Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 450: Mùa tỏ tình (10)



Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Nhưng thấy dáng vẻ mọi người đưa mắt nhìn nhau, đoán chừng là đều không tìm được manh mối gì hữu dụng. 

Có người chơi nhanh chóng đổi chủ đề.

Ngay lúc người chơi đang trao đổi, Ly Khương và Tạ Bán An cùng nhau trở về, trông hai người đều không có vấn đề gì.

Ly Khương dùng đôi mắt ướt nhòe liếc nhìn những người chơi ở đây: “Tô tiểu thư vẫn chưa trở về?”

Tạ Bán An: “Vẫn còn thời gian.”

Người chơi nữ tựa vào cột nhà hỏi một câu: “Còn mấy người chưa trở về?”

“Năm người.”

Người chơi nhìn nhau, đại khái biết được là những người nào chưa về.

Vương Đức Khang tự mình vượt qua hai mươi phó bản. 

Người chơi mới Viên Lý.

Kẻ bắt mắt và người chơi nam đi cùng cô.

Còn có một cô gái tên Đặng Diệp Diệp, cô ta cũng là người chơi mới.

“Đó có phải Vương Đức Khang không…”

Nơi xa có một bóng người đang đi về phía này, trông thân hình và bước chân đi đường rất giống Vương Đức Khang. 

Bóng người tới gần, ánh sáng dần tỏ hơn, bóng người cũng trở nên rõ ràng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chính là Vương Đức Khang. 

Nhưng dáng vẻ anh ta lúc này hơi đáng sợ, quần áo lộn xộn rách mất mấy chỗ, khuôn mặt, cổ, cánh tay đều có máu.

Hơn nữa anh ta trở về một mình, không nhìn thấy NPC người yêu ghép đôi với anh ta.

Vương Đức Khang đi nhanh tới tòa chính, ánh mắt ác liệt liếc qua mọi người: “Đều trở về rồi?”

“Anh… Thế này là làm sao?”

Vương Đức Khang chửi một tiếng: “Giết đồ quái vật đó rồi.”

“!!”

NPC người yêu?

Tuy Vương Đức Khang đã giết đối phương nhưng tượng gỗ anh ta tìm thấy trên người đối phương đã không còn là cái ban đầu, không biết cô ta làm rơi túi từ bao giờ.

Vương Đức Khang nghĩ tới đây, trái tim lại trầm xuống tận đáy.

“Kẻ bắt mắt kia trở về rồi.”

Mọi người nhìn về nơi xa, Ngân Tô dẫn theo Ô Bất Kinh rụt đầu rụt cổ, bộ dáng nghênh ngang đi vào.

Bên cạnh bọn họ cũng không có NPC người yêu…

Ngân Tô đi tới trước mặt người chơi, bắt gặp ánh mắt của bọn họ, liền mở miệng hỏi: “Mọi người đều nhìn tôi làm gì, đều thích tôi như vậy sao?”

“…” Có bệnh!

“…Người yêu của hai người đâu?”

“Giết rồi.” Ngân Tô đột nhiên bật cười: “Vẫn là trông xinh đẹp thì tốt.”

“???”

Trông xinh đẹp thì tốt cái gì? Dễ bị cô giết sao?

Còn có… Giết NPC người yêu là nhiệm vụ ẩn giấu gì sao? Có phải bọn họ chưa nhận được nhiệm vụ này không?

Ly Khương và Tạ Bán An di chuyển tới bên cạnh Ô Bất Kinh, nhỏ giọng hóng chuyện: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Ô Bất Kinh: “…”

Ô Bất Kinh kể trải nghiệm Ngân Tô giết NPC người yêu cho bọn họ.

Sau khi rời khỏi triển lãm điêu khắc, bọn họ lại đi hai chỗ nữa, có lẽ do vận may của Tạ Bán An phát huy tác dụng, không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Cuối cùng xảy ra chuyện ở một triển lãm tranh, có lẽ hai NPC người yêu bị Ngân Tô chèn ép tới mức sốt ruột, thế mà lại cùng nhau thiết kế cạm bẫy. 

“Tô tiểu thư nói “Người yêu không ngoan như vậy, đổi người khác cũng được”, sau đó thì giết bọn họ…”

“Hiện nay vẫn chưa làm rõ tác dụng của NPC người yêu.” Tạ Bán An hơi lo lắng: “Bọn họ tử vong sẽ dẫn tới điều gì…”

“…”

Không nói tới chuyện này còn ổn.

Vừa nói tới là bắp chân Ô Bất Kinh bắt đầu run rẩy, không nhịn được lại ném hai thuật trị liệu cho bản thân. 

Ly Khương an ủi Ô Bất Kinh: “Tô tiểu thư quyết định giết bọn họ, chắc chắn là đã chắc ăn.”

Ô Bất Kinh khóc không ra nước mắt: “Cô ấy chắc ăn, tôi thì không… Tôi cũng không thể ngủ cùng một giường với cô ấy!”

Ly Khương: “…”





“Chào buổi tối các học viên.”

Giọng nói của Mạt Lị vang lên từ phía sau, người chơi đang thì thầm to nhỏ lập tức quay đầu nhìn lên trên tầng.

