏ, suy đoán thân phận của cô.

Nhưng mọi người đều biết cô đến cùng Giang Kỳ, vì vậy bọn họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, chẳng có ai dám tìm Ngân Tô gây chuyện. 

Gây phiền toái cho cô không phải chính là làm khó dễ Giang Kỳ sao?

Giang Kỳ thân là tổng đội trưởng của Cục điều tra, quyền lực chỉ đứng sau Cục trưởng Phó.

Cấp bậc của Lạc Kỷ Minh còn không cao bằng anh ta, những người làm việc dưới tay Lạc Kỷ Minh như bọn họ đi đắc tội người Giang Kỳ mang tới, điên rồi chắc.

Một bên khác, rất nhanh liền có người mang đồ phát hiện ở hiện trường về, cả doanh trại càng bận bịu hơn, làm gì còn thời gian đi quan tâm một nhân viên ngoài biên chế nhàn hạ như cô.

Giang Kỳ và Lạc Kỷ Minh rất khuya mới trở về, phía sau bọn họ có không ít người đi theo, có người mặc quần áo bảo hộ, cũng có người không mặc, hình như nhóm người này chuẩn bị mở cuộc họp.

Giang Kỳ nhìn thấy Ngân Tô ngồi cạnh cửa, dừng bước chân lại gọi cô một tiếng: “Tô tiểu thư, cô cũng tới nghe một chút đi.”

Lạc Kỷ Minh quay đầu nhìn Giang Kỳ, hiển nhiên là không hiểu tại sao.

Tuy chuyện này xảy ra lúc cô có mặt ở hiện trường nhưng chuyện đi họp như này có cần thiết phải gọi một nhân viên ngoài biên chế không?

Cô có thân phận gì?

Hai tay Ngân Tô bưng má, liếc mắt nhìn Lạc Kỷ Minh vẻ mặt không hiểu và nhóm người vẻ mặt khác thường đằng sau bọn họ: “Có tiện không?”

Giang Kỳ: “Tiện.”

Quyết định của Giang Kỳ, Lạc Kỷ Minh cũng không khoa tay múa chân, dẫn những người khác đi trước.





Phòng họp.

Gian phòng này rất rộng, trên tường có bản đồ của núi Vân Linh, còn có rất nhiều nội dung bọn họ tự đánh dấu, hiển nhiên gian phòng này không phải ai cũng có thể đi vào.

Lúc này phần lớn mọi người đã tìm chỗ ngồi xuống.

Tuy ở trong phòng nhưng bọn họ nghĩ là chắc không mất quá nhiều thời gian nên những nhân viên mặc quần áo bảo hộ đều không cởi xuống.

Thân là người phụ trách của núi Vân Linh, tất nhiên Lạc Kỷ Minh ngồi ở vị trí chủ trì.

Giang Kỳ dẫn Ngân Tô đi vào, trên bàn họp chỉ còn hai bên trái phải Lạc Kỷ Minh, mỗi bên một vị trí trống.

“Độ Hạ, nhường chỗ một chút.” Giang Kỳ trực tiếp gọi Độ Hạ dịch ra một vị trí trống.

Độ Hạ cũng không cảm thấy nhường chỗ cho đại lão có vấn đề gì, nhanh nhẹn đứng dậy, nhưng những người khác không hiểu.

Ngân Tô không muốn ngồi vào bàn, ấn Độ Hạ đang đứng dậy xuống: “Đội trưởng Giang, không cần đâu, tôi chỉ dự thính mà thôi, ngồi ở đâu cũng được.”

Sau đó quay người đến ghế cạnh tường ngồi xuống.

Giang Kỳ: “…”

Giang Kỳ không ép buộc.

Những người khác lại càng khó hiểu hơn, tầm mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại trên người Giang Kỳ và Ngân Tô.  

Lạc Kỷ Minh đợi Giang Kỳ ngồi xuống mới mở miệng: “Đã gọi nhân viên nghiên cứu Vu chưa?”

“Cô ta vẫn ở trong phòng thí nghiệm, chắc là sắp qua đây rồi.”

Lạc Kỷ Minh: “Thế đợi cô ta chút.”

Hai phút sau, nhân viên nghiên cứu Vu vẫn mặc áo blouse trắng từ ngoài cửa đi vào, mái tóc dài hơi xoăn được cô ta vén sau tai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và trẻ trung. 

Tuy mặc thanh lịch nhưng không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp mĩ lệ của cô ta.

