Hắn nhanh chóng chạy vào trong sân nhỏ, chỉ thấy sáu mạng người Uyển ông, Uyển bà, Uyển cha, Uyển mẹ, Uyển ca cùng Uyển tỉ đang nằm la liệt trên sân, đều đã bị giết chết, máu chảy lênh lán ra khắp sân, đến cả tiểu cẩu nhỏ mà Uyển Đồng nuôi cũng đã nằm chết trong vũng máu, trong nhà vẫn truyền ra tiếng hét ô ô không ngừng, hắn liền đạp cửa mà vô, đúng, là đạp cửa mà vô.Cảnh tượng bên trong mà hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng mà cả một đời này hắn chẳng thể nào quên được.
Năm tên áo đen bịt mặt cao lớn, liền đang giữ chặt Uyển Đồng lại, thay nhau hãm hiếp nàng, lúc hắn tới nàng đã khóc không thành tiếng.
Cẩn Hạo rút kiếm, cùng bốn người áo đen đánh nhau, nhưng một tên áo đen còn lại, vẫn điên cuồng ra vào trong thân thể nàng.
Lúc ấy hắn mới chỉ mười chín tuổi, võ công rất tốt nhưng cũng chẳng phải là đối thủ của bốn tên sát thủ liên hợp lại cùng nhau.Bốn tên sát thủ không đả thương hắn, chỉ giữ chặt hắn lại, lấy khăn vải bịt miệng của hắn, ép hắn phải nhìn Uyển Đồng bị bọn chúng hãm hiếp.
Hắn đến lại càng làm bọn chúng điên cuồng hơn, ép buộc Uyển Đồng phải cam tâm tình nguyện hầu hạ bọn chúng, nếu không bọn chúng sẽ rạch từng dao trên người Cẩn Hạo hắn.Nhìn người mình yêu ở trước mặt mình bị kẻ khác hãm hiếp nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhìn nàng kêu gào trong nước mắt, rốt cuộc là cảm giác như thế nào cơ chứ? Nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, lắc đầu không ngừng bảo với nàng đừng như vậy, bọn chúng sẽ không giám làm gì quá phận với hắn, đừng vì hắn nữa.Rốt cuộc bọn chúng cũng thoả mãn, rời khỏi thân thể của nàng, trước khi rời đi, những tên áo đen kín mặt ấy còn đánh hắn bất tỉnh.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại rồi, trên bàn chỉ còn một mảnh giấy nhỏ, là bút tích của nàng...Cẩn công tử, Uyển Đồng dơ bẩn, không còn xứng với người, chỉ mong người giúp Uyển Đồng chôn cất người thân.Nếu có kiếp sau, nguyện không cùng người gặp gỡ..