Trong căn phòng u ám, hoa hồng lặng lẽ nở rộ, mùi hôi thối cùng mùi hoa hòa quyện vào nhau tạo thành một mùi quỷ dị khó tả.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cả vườn hoa hồng lay động, những bông hoa run rẩy trong gió.
“Rầm!”
Bóng đen ập vào trong bụi hoa hồng, làm bạn với đống phân bón hoa.
Tóc xuyên qua bụi hoa hồng, rút ống thép ra khỏi cơ thể bóng đen, đưa lại cho Ngân Tô.
Ngân Tô khẽ nhíu mày nhìn thứ nước màu xanh lá dính dính trên ống thép, không phải là máu.
Ngân Tô lấy đèn pin ra chiếu vào trong bụi hoa hồng.
Trong bụi hoa làm gì còn tung tích của Đậu Tuyết, chỉ có một đống dây hoa hồng khô héo.
Đậu Tuyết này là từ dây hoa biến thành… Giết cô ta cũng vô dụng, không ra khỏi phó bản được.
Xem ra cô ta không phải là bản thể của quái vật.
Chỉ là con rối của quái vật mà thôi.
…
…
Quản gia canh ở cửa, ông ta nghe thấy tiếng động bên trong cánh cửa, nhưng đây không phải việc của ông ta, chỉ là nghĩ tới lát nữa lại phải dọn dẹp.
Tiếng động bên trong cánh cửa dần dần biến mất.
Mấy phút sau, quản gia nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta lập tức quay đầu lại, “Chủ nhân, sao ngài lại ra ngoài rồi? Giống mới đã gây trồng xong rồi sao?”
Người phụ nữ đứng ở cửa mặc một chiếc váy đen, một nửa cơ thể chìm trong ánh sáng hoàng hôn, một nửa ẩn trong bóng tối, ánh sáng để lại một đường ranh giới trên cơ thể cô ấy.
Người phụ nữ mở miệng: “Tôi cần thêm phân bón hoa mới.”
Quản gia vội vàng đáp: “Tôi sẽ đi làm ngay.”
“Không cần phiền toái như vậy.” Người phụ nữ cười nhẹ một tiếng, đưa tay kéo ông ta vào: “Dùng ông là được rồi.”
“Chủ… Chủ nhân!?”
“Ầm!”
Cửa phòng đóng lại, tiếng la hét của quản gia dần dần biến mất.
Hoa hồng lặng lẽ nở rộ trên hành lang, hương thơm phảng phất bay khắp nơi.
“Két ——”
Cánh cửa đang đóng chặt lại một lần nữa được mở ra, một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đen bước ra, cô ấy đi trên hành lang, thuận tay bẻ một cành hoa hồng, búi lại mái tóc dài tán loạn của mình.
Hoa hồng đỏ nở rộ trên mái tóc cô ấy, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt kiều diễm quyến rũ đó.
Người này không phải ai khác, chính là Ngân Tô.
Ngân Tô đi qua hành lang, đi dạo một vòng các phòng khác trước.
Những căn phòng này đều trồng hoa hồng, giống kỳ lạ cổ quái, đúng thật là đang thách thức tính thẩm mỹ tột đỉnh của loài người mà.
Trong phòng ngoại trừ hoa hồng cũng không có nhiều thứ hữu ích.
Nhưng mà trong một căn phòng, Ngân Tô nhìn thấy hạt giống được bảo quản tốt tràn ngập khắp căn phòng.
Ngân Tô không tìm thấy được thứ gì hữu ích, quay trở lại khu trồng hoa hồng mà cô đã nhìn thấy khi bước vào trước đó.
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân.”
Một đường cô đi qua, những người gặp cô đều cúi xuống chào cô với vẻ mặt sợ hãi, như thể rất sợ cô.
Khóe môi Ngân Tô cong lên một nụ cười càng rạng rỡ hơn, thuận miệng gọi một cô bé mang giỏ hoa tới: “Em, lại đây.”
Cô bé nhìn trái nhìn phải một chút, chắc chắn rằng xung quanh không có ai khác, sắc mặt tái nhợt, khẩn trương bước đến trước mặt Ngân Tô.
“Chủ, chủ nhân…”
“Sợ chị vậy sao?” Ngân Tô đưa tay nâng cằm cô bé lên, để cô ấy nhìn thẳng vào mình: “Lá gan nhỏ như vậy… Thế này thì không ổn nha.”
Sắc mặt cô bé trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, như thể một giây sau sẽ mất mạng luôn vậy.
Chủ nhân… Định dùng cô ấy làm phân bón hoa sao?
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong mắt cô bé càng lớn hơn.
Ngân Tô buông cô ấy ra, thuận tay lấy bông hoa trong giỏ ra, cầm trên tay thưởng thức: “Từ giờ trở đi, em chính là quản gia của trang viên.”
Vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy chủ nhân tuyên án tử hình cho mình, nhưng ai ngờ vậy mà không phải, cô ấy có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô cài nhánh hoa hồng lên tóc cô bé: “Cứ gọi em là Tiểu Nguyệt đi.”
Cô bé cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em…em không cần phải trở thành phân bón hoa ạ?”
Ngân Tô khoanh tay trước ngực, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: “Em nhỏ xíu như vậy, làm phân bón hoa cũng chả có tác dụng gì.”
“…”
Cô ấy vô dụng đến vậy sao?
