Lúc Giang Kỳ và mấy người Lạc Kỷ Minh mở một cuộc họp nhỏ thì nhận được tin tức từ Độ Hạ, còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra thì những nơi khác cũng truyền tin các loại thực vật nở hoa về.
Đợi anh ta liên lạc Độ Hạ lần nữa thì phát hiện đã không còn tín hiệu.
Dường như tín hiệu cả doanh trại đều bị cắt đứt rồi.
Ngay sau đó chính là chấn động.
Chấn động liên tục không ngừng, doanh trại không có tín hiệu, lúc này cũng hơi hoảng loạn.
May mà rất nhanh mọi người phát hiện điện thoại trò chơi có thể sử dụng.
Nhưng điện thoại trò chơi chỉ có người chơi sở hữu, những người khác thì hết cách, vẫn phải dựa vào người khác truyền tin.
“Vu Lê Nguyệt ra ngoài rồi?” Trong giọng nói Lạc Kỷ Minh hàm chứa cơn thịnh nộ: “Cô ta ra ngoài cùng ai hả?!”
Người đó trả lời: “Cùng Độ Hạ đi thung lũng Loan Nguyệt.”
Nghe thấy đi cùng Độ Hạ, Lạc Kỷ Minh hơi thở phào: “Liên lạc được với bọn họ chưa?”
“Chưa… Không liên lạc được.”
Giang Kỳ cũng thử gửi tin nhắn cho Độ Hạ, tiếc rằng bên đó không đáp lại.
Ấn đường Lạc Kỷ Minh giật giật: “Lập tức cử người qua đó tiếp ứng bọn họ!!”
Lạc Kỷ Minh bận tới sứt đầu mẻ trán, Giang Kỳ thì nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Trên màn hình là số liệu giám sát tức thời của trị số ô nhiễm ở các nơi trong núi Vân Linh, vừa nãy tín hiệu gián đoạn, số liệu không còn cập nhật nữa, nhưng số liệu trước đó vẫn còn.
Lạc Kỷ Minh sắp xếp tất cả mọi chuyện xong, quay đầu thì thấy Giang Kỳ đứng trầm tư trước màn hình, không nhịn được lên tiếng: “Giang Kỳ, cô gái anh đưa tới cũng ra ngoài cùng Độ Hạ rồi, anh không lo lắng à?”
“Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“…”
Lạc Kỷ Minh không biết Giang Kỳ tín nhiệm Độ Hạ hay là cô gái ấy có lai lịch gì đó.
“Anh đang nhìn gì thế?”
Giang Kỳ quay màn hình về hướng Lạc Kỷ Minh: “Trị số ô nhiễm ở mấy chỗ này, sau khi chấn động, đột nhiên tăng lên rất nhanh.”
Lạc Kỷ Minh nhìn màn hình, so sánh vị trí địa lí một lát: “Là những nơi thực vật nở hoa.”
Lạc Kỷ Minh chuyển sang một bảng số liệu khác: “Sau mấy lần chấn động xảy ra lúc trước, cũng có một vài nơi sẽ xuất hiện tình trạng trị số ô nhiễm tăng cao, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Sau khi cử người đi điều tra, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường.”
Giang Kỳ: “Lúc tín hiệu gián đoạn, trị số ô nhiễm vẫn đang tiếp tục tăng lên.”
Lạc Kỷ Minh nhìn đường biểu đồ vẫn luôn hướng lên trên, thậm chí có một nơi trị số ô nhiễm đã vượt quá đường màu đỏ, xuất hiện cảnh báo.
Đây là tình trạng chưa từng xảy ra trước kia.
“Tổng đội trưởng Giang, đội trưởng Lạc… Xảy ra chuyện rồi!!” Ngoài cửa có người xông vào, chỉ ra bên ngoài: “Có… Có người trở về rồi, bọn họ xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Kỷ Minh và Giang Kỳ nhìn nhau một cái, đồng thời chạy ra ngoài.
Trong doanh trại ồn ào, ở cửa ra vào, có rất nhiều người vây quanh, nhân viên y tế ở một bên khác cũng đang chạy vội qua đó.
Hai thành viên tuần tra nằm dưới đất, một người trong đó mất đi một cánh tay, người còn lại đã hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ là người chơi có kĩ năng trị liệu, anh ta cầm máu cho thành viên bị đứt cánh tay vẫn đang tiếp tục mất máu trước, giao cậu ta cho nhân viên y tế đằng sau xử lý, anh ta thì đi xem người chơi hôn mê kia.
Thành viên bị đứt cánh tay vẫn còn ý thức, sau khi uống thuốc hồi phục, rõ ràng đã đỡ hơn không ít.
“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Kỷ Minh đợi tinh thần cậu ta đỡ hơn mới mở miệng hỏi: “Những người khác đâu?”
“Thực vật… Thực vật đã tấn công chúng tôi.” Giọng nói của nhân viên bị đứt cánh tay khàn khàn, nghẹn ngào: “Những người khác… Những người khác đều chết hết rồi.”
“Thực vật?”
“Những thực vật đó đột nhiên sống dậy, chúng nó chặn đường lui của chúng tôi, nhốt chúng tôi trong đám thực vật…”
Cành lá của chúng nó sinh trưởng lan ra cả mặt đường, cắt đứt hết thảy đường lui của bọn họ, còn phá hỏng xe của bọn họ…
Một khi bị thực vật quấn lấy thì sẽ rất khó cứu về.
