Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 26: Không có bạn gái nên ghen ăn tức ở à?



Chương 26: Không có bạn gái nên ghen ăn tức ở à?

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống đối diện Tống Tương Niệm.

Hạ phu nhân lơ hắn triệt để, "Tiểu tử, đây là con trai dì, con có nghe qua rồi đấy. Nó độc mồm độc miệng quen rồi, con đừng để bụng."

"Không sao đâu dì Hạ."

Tống Tương Niệm khẽ thở dài một cái, tiếp tục cầm đũa lên vùi đầu vào ăn.

"Tống tiểu thư, nghề nghiệp này của em thật ra nghe rất mới lạ, trước đây tôi cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc."

"Vâng," Tống Tương Niệm lịch sự đáp, "Còn rất nhiều người chưa biết đến nghề này."

"Nhắc đến thì có lẽ tôi cũng cần Tống tiểu thư giúp đỡ đấy. Tôi ở có một mình, quần áo này nọ lúc nào cũng bừa bộn, nếu Tống tiểu thư có thời gian. . . . . ."

Hạ Chấp Ngộ khoanh tay trước ngực, càng nghe càng thấy không thuận tai.

"Bây giờ cô ấy đang làm việc ở nhà tôi."

Người đàn ông đó quay sang nhìn Hạ Chấp Ngộ, mỉm cười đáp, "Không tốn nhiều thời gian đâu, mỗi ngày một tiếng là được rồi."

Hạ Chấp Ngộ còn muốn nói tiếp, chân chợt bị mũi giày cao gót đạp lên. Hắn hít vào một hơi nhìn xuống, quả nhiên thấy Hạ phu nhân đang xoay gót giày trên đó.

"Một tiếng nhất định không vấn đề, đúng không nào Tương Niệm?"

Tống Tương Niệm nuốt đồ ăn trong miệng, hơi khó xử, cô không định nhận công việc này.

"Cảm ơn Từ tiên sinh đã đánh giá cao, nhưng gần đây công việc của tôi đều xếp đầy thời gian rồi ạ."

"Tiếc quá." Người đàn ông không giấu được thất vọng nơi đáy mắt.

Hạ phu nhân tăng thêm lực dưới chân, Hạ Chấp Ngộ đau đến mức a lên một tiếng.

"Làm sao thế?" Hạ phu nhân biết rõ còn hỏi.

Hạ Chấp Ngộ hiếm khi cười, khóe môi hơi nhếch, đuôi mắt lóe lên một tia ranh ma. "Mẹ, cô ấy đã ám chỉ rõ vậy rồi. Cô ấy không định kết giao với anh ta đâu."

Thằng nhóc thối nhà ngươi câm miệng!

Hạ phu nhân đến nói cũng thấy gượng gạo, "Tiểu tử, mau ăn đi, ăn đi."

Tống Tương Niệm đoan trang ngồi một bên, cánh tay gọn gàng đặt trên mặt bàn, không hề vượt quá giới hạn. Người đàn ông quan tâm dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho cô.

Sắc mặt của Hạ Chấp Ngộ thoáng cái căng lên, "Đôi đũa này anh dùng rồi đúng không?"

Anh ta nghe vậy thì lúng túng, "Thật ngại quá, là tôi vô ý rồi."

Hạ phu nhân mặt không biểu cảm đặt đũa xuống, "Tiểu tử, con với Tương Niệm cứ ăn đi nhé, tự nhiên dì nhớ ra có việc phải về nhà một chuyến."

Sau đó chụp lấy bả vai Hạ Chấp Ngộ, "Đi."

Tống Tương Niệm nghe lời này thì ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn mang theo tia cầu cứu ngước nhìn Hạ Chấp Ngộ.

"Mẹ, con còn chưa ăn cơm mà."

Đúng lúc có nhân viên phục vụ đi ngang qua, Hạ Chấp Ngộ gọi cô ấy lại, "Cho tôi thêm một bộ bát đũa."

"Vâng."

Người đàn ông kia đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy hứng thú với bất kỳ ai, đến bây giờ gặp Tống Tương Niệm mới biết hóa ra không phải anh ta không muốn yêu đương, chẳng qua là chưa gặp đúng người mà thôi.

"Tống tiểu thư bình thường có sở thích gì không?"

Tống Tương Niệm lắc đầu.

Nhân viên phục vụ mang bát đũa đến, Hạ Chấp Ngộ tiếp lấy, gắp một miếng cá bỏ vào bát, bắt đầu gỡ xương.

Người đàn ông liên tục gợi chuyện, Hạ phu nhân sợ cuộc trò chuyện của hai người quá nhạt nhẽo, thi thoảng còn thay Tống Tương Niệm trả lời. "Con gái mà, chắc chắn là thích rất nhiều, thích xem triển lãm tranh này, thích xem phim này. Sau này hai đứa có thể hẹn nhau cùng đi đấy."

