Cẩn Hoành ông có chút lo lắng không biết phải nên xử lý như thế nào, chỉ là chuyện tiếp theo càng làm ông kinh ngạc không thôi.
Cẩn Hạo cứ như vậy, không khóc, cũng không nháo, chỉ lẳng lặng đặt xác của vị cô nương mặc bộ váy màu vàng nhạt vào trong quan tài, trước khi nắp quan tài được chính tay hắn đóng lại, hắn còn đặt lên trán cô nương ấy một nụ hôn nhẹ.Cẩn Hoành nhìn bảy nấm mộ thẳng hàng với nhau, lại nhìn nhi tử của mình đang quỳ ở ngôi mộ thứ bảy, đốt rất nhiều vàng mã, chỉ là ông cũng không biết phải nói làm sao với đứa trẻ này nữa.
Chỉ đành lặng lẽ ra về.Chỉ là sau khi trở về, Cẩn Hạo không nói không rằng, tự nhốt mình trong phòng, không ăn, cũng không uống, nhất quyết không gặp người nào hết.
Người thuyết phục được hắn mở cửa chính là tiểu muội Cẩn Y và nhị muội Cẩn Nghiên của hắn, hai đứa trẻ đem cho hắn một chén đậu hũ nước đường.Đậu hũ rất ngọt, cũng rất đắng.
Cẩn Hạo từ trước đến nay luôn là người bảo vệ hai muội muội, chưa từng khóc trước mặt hai muội muội, chỉ là hôm nay hắn rất mệt mỏi không cách nào có thể trụ được nữa, liền ôm lấy hai muội muội khóc rất thảm.Những ngày tiếp theo, hắn liền như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn đọc sách, tập võ như thường lệ, nhưng một tuần sau đó hắn liền không bàn bạc với ai cả, lên đường tòng quân vào năm mười bảy tuổi, đến nay cũng đã được mười năm tròn.
Hàng năm hắn đều quay về thăm Cẩn Y cùng Cẩn Nghiên, chỉ duy nhất không chịu nói chuyện với Cẩn Hoành cha hắn lấy một lần.
Tòng quân được ba năm, hắn liền đã thăng cấp tới chức tướng quân, cũng có vài thuộc hạ thân tín, tra được truyện năm xưa.~~~Chuyện xưa trong kí ức tựa như có như không chợt thoảng qua trong đầu Cẩn Hạo hắn, hắn tưởng mười năm qua đã khiến cơn ác mộng ấy ngủ quên được rồi, chỉ là không ngờ nó vẫn còn rõ như vậy, tựa như mới xảy ra hôm qua mà thôi.Nhìn làn khói trầm thoang thoảng bay trước mặt, hắn liền dựa lưng về sau, nhắm mắt dưỡng thần, chút nữa hắn còn phải dậy cho muội muội hắn dùng kiếm..