Mạt Lị đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt liếc qua từng người bọn họ.

“Xem ra có người đến trễ rồi đây.”

Vẫn còn hai người chơi chưa trở về.

“Học viên không đúng giờ…” Lời nói của Mạt Lị ngừng lại, ánh mắt dừng ở sau lưng bọn họ.

Người chơi quay đầu thì thấy hai bóng dáng đang lảo đảo chạy tới, thậm chí bọn họ còn có thể nghe được tiếng thở nặng nề của đối phương. 

“Phù… Phù phù…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đặng Diệp Diệp chạy tới trước mặt người chơi, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối xuống đất, hai tay chống mặt đất thở dốc. 

Mà người yêu của cô ta mặt không đỏ tim không đập loạn đi về hướng cửa nhỏ rồi. 

Đặng Diệp Diệp may mắn hơn Viên Lý, không chọn trúng phố Bắc mà vẫn luôn quanh quẩn giữa phố Tây và phố Nam.

“Rất tốt, học viên này tới kịp rồi.” Mạt Lị khen Đặng Diệp Diệp một câu như là rất hài lòng, sau đó thay đổi đề tài: “Nhưng người còn lại… Chúng ta không cần đợi cậu ta nữa.”

Mạt Lị: “Tiết học buổi tối của các học viên hôm nay ở phòng học số 11, tầng 3, giảng viên Cao đang đợi mọi người.”





Phòng học số 11.

Trong phòng học vẫn trống trải, giảng viên Cao ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt hơi nhắm, có mấy phần dáng vẻ của cao nhân.

Người chơi lần lượt đi vào phòng học.

Giảng viên Cao cũng chậm rãi mở mắt ra: “Chào buổi tối các học viên, mời mọi người ngồi.”

Trong phòng học không có chỗ có thể ngồi, người chơi nhìn nhau một cái, tự chọn một chỗ mà ngồi bệt xuống đất.

Ngân Tô thì không giống vậy, cô lấy một cái ghế gập, cạch một tiếng mở ra, đặt xuống đất, vén áo ngồi xuống.

Ô Bất Kinh: “???”

Tạ Bán An: “…”

Ly Khương: “…” Cũng muốn.

Ánh mắt giảng viên Cao dừng trên người cô.

“Thầy giáo, thầy cần không?” Ngân Tô mỉm cười hỏi: “Cứ coi như là em hối lộ… Không đúng, hiếu kính thầy.”

“…” Hiếu kính một cái ghế gập? Cô đúng là biết hiếu kính!

Khóe miệng giảng viên Cao hơi giật giật, sau đó thu hồi tầm mắt, không ngăn cản hành vi của cô.

Ly Khương thấy giảng viên Cao không quan tâm, lập tức hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, tôi cũng muốn.”

Ngân Tô rất hào phóng với bé mít ướt, ngay cả Tạ Bán An và Ô Bất Kinh cũng có phần.

Bốn người ngồi thành một hàng thẳng hàng, lộ ra sự không hòa nhập với những người chơi khác.

Giảng viên Cao: “Thế thì bây giờ chúng ta bắt đầu vào học… Hôm nay mọi người đã trải nghiệm một ngày yêu đương, tin rằng mọi người đều đã có cảm nhận.”

Người chơi: “…”

Có cảm nhận cái rắm.

Phó bản này kết thúc, đoán chừng bọn họ đều có chướng ngại với việc yêu đương.

“Trước tiên chúng ta cùng xem mức độ cảm mến của mọi người…” Giảng viên Cao rút một tờ giấy ra khỏi túi tài liệu bên cạnh ông ta: “Hạng nhất là Ly Khương, 260 điểm, không tồi, ngày đầu tiên đã có được mức độ cảm mến như vậy…”

“Hạng hai Diêu Bá Thanh, hạng ba Ngu Chi, hạng tư Khưu Tùng, hạng năm Tạ Bán An, hạng sáu Hồ Cầm, hạng bảy Vệ Huệ Nhi, hạng tám Đặng Diệp Diệp.”

Giảng viên Cao lần lượt công bố mức độ cảm mến của người chơi. 

Ô Bất Kinh mãi chưa nghe thấy tên của mình, cảm thấy không bình thường, hẹn hò ở phố Bắc đều ít nhất là 100 điểm, chắc hẳn điểm của bọn họ còn cao hơn Ly Khương. 

Giảng viên Cao đọc tới hạng thứ tám thì dừng lại, sắc mặt cũng sa sầm: “Học viên phía trên có thể sở hữu thành tích như vậy trong ngày đầu tiên đều rất ưu tú. Nhưng… mấy người phía sau chính là sự thất bại của nền giáo dục.”

“Tô Hảo Hảo.”

“Có.” Ngân Tô lập tức giơ tay.

Lông mày giảng viên Cao giật giật, tựa như là cắn răng nói ra: “Không điểm.”

Ngân Tô rất phối hợp: “Ôi chao, không cẩn thận lấy được không điểm nè.”

Giảng viên Cao: “…”

Người chơi: “…”

Ai không biết còn tưởng là cô lấy được hạng nhất.