"Vậy thì tốt quá, con cũng thích xem triển lãm tranh."

Hạ Chấp Ngộ gắp miếng cá đã lọc hết xương bỏ vào bát Tống Tương Niệm, "Ăn đi."

"Cám ơn." Tống Tương Niệm lúc này chỉ vùi đầu vào ăn, có gì ăn nấy, ngược lại sắc mặt của người đàn ông kia đã hơi tái đi, Hạ phu nhân thì càng khỏi phải nói, cằm sắp rớt xuống.

Hạ Chấp Ngộ không ăn, một đĩa cá trước mặt đều đã được hắn lọc hết xương bỏ đầy bát cô, "Muốn ăn tôm không?"

"Ừm." Tống Tương Niệm đưa đũa ra, "Tôi tự gắp được rồi."

Hạ Chấp Ngộ đẩy đũa của cô ra, mấy ngón tay cao quý cầm con tôm lên, Hạ phu nhân ngồi bên cạnh xem đã muốn rớt cả tròng mắt.

Con trai của bà từ bao giờ lại biết làm những việc này?

Người đàn ông kia vốn đã cầm một chiếc đũa khác định gắp thức ăn cho cô, nhìn thấy một màn này thì hơi khựng lại, "Dì Hạ, Chấp Ngộ tuổi cũng không nhỏ rồi, không biết đã có bạn gái chưa ạ?"

Hạ phu nhân nghe đến chuyện này thì đau đầu, "Vẫn chưa đâu."

"Vậy có đang thích cô gái nào không ạ?"

Hạ phu nhân liếc sang cậu con trai, cười lạnh, "Không biết đời này dì còn có hi vọng được ôm cháu không kìa."

Đồ ăn Hạ Chấp Ngộ gắp cho Tống Tương Niệm đã chồng thành một ngọn núi nhỏ, Tống Tương Niệm sợ lãng phí. "Tôi không ăn hết đâu."

"Ăn được bao nhiêu thì ăn."

Khung cảnh này ai nhìn vào cũng sẽ nói là quan hệ của họ không bình thường, người đàn ông nhìn sang, đồ ăn anh ta gắp cho Tống Tương Niệm vẫn còn nguyên.

Hạ phu nhân tích đầy một bụng tức giận, nhưng trước mắt người ngoài lại không tiện động tay động chân.

"Nào, tiểu tử, ăn cơm."

Hạ Chấp Ngộ múc một bát canh, đưa tới trước miệng thổi vài cái, sau đó đặt xuống trước mặt Tống Tương Niệm.

"Thử xem còn nóng không?"

Người đàn ông đặt đũa xuống, "Dì Hạ, con chợt nhớ ra còn chút việc ở công ty, xin phép dì con về trước ạ."

"Ôi?" Hạ phu nhân hận không thể đứng lên giữ anh ta lại, "Đừng đi mà, con còn chưa ăn được gì."

"Mẹ, người ta bận việc thế mẹ còn níu kéo làm gì?"

Người đàn ông trước khi đi còn không quên quay sang tạm biệt Tống Tương Niệm, "Tống tiểu thư, hôm khác gặp lại nhé."

"Vâng."

Người đàn ông vừa đi khỏi, Hạ phu nhân lập tức sừng cồ nhào tới, "Hạ Chấp Ngộ!! Tương Niệm đã đắc tội gì con hả, sao thằng nhóc thối nhà con cứ không chịu buông tha cho con bé thế?!"

"Con đâu có." Hắn đối tốt với cô cũng không được à?

"Thằng nhóc đó điều kiện rất tốt, nhìn là biết cũng có ý với Tương Niệm. Con thì sao, vừa vào đã chọc ngoáy, còn giả vờ quan tâm Tương Niệm làm người ta ghen. Đừng có tưởng mẹ không nhìn ra âm mưu quỷ kế vặt vãnh đó của con!"

Tống Tương Niệm thấy vậy vội lên tiếng, "Hạ phu nhân, bác hiểu lầm rồi ạ."

"Tương Niệm, con không phải sợ. Hôm nay bác phải thay con dạy dỗ thằng nhóc thối này!" Hạ phu nhân đã nhắm chắc là lỗi của Hạ Chấp Ngộ, "Nhóc con, bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta vui vẻ lắm đúng không? Không đuổi được con bé đi liền chạy tới phá nhân duyên của con bé đúng không?"

Hạ Chấp Ngộ cũng không định giải thích, xì một tiếng, "Nhân duyên? Mẹ đang ảo tưởng đấy à, cô ấy còn chưa nói là đã nhìn trúng anh ta đâu."

"Mẹ thấy thằng nhóc nhà con không có bạn gái nên mới ghen ăn tức ở!"

Một câu này của Hạ phu nhân quả nhiên có lực sát thương rất lớn, Hạ Chấp Ngộ suýt chút hộc máu tại chỗ.