Phục Nhan mơ mơ màng màng từ trong mộng tỉnh lại, không khỏi đánh liên tiếp ba cái hắt xì, động tác này làm nàng cảm giác toàn bộ thân thể đều chấn động.
Nàng duỗi tay sờ sờ cái mũi, lúc này Phục Nhan mới cảm giác được thân thể một mảnh lạnh lẽo, như từ tủ lạnh chui ra.
“Sao lại lạnh như vậy, chăn ta đâu?”
Cũng bất chấp quá nhiều, Phục Nhan vội vàng liều mạng chà xát tứ chi muốn làm thân thể của mình ấm lên một chút.
Xoa được nửa ngày Phục Nhan mới ý thức được có điểm không đúng, nơi này không giống phòng của nàng, vội vàng nhìn quanh bốn phía, ánh vào mi mắt là cảnh sắc doạ nàng nhảy dựng.
“Mẹ của ta, đây là chỗ nào?”
Đập vào tầm mắt chung quanh là một căn nhà đổ nát có vết tích bị phá, đồ vật bị đập đổ loạn thành một đoàn, ở chính giữa phòng được đặt một bức tượng Phật cánh tay đã bị chặt đứt, trần nhà toàn mạng nhện, nhìn thế nào cũng giống miếu nhỏ đã bị bỏ hoang.
Mà Phục Nhan giờ phút này đang nằm ở phía dưới tượng Phật, phía trước là một đống rôm đã tàn, hẳn là trước đó có người đốt lửa sưởi ấm.
Phục Nhan nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, phản ứng đầu tiên là —— nàng đã bị bắt cóc?
Nàng rõ ràng nhớ rõ tối hôm qua mình đã lên giường ngủ ở nhà, như thế nào ngủ một giấc dậy đã bị bắt cóc, còn bị ném tới cái vùng hoang vu dã ngoại này, đã bắt cóc ném tới đây cũng không thể có chút nhân tình cho nàng thêm một cái chăn đắp sao?
Làm hại nàng thiếu chút nữa sống sờ sờ mà bị lạnh đông chết.
Phục Nhan thực sự có chút xúc động muốn mắng người, đầu liền truyền đến một trận đau nhức, tiếp theo có thứ gì đó nhanh chóng ùa vào trong đầu.
Nàng ngơ ngác ngồi nửa canh giờ, Phục Nhan mới có phản ứng, nàng không có bị người bắt cóc, mà là ——
Xuyên thư!!!
Gần nhất nàng biết là một bộ tu tiên tên《 tu tiên vấn đạo 》 tiểu thuyết này vừa mới ra đã nhanh thổi quét các bảng xếp hạng tiểu thuyết, lúc nào cũng tranh top 1, top 2 bảng xếp hạng theo tuần tháng được yêu thích nhất, Phục Nhan cũng vào đọc thử, nàng nhìn sơ lược hai trăm chương, Phục Nhan không thể không nói tác giả viết tiết tấu cốt truyện phi thường tốt, lại nhiệt huyết nên làm mê đảo các bạn độc giả trẻ.
Đọc được gần một nửa thì lão bà thứ hai của nam chủ xuất hiện, Phục Nhan mới hậu tri hậu giác phát hiện, cư nhiên đây là một thiên hậu cung văn bàn tay vàng nam chính!
Đột nhiên Phục Nhan cảm thấy ghê tởm trong lòng hung hăng đem tác giả cùng nam chủ mắng một trận, nàng tức giận mà bỏ luôn không đọc.
Nhưng mà hiện giờ không biết xui xẻo hay may mắn, Phục Nhan lại xuyên vào quyển này 《 tu tiên vấn đạo 》 tu chân tiểu thuyết.
Phục Nhan: “Ngày này ——”
Điều duy nhất nàng may mắn là khả năng Phục Nhan không góp mặt trong hậu cung lão bà của nam chủ, bằng không nàng xác định muốn đâm đầu chết, bất quá nàng cũng không muốn xuyên thành vai ác hoặc là vai ác độc nữ xứng gì đó.
Nàng xuyên thành một người trùng tên trùng họ với nàng nhưng trong nguyên thư thì là người qua đường Giáp...
