Nam nhân bạch y dung mạo tuyệt thế an tĩnh đàn cổ cầm, nào có thể tưởng tượng nổi người nam nhân trông qua có vẻ vô cùng dịu dàng ấy lại là tướng quân thống lĩnh nơi sa trường, uy dũng đánh lùi giặc ngoại xâm lưu danh khắp muôn nơi cơ chứ?Vân Hi quân đã cầm quân đánh giặc được mười ba năm rồi, một đứa trẻ mười bốn tuổi rời khỏi kinh thành tiến về phía sa trường đánh đánh chém chém, rốt cuộc là có bao nhiêu đau khổ cùng vất vả cơ chứ?"Cẩn Y, muội gọi ta là ca ca như lần đầu muội gặp ta là được rồi, không cần gọi ta là Vân Hi quân giống những người khác" Tiếng cổ cầm thanh lãnh kia cũng đã ngưng lại, Vân Hi dùng ánh mắt dịu dàng của mình nhìn về phía Cẩn Y.
"Được, vậy ta sẽ gọi người là ca ca" Cẩn Y mỉm cười nói, thoáng chốc lại lần đầu tiên nàng và hắn gặp gỡ.
Hắn tòng quân bảy năm liền mới quay lại kinh thành, vừa hay tham gia lễ hội săn bắn hàng năm của hoàng gia tổ chức, lại cũng vừa vặn tìm được nàng ở trong hang động lạnh lẽo.
Có lẽ mọi chuyện đều là do duyên phận sắp đặt.
"Cẩn Y, chắc muội cũng không biết đến Dạ Hoa thái tử là ai""Dạ Hoa thái tử sao""Đúng là muội không biết hắn thật""Lúc nhỏ muội chỉ cùng tên tiểu tử Mặc Hàn đi khắp nơi ở kinh thành quậy phá, những chuyện của hoàng cung thật sự muội cũng không biết gì nhiều" Cẩn Y chống cằm nhìn chăm chú vào nam nhân bạch y trước mặt, ánh mắt chính là vô cùng mong chờ về câu chuyện mình sắp được nghe.
"Dạ Hoa thái tử, ta và ca ca của muội đều bằng tuổi nhau, lúc ba tuổi ta cùng ca ca của muội là người được gửi vào hoàng cung cùng thái tử học tập, quan hệ của bọn ta thật sự rất tốt""Năm ta cùng hắn mười bốn tuổi, tiên đế bệnh nặng, xung quanh bốn bể đều rình rập vào Sở quốc tựa như hổ đói, triều thần tranh đấu lẫn nhau, loạn trong giặc ngoài khổ không sao kể xiết""Lúc ấy ta, ca ca muội cùng Dạ Hoa thái tử đã kết bái huynh đệ, thề rằng sẽ cùng nhau góp sức bảo hộ Sở quốc bình an qua trận tai ương này".