“Đừng ngẩn ra đó nữa, bây giờ em là quản gia rồi, có rất nhiều việc phải làm đấy.”
“…” Quản, quản gia! Cô bé nuốt một ngụm nước bọt: “Quản… quản gia thì sao ạ?”
Quản gia ban đầu thì sao? Ông ta đi đâu rồi?
“Ông ta không nghe lời.” Ngân Tô dừng một chút: “Em cũng đừng bắt chước ông ta, bằng không thì em sẽ phải đi làm bạn cùng với ông ta luôn đấy.”
Quản gia mới nhận chức · Tiểu Nguyệt: “!!!”
Quản gia… cũng bị làm phân bón cho hoa rồi sao?
Sau khi cô ấy tiến vào trang viên, người cô ấy nhìn thấy nhiều nhất chính là quản gia, mỗi ngày ông ta sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ và truyền lại mệnh lệnh của chủ nhân.
Tiểu Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy không muốn trở thành phân bón hoa, căng da đầu nói: “Chủ nhân, em chỉ là hoa nô, sao có thể trở thành quản gia được chứ?”
“Chị làm cái gì, cần phải giải thích cho em biết à?”
“…Không cần ạ.”
Ngân Tô hài lòng gật đầu: “Đi theo chị.”
“…Vâng ạ.”
Ngân Tô đi về phía khu trồng trọt.
Ngoài chủ nhân Đậu Tuyết này ra, trong trang viên còn có quản gia, bậc thầy trồng hoa, nông dân trồng hoa và hoa nô.
Hoa nô có địa vị thấp nhất, chỉ làm một số việc vặt ví dụ như hái hoa, dọn dẹp vệ sinh các loại.
Mà nông dân trồng hoa thì giúp bậc thầy trồng hoa làm việc.
Bậc thầy trồng hoa thì rất thoải mái, chủ yếu là gây trồng ra các giống hoa hồng mới, chăm sóc khu trồng trọt của mình rồi phân phó nông dân trồng hoa làm việc.
Ngân Tô vọt một cái trở thành “Chủ nhân”, mà trong trang viên không có ai phát hiện ra cô là giả mạo cả.
Ngoại trừ Đậu Tuyết, những NPC này cũng không thông minh lắm, tính linh hoạt cũng không bằng trong phó bản.
Nhưng mà lãnh địa do con quái vật này thiết lập dường như không có quy tắc, vậy phải làm thế nào để rời khỏi đây? Trồng ra hoa hồng cầu vồng à?
“Chủ nhân, ngài xem.”
Ngân Tô ngẩng đầu lên nhìn bậc thầy trồng hoa trước mặt.
Bậc thầy trồng hoa chỉ vào bông hồng tím nhạt trước mặt, nhìn Ngân Tô đầy mong đợi: “Chủ nhân, đây là giống hoa mới trồng của tôi…”
“Rác rưởi gì thế.” Ngữ điệu Ngân Tô lạnh buốt, ra lệnh cho quản gia mới nhận chức Tiểu Nguyệt: “Nhổ nó lên.”
Khuôn mặt bậc thầy trồng hoa biến sắc.
Tiểu Nguyệt liếc nhìn bậc thầy trồng hoa, trước đó cô ấy có địa vị thấp trong trang viên, ai cũng dám sai bảo cô ấy, những bậc thầy trồng hoa cao cao tại thượng này căn bản không quan tâm đến mạng sống những hoa nô bọn họ.
Cô ấy theo bản năng sợ hãi bậc thầy trồng hoa.
Nhưng…
Bây giờ cô ấy là quản gia rồi!
Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên nhổ gốc hoa hồng kia lên.
Bậc thầy trồng hoa trơ mắt nhìn thành quả của mình bị nhổ nhưng không dám oán hận câu nào.
Nhìn vẻ mặt của bậc thầy trồng hoa, Tiểu Nguyệt cảm thấy một loại cảm giác hả hê chưa từng có, cô ấy ném hoa hồng xuống đất, còn dùng sức giẫm lên.
“Lần sau còn dùng thứ này làm bẩn mắt tôi, tôi liền đem anh đi làm phân bón hoa luôn.” Giọng nói lạnh lùng của Ngân Tô vang lên.
Bậc thầy trồng hoa: “…Vâng.”
Ngân Tô dẫn Tiểu Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, đi tới chỗ nào thì nhổ chỗ đó.
Mỗi bậc thầy trồng hoa đều bị Ngân Tô khiển trách một trận, mắng bọn họ không sáng tạo, không trồng được hoa hồng xuất sắc, căn bản không xứng làm bậc thầy trồng hoa.
Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ cũng không cần ở lại trang viên nữa.
Bậc thầy trồng hoa không dám oán hận câu nào, chỉ có thể đợi cô rời đi rồi mới dám thảo luận.
“Chủ nhân hôm nay bị làm sao vậy?”
“Không phải vừa có người đưa tới hoa hồng cầu vồng sao… Sao không thấy cô ta rời đi vậy, hơn nữa quản gia… có phải người đó đã lừa gạt chủ nhân không?”
“Cái đó còn phải nói à, nhất định là vì chuyện này, chủ nhân mới tức giận. Người nào quản gia cũng đưa vào trong trang viên, đoán chừng là vì chuyện này mà bị thay thế…”
“Nhưng mà con bé đó chỉ là một hoa nô thôi, dựa vào cái gì mà được làm quản gia chứ?”