Đúng vậy, nàng xuyên thành một người chưa bao giờ có mặt trong cốt truyện trong 《 tu tiên vấn đạo 》 vị này người qua đường Giáp - Phục Nhan ngoại môn đệ tử Thủy Linh Tông.
Hơn nữa theo nàng biết, Thủy Linh Tông cuối cùng sẽ bị nam chủ dùng toàn lực diệt tông.
Này……
Trong lúc nhất thời, Phục Nhan cũng không biết nên hỉ hay nên buồn.
Tiêu hóa xong xuyên thư sự thật này, Phục Nhan không khỏi đau thương thở dài một hơi, xuyên thư việc này là kết cục đã định, nàng cũng chỉ có thể mang tâm thái lo liệu “Tới đâu hay tới đó”.
Sau khi hạ quyết tâm, Phục Nhan đem kí ức của Nguyên Chủ từ từ nhìn qua một lượt rồi sắp xếp lại.
Nói ngắn gọn, nàng —— Phục Nhan, năm nay mười sáu, xuất thân bình thường, tư chất tu luyện cũng bình thường, đã nhập môn Thủy Linh Tông được 5 năm, hai năm trước mới có thể chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của tông môn.
Tu vi sao, nàng đã dừng ở tầng thứ chính của Trúc Cơ kỳ được qua nửa năm không có tiến triển, quả nhiên thật là.....Tư chất bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ở cái thế giới tiểu thuyết này, bước đầu tiên của tu tiên đó là Trúc Cơ kỳ, tổng cộng chia làm chín tầng, tiếp theo phải tự sáng lập khí hải bước vào Khai Quang Kỳ, cảnh giới này lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Nhưng kỳ thật tu vi ở Trúc Cơ kỳ căn bản chưa được tính là chân chính bước lên con đường tu luyện, từ xưa đến nay tu tiên đối với phàm nhân mà nói, vốn là nghịch thiên mà đi, khó khăn đến cực điểm.
Đối với người tu tiên chỉ có dẫn chi linh khí thiên địa nhập thể, sau khi nhập thể thì tự mình điều động linh lực chuyển hoá thành chân nguyên về đan điền tích tụ và tu luyện tăng thêm sức mạnh, sáng lập khí hải bước vào Khai Quang Kỳ, mới chân chính trở thành người tu tiên.
Sáng lập khí hải, nói lại dễ hơn làm.
Vô số người tu tiên có tư chất bình thường, suốt cuộc đời cũng không thể thành công sáng lập khí hải, bước vào Khai Quang Kỳ, tu vi vĩnh viễn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ chín.
Có thể nói, sáng lập khí hải là cánh cửa để sàng lọc người tu tiên vào một con đường tu mới, chặn vô số người tư chất bình thường ngoài cửa, làm người ta nhìn thấy nhưng không với tới được.
Tu vi của nguyên chủ đã ngừng ở Trúc Cơ kỳ tầng thứ chín hơn nửa năm, chậm chạp không có dấu hiệu đột phá, đương nhiên nguyên chủ có chút không cam lòng, vì thế nàng nhận nhiệm vụ của tông môn xuống núi rèn luyện.
Tu vi trừ bỏ ngộ đạo thì những kinh nghiệm tác chiến đã trải qua đặc biệt quan trọng.
Cũng không biết là vì sao, nguyên chủ đang trên đường hạ sơn thì cảm giác cả người rét run, cuối cùng bị đông chết ở miếu gian hoang tàn vắng vẻ đổ nát, Phục Nhan mới có thể xuyên thư vào được.
“……”
Đơn giản lý giải xong ký ức nguyên chủ, nàng hồi tưởng một chút nội dung của 《 tu tiên vấn đạo 》, Phục Nhan ước chừng suy tính nàng sẽ xuất hiện ở tuyến thời gian quan trọng.
Hiện tại nam chủ hẳn là vừa mới được tác giả tặng bàn tay vàng không bao lâu, lúc này chưa bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, khả năng tu vi cùng nàng cũng không chênh lệch mấy, đến nỗi Thủy Linh Tông bị diệt tông, cũng đã là chuyện của rất nhiều năm sau.