Nhân viên nghiên cứu Vu ngồi bên trái Lạc Kỷ Minh, hơi gật đầu một cái với mọi người: “Xin lỗi, có một số liệu thí nghiệm cần ghi chép, để mọi người đợi lâu rồi.”

Lạc Kỷ Minh xua tay, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Chuyện vừa nãy mọi người đều nghe nói rồi chứ?”

Mọi người nhao nhao gật đầu. 

“Hài cốt được phát hiện đã được xác minh, chính là thành viên đội tuần tra mất tích của chúng ta. Nơi phát hiện bọn họ ở ngay bên cạnh con đường mà dữ liệu cuối cùng được tải lên…”

Hiện trường vụ án được máy chiếu chiếu lên, đánh dấu địa điểm phát hiện hài cốt và nguồn tín hiệu cuối cùng nhận được.

Khoảng cách không quá mười mét.

“Lúc điều tra cũng đã cử người đi xuống dưới lục soát, không hề phát hiện điều gì khác thường.” Một người đàn ông mặt vuông chữ điền ở bên phải mở miệng: “Hơn nữa thời gian ba ngày, sao lại biến thành xương trắng nhanh như vậy? Trừ khi…”

Người đàn ông mặt vuông ngừng lại nhìn Lạc Kỷ Minh. 

Lạc Kỷ Minh nói tiếp lời của anh ta: “Trừ khi thực vật bên ngoài bức tường không còn an toàn nữa.”

“…”

Câu này vừa nói ra, cả phòng họp đều yên tĩnh lại.

Thực vật bên ngoài bức tường không còn an toàn có nghĩa là gì?

Có nghĩa là bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm.

Ý nghĩ này nảy lên trong lòng, sắc mặt tất cả mọi người đều khó coi hơn mấy phần.

“Mọi người có phát hiện sự khác thường của thực vật gần đó không?” Nhân viên nghiên cứu Vu mở miệng hỏi.

Lạc Kỷ Minh nhìn Giang Kỳ, Giang Kỳ tiếp lời: “Ở khu vực phát hiện hài cốt, thực vật từng xuất hiện hành vi khác thường.”

Nhân viên nghiên cứu Vu: “Hành vi khác thường gì? Có ảnh không?”

Giang Kỳ lắc đầu: “Phiến lá cuộn lại hoặc khép lại, thời gian xảy ra rất ngắn, giá trị ô nhiễm không hề tăng lên.”

“Có thu thập vật mẫu về không?”

Lạc Kỷ Minh: “Đã cho người đi thu thập rồi, lát nữa sẽ đưa đến phòng thí nghiệm.”

Nhân viên nghiên cứu Vu gật đầu, tỏ ý mình không còn vấn đề nữa.

Lạc Kỷ Minh tiếp tục nói: “Dựa theo khám nghiệm tử thi sơ bộ, trên hài cốt không có bất kỳ vết thương nào, những kết quả xét nghiệm khác vẫn chưa có, tạm thời không thể xác định bọn họ tử vong thế nào. Nhưng ở nơi chúng tôi phát hiện hài cốt, không hề phát hiện quần áo và trang bị của bọn họ.”

“Không phát hiện quần áo?”

Trước tiên không quan tâm “hung thủ” là gì, quần áo của người bị hại không thấy đâu, ít nhiều gì cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Không thấy quần áo, có lẽ là không muốn để người khác biết người bị hại là ai.

Nhưng cũng có khả năng là muốn làm giả…

“Tạm thời không biết hài cốt đã từng bị di chuyển hay là quần áo bị “hung thủ” lấy đi, nên về sau doanh trại sẽ giới nghiêm, mỗi người đều cần phải tiếp nhận kiểm tra, xác định sự an toàn của doanh trại.”

“Nếu thực vật bên ngoài bức tường thật sự có vấn đề, chúng ta không rút lui sao?” Một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ hơi lo lắng.

Lạc Kỷ Minh: “Rút lui về đâu?”

“Lại xây một bức tường mới…”

Lạc Kỷ Minh: “Cậu biết núi Vân Linh rộng bao nhiêu không? Lại xây một bức tường ra ngoài nữa, cần bao nhiêu vật liệu? Bây giờ vật liệu tu bổ cũng không đủ, đâu ra nhiều vật liệu như thế để xây bức tường mới?”

Quả thực xây bức tường mới là biện pháp tốt nhất.

Bao vây toàn bộ thực vật đã biến dị hiện nay vào trong bức tường.

Nhưng mà vật liệu của bọn họ căn bản không đủ.