Lúc đó bọn họ có hai đội ở cùng một chỗ, tổng cộng mười người, kết quả chỉ còn hai người sống sót.
“Bác sĩ! Bác sĩ!!”
Ngoài doanh trại lại có xe trở về.
Xe còn chưa dừng hẳn đã có người nhảy xuống hét lớn.
Bác sĩ vừa kiểm tra cho thành viên bị hôn mê kia xong, còn chưa kịp khai báo tình hình thì đã bị người trở về đằng sau kéo đến phía trước chiếc xe đó.
Người trong xe cũng rất thảm hại, bác sĩ cũng không dám trì hoãn, vung một kĩ năng trị liệu cho đối phương trước.
Những người còn sống sót nhiều hơn một chút.
Bọn họ cũng gặp phải thực vật tấn công, tình cảnh cũng không khác mấy, thực vật đột nhiên phát động tấn công, nhốt bọn họ ở bên trong.
Sau đó không ngừng có người bên ngoài trở về, phần lớn đều gặp phải tấn công.
Chỉ có ít người vì chấn động nên rút lui về doanh trại, không gặp phải nguy hiểm gì.
Sau khi thống kê bọn họ phát hiện người gặp phải tấn công đều ở gần khu vực có thực vật biến dị nở hoa.
“Anh thấy thế nào?”
Giang Kỳ: “Thực vật biến dị nở hoa là một dấu hiệu, bây giờ doanh trại không an toàn, để nhân viên nghiên cứu rút lui trước.”
“Được.”
Nhân viên nghiên cứu đều là người bình thường, nếu thực vật bạo động tập thể thì những người này còn không có năng lực tự vệ.
Lạc Kỷ Minh lập tức gọi người vào sắp xếp chuyện rút lui.
Giang Kỳ lấy điện thoại trò chơi ra, mở danh sách bạn bè, liên lạc với Nghiêm Nguyên Thanh.
[Thanh Điểu Truyền Tin: Đã đến mức cần phải sử dụng Lĩnh vực của thần rồi sao?]
[Giang Kỳ: Lo trước khỏi họa, lập tức cho người đưa qua đây.]
[Thanh Điểu Truyền Tin: Được.]
Giang Kỳ nói với Nghiêm Nguyên Thanh xong, vừa cất điện thoại đi thì dưới chân chấn động một cái.
“Thứ gì vậy…”
“Thực vật!! Là những thực vật đó!!”
“Chúng nó hướng về phía doanh trại rồi!!”
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, át hết những âm thanh khác.
…
…
Ở gần bức tường cao.
Trong rừng cây đầy bụi gai, Vu Lê Nguyệt khập khiễng tiến về phía trước, trên giày cô ta dính một số thứ, thực vật bị cô ta giẫm trúng sẽ lập tức khô héo.
Tuy rất nhanh sẽ lại sinh trưởng lần nữa nhưng thế cũng đủ cho Vu Lê Nguyệt tiến về phía trước trong rừng cây rải rác bụi gai.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Xuyên qua đường hầm hoa tử đằng, thứ bọn họ nhìn thấy là một vùng bụi gai, mặt đất vốn bằng phẳng, vì cây cối sinh trưởng mà gồ lên, nứt ra từng khe hở.
Mặt đường của cả con đường cũng trở nên chật hẹp hơn không ít.
Sau khi bọn họ ra ngoài, những thực vật đó lập tức phát động tấn công bọn họ.
Rất nhanh chiếc xe mất đi động năng, mọi người không thể không xuống xe.
Trong hỗn loạn, cô ta bị lạc khỏi đội.
“Xoẹt ——”
Vu Lê Nguyệt quay đầu nhìn sau lưng.
Tất cả thực vật bị cô ta giẫm qua đều khô héo, ở nơi xa hơn, có thể nhìn thấy thực vật đang sinh trưởng, nhưng chúng nó không hề di chuyển.
Vu Lê Nguyệt thu hồi tầm mắt, tăng nhanh tốc độ.
Phải nhanh chóng trở về đường chính.
“Xào xạc ——”
Ánh mắt Vu Lê Nguyệt nhìn phía trước, không hề nhìn đằng sau là thứ gì tạo ra tiếng động, cô ta chỉ có một mục tiêu, trở về đường chính.
“Vụt ——”
“Soạt ——”
Tiếng xé gió truyền tới từ bên cạnh, Vu Lê Nguyệt cảm giác gió vụt qua tai, mùi đặc trưng của rừng cây lướt nhẹ qua chóp mũi.
Trực giác nói với cô ta rằng có nguy hiểm.
Cơ thể Vu Lê Nguyệt đột nhiên lách sang bên trái, một dây leo chui từ trong bụi cây ra, xúc tu hơi quăn định quấn lấy thân thể của Vu Lê Nguyệt.
Vu Lê Nguyệt loạng choạng một chút, sau đó lập tức chạy sang bên trái trông khá an toàn.
Vô số dây leo chui từ trong bụi cây ra, đuổi theo đằng sau Vu Lê Nguyệt giống như con rắn nước vậy.