“Dù sao ta xuất hiện cũng sẽ không làm hỏng chuyện tốt của nam chủ sẽ không có gì để lo lắng.” Phục Nhan nghĩ nghĩ, không khỏi có chút lầm bầm lầu bầu nói.
Nếu xuyên vào tiểu thuyết tu chân, tự nhiên là yêu cầu phải tu tiên, tại đây mạng người như con kiến Phục Nhan biết rõ, nếu muốn bảo toàn tính mạng chỉ có thể có thực lực mạnh hơn người khác, đây là định lí bất biến và tồn tại vĩnh hằng.
Đến nỗi nam chủ, Phục Nhan cũng lười đến đi để ý hắn, nam chủ có hào quang vai chính, còn được tác giả ban cho bàn tay vàng, nàng khẳng định sẽ không chạy tới làm pháo hôi.
Hay thừa lúc nam chủ chưa trưởng thành chạy tới ôm đùi gì đó, Phục Nhan cũng không có ý tưởng này, thiên văn này là muốn nam chủ thu thập hậu cung không chỉ một hai người, nàng chạy tới ôm đùi khẳng định là sẽ dính vào hậu cung của nam chủ.
Nghĩ đến cái hình ảnh kia, Phục Nhan liền cảm giác toàn thân nổi da gà.
Quyết định chủ ý, Phục Nhan rốt cuộc cũng thả lỏng không ít, nàng chậm rãi bò dậy, vốn dĩ cơ thể lạnh băng lúc này cũng bắt đầu ấm áp lên.
Ngoài cửa sổ chân trời đã nổi lên điểm sáng, xem ra trời đã bắt đầu sáng, đống lửa trong miếu đổ nát do nàng bắt lên cũng dần vụt tắt, không khí càng lạnh lên.
Có lẽ là vì nàng vừa mới xuyên tiến nên cảm giác tứ chi có chút cứng đờ, vì nhanh chóng thích ứng thân thể này, nàng ở trong miếu đổ nát nhảy một đoạn tập thể dục đã học được trên đài phát thanh ở công viên.
“Một hai ba bốn……”
“Hai hai ba bốn……”
“……”
Vừa nhảy vừa thở hổn hển Phục Nhan tự nhiên sẽ không chú ý đến có người ngự kiếm phi hành ngang qua miếu, đang thả chậm bước chân nhìn xem nàng tập thể dục.
Người này không phải ai khác, là đệ tử nội môn Thủy Linh Tông - Bạch Nguyệt Li.
Bạch Nguyệt Li đã bế quan tu luyện hai tháng, nàng vừa mới xuất quan, muốn xuống núi rèn luyện một chút vừa lúc đi ngang qua thấy một màn này trong miếu đổ nát.
Đối với tu vi đã đạt tới Khai Quang hậu kỳ mà nói, nàng thực sự không phải cố tình rình trộm, nhưng hình ảnh Phục Nhan nhảy tập trong miếu tự xông vào tầm mắt nàng, đây là một trong sức mạnh của Khai Quang hậu kỳ.
Vũ điệu Phục Nhan nhảy, nàng chưa bao giờ gặp qua không khỏi có chút mới lạ nên dừng bước chân nhìn kỹ vài phần.
“Này vũ…… Rất có ý tứ.” Bạch Nguyệt Li nhìn trong miếu đổ nát xem đến không khỏi có chút buồn cười.
Nàng nhìn kỹ thân phận của người phía dưới, mộc bài không khỏi đập vào tầm mắt: “Phục…… Nhan? Nguyên lai là đệ tử ngoại môn Thủy Linh Tông, đáng tiếc tư chất bình thường một chút.”
Nói xong, Bạch Nguyệt Li không khỏi lắc lắc đầu.
Tu vi của Phục Nhan nàng liếc mắt là có thể nhìn ra, tuy rằng đã tới Trúc Cơ tầng thứ chín, nhưng lại không có bất luận dấu hiệu đột phá, nếu không may mắn không gặp kỳ ngộ, phỏng chừng rất khó thành công sáng lập khí hải để bước vào Khai Quang Kỳ.
Con đường tu luyện, kỳ ngộ vốn là khả ngộ bất khả cầu.
*Khả năng gặp kì ngộ là may mắn là tới bất ngờ, không phải là thứ cầu mong sẽ gặp.
