Hoan ái qua đi, chỉ cò lại toàn đau đớn, phát tiết xong, hắn liền đã rời đi từ lâu rồi, đôi mắt đỏ hoe của nàng ngấn lệ nhìn lên trần nhà, không hiểu mình đã làm gì sai để hắn đối xử với nàng như vậy, nàng nằm trên dường hỉ, da thịt là một mảnh xanh xanh tím tím, dưới hạ thân là một mảnh máu hoà cùng nhầy nhụa, tựa như một con búp bê vải bị người ta vứt bỏ.
Mặc Nhã Tịnh nàng, hối hận thật rồi.
~~~Cẩn Hạo sau khi phát tiết xong, cũng hận chính bản thân mình, tự nhốt mình trong thư phòng tới tận buổi sáng.
Nhìn làn khói từ lư hương thoang thoảng nhẹ bay lên, hắn tự hỏi bản thân mình đang làm chuyện gì vậy, người giết Uyển Đồng là Mặc thái sư, Mặc Đông Phong, cha vợ của hắn chứ không phải là Mặc Nhã Tịnh, vì sao hắn lại đổ cái chết của Uyển Đồng lên đầu Mặc Nhã Tịnh như vậy, hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ biết rằng, một khắc nàng lệ rơi đầy mặt, gào khóc không thành lời kia, hắn lại có chút đau lòng.
Nhớ lại lúc hắn mười sáu tuổi, công tử tiêu sái, vui chơi chợ đêm thất tịch náo nhiệt, bản thân quá vui vẻ, không để ý liền dẫm hỏng đèn hoa đăng của một tiểu cô nương trạc tuổi với hắn.
Tiểu cô nương nhìn hắn, lại nhìn hoa đăng nhỏ đã bị hắn dẫm bẹp dí nằm trên đất, liền không ngừng rơi nước mắt.
Hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, thấy tiểu cô nương rơi lệ liền lúng túng, lúc ấy Cẩn Nghiên cùng Cẩn Y còn đang chờ hắn ở lão phu nhào đường phía trước, hắn liền chỉ còn cách móc từ trong túi gấm, đưa cho nàng một mảnh bạc vụn, bảo nàng hãy đi mua hoa đăng khác, không ngờ còn làm nàng khóc thảm thương hơn.
Hắn chợt nghĩ, không hiểu vì sao tiểu cô nương lại có thể khóc nhiều như vậy.
Nhưng hắn cũng không thể để hai muội muội mình chờ quá lâu, bèn hỏi danh tính của tiểu cô nương ấy, bảo với tiểu cô nương ấy rằng nhất định hắn sẽ đền cho tiểu cô nương một chiếc hoa đăng thật đẹp.
Lúc ấy, tiểu cô nương mới nín khóc, rồi nói cho hắn biết danh tính của mình.
Cẩn Hạo lẩm nhẩm trong đầu, thì ra nàng ấy tên Uyển Đồng, cái tên rất hay.
.