Trong miếu đổ nát Phục Nhan tựa hồ nhảy mệt nàng dừng lại nghỉ ngơi, trên không Bạch Nguyệt Li cũng không nghĩ nhiều, thực mau ngự kiếm phi hành rời đi.
“Hô, mệt chết ta!”
Phục Nhan cũng không biết mình nhảy tập thể dục theo đài bị người nhìn lén, lúc này nàng đã mệt thở hổn hển.
Cũng may nàng rốt cuộc có cảm giác cả người sinh khí, tứ chi hoạt động cũng thông thuận hơn rất nhiều, cả người đều có tinh thần hơn.
Vì để thích ứng với thân thể càng tốt, Phục Nhan nghỉ ngơi trong chốc lát sau, lần nữa nhảy lại một lần, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, nàng mới chuẩn bị rời đi tòa miếu nát.
Thu thập hảo, Phục Nhan đem thiết kiếm của nguyên chủ đi ra miếu hoang.
“Để ta xem lần này xuống núi rèn luyện, nguyên chủ tiếp nhận là nhiệm vụ gì.” Nói xong, Phục Nhan từ trong lòng ngực móc ra tông môn chỉ nam nhiệm vụ.
Hướng đông cách Thủy Linh Tông 1500 dặm là trấn Hắc Tuyến vừa mới nổi lên một tên hái hoa tặc cực kì công phu không ai có thể đối đầu với hắn, trêu chọc toàn bộ phụ nữ trong trấn làm phụ nữ không dám ra khỏi cửa, sợ không cẩn thận sẽ bị tên hái hoa tặc kia bắt đi.
Bởi vì cái tên vô lương hái hoa tặc này mà hiện tại toàn bộ người dân trấn Hắc Tuyền nhân tâm hoảng sợ.
Bởi vì như thế nên bọn họ mới phái người tới Thủy Linh Tông xin giúp đỡ, hy vọng có người tới trợ giúp bọn họ trừ bỏ tên hái hoa tặc.
Phục Nhan không khỏi kéo kéo khóe miệng: “Loại tiểu thuyết tu chân này cư nhiên cũng có loại vô lương hái hoa tặc.”
Dựa theo tin tức được Thủy Linh Tông gửi đến, tên hái hoa tặc tu vi đại khái ở Trúc Cơ thứ chín tầng, cũng chưa sáng lập khí hải bước vào Khai Quang Kỳ, cho nên nhiệm vụ này được giao cho đệ tử ngoại môn rèn luyện.
Nguyên chủ hiện tại tu vi cũng là Trúc Cơ tầng thứ chín, vừa lúc nàng cũng có nhu cầu cùng người cùng đẳng cấp chính diện giao phong, cho nên không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này tổng thể nhìn qua cũng không có gì khó khăn, cho nên nguyên chủ không lựa chọn cùng đồng môn hoàn thành nhiệm vụ mà một mình một ngựa trực tiếp đảm nhận.
Hái hoa tặc dùng lời nói hiện đại hoá là một tên yêu râu xanh biến th**, Phục Nhan ngày thường ghét nhất đó là loại người này.
“Hái hoa tặc đúng không, coi như ngươi là người đầu tiên được ta xuyên đến thu thập đi.” Phục Nhan thu hồi chỉ nam nhiệm vụ, cười cười chậm rãi nói.
- -------------------
Giải thích tu vi một chút:
Bắt đầu tu tiên là Trúc Cơ kỳ gồm 9 tầng, đột phá sau đó thành lập khí hải để vận chuyển chân nguyên đi vào Khai Quang kỳ.
Tất cả các kỳ bao gồm:
Khai Quang kỳ
Hợp Đạo kỳ
Hoá Hư kỳ
Tổng cộng có 4 giai đoạn, Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ - Đại viên mãn.
Đại Thừa kỳ có 3 lần Thiên kiếp
Chịu thiên kiếp phi thăng thành Tiên
Chịu 7749 đạo thiên kiếp phi thăng thành Thần
Trong 4 giai đoạn có 3 cấp: lúc đầu, cao thủ, cường giả.
Cái này cũng không quan trọng ? đọc cho đỡ khó hiểu thôi chứ có tu tiên đâu mà để ý nhiều. =))