Chương 54: Cũng muốn đi vào thế giới của cô ấy
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Một câu nói của hắn như gáo nước lạnh dội cho cô tỉnh rụi.
Hạ Chấp Ngộ lầm bầm nói phải tính sổ với Hạ Sí Hạ, "Mắt thẩm mỹ kiểu gì không biết."
Tống Tương Niệm nhìn vào gương, cô thấy cũng không đến nỗi mà.
Hạ Chấp Ngộ nằm luôn xuống ghế sô pha, không muốn về phòng ngủ nữa. "Tối qua em cũng không ngủ được đúng không? Hay nằm thêm một lát đi?"
"Không cần đâu."
Tuy trong nhà có hệ thống sưởi, nhưng Tống Tương Niệm vẫn đi vào phòng ngủ lấy chăn cho hắn.
Cô đắp chăn lên người Hạ Chấp Ngộ, "Anh ngủ trước đi, tôi ra chợ mua đồ, buổi trưa nấu món ngon cho anh."
"Tôi cũng đi."
Tống Tương Niệm không muốn mang theo hắn, "Chợ và siêu thị không giống nhau."
Hoàn cảnh cũng không thể so sánh, thế nhưng Hạ Chấp Ngộ lại rất hào hứng, "Bây giờ tôi đi cùng em."
Tống Tương Niệm không khuyên được, Hạ Chấp Ngộ đã nhanh chóng ngồi dậy đi về phòng thay đồ.
Bên cạnh Ngự Hồ Loan có mấy chuỗi siêu thị, có cả trung tâm thương mại, nhưng Tống Tương Niệm nhớ nơi này không có chợ.
"Đi tàu điện ngầm được không?" Cô hỏi ý Hạ Chấp Ngộ.
"Phiền vậy làm gì, gọi tài xế cho xe qua đây."
"Tàu điện ngầm có thể đi thẳng tới đó, ra ngay cửa là chợ rồi, đừng làm phiền tài xế."
Hạ Chấp Ngộ cũng không khăng khăng, dù sao hắn vốn muốn vào thế giới của Tống Tương Niệm, xem thử cuộc sống ngày thường của cô là như thế nào.
Tống Tương Niệm mua vé cho Hạ chấp Ngộ, hai người đứng ngay ngắn chờ tàu đến.
Tống Tương Niệm chỉ bản đồ trên đầu hai người, "Sau này nếu anh tự đi nhất định phải chú ý, tuyệt đối đừng ngồi nhầm chiều đó. Anh nhìn này, đây là hướng đi Kỳ Hà."
Cô rất kiên nhẫn hướng dẫn cho hắn, "Phải xem chuẩn dấu mũi tên."
Bên cạnh có hành khách nhìn sang Hạ Chấp Ngộ, mím môi nhịn cười, Hạ Chấp Ngộ vội kéo tay Tống Tương Niệm.
"Tôi có ngốc vậy à?"
"Tôi sợ anh ngồi nhầm thôi." Tống Tương Niệm vừa nói xong, lại tự cười, "Suýt thì tôi quên mất, tiểu Hạ tiên sinh sẽ không ngồi tàu điện ngầm một mình."
Ví như hôm nay cũng chỉ xem như là trải nghiệm cuộc sống, chẳng phải cũng đã có cô đưa đi hay sao?
Tàu điện ngầm từ trong đường hầm nhanh chóng chạy đến, tàu vẫn chưa dừng hẳn, Tống Tương Niệm đã nhìn thấy bên trong chật ních người.
Chắc chắn là không còn chỗ ngồi, người trên xe đi xuống cũng không nhiều, Hạ Chấp Ngộ nhíu mày nhìn cảnh tượng thịt đè người bên trong.
Hắn đi theo Tống Tương Niệm vào trong, vừa qua cửa thì bị chặn lại.
Người đông, cộng thêm tàu vừa khởi động nên hệ thống sưởi trong xe được bật lên, trên trán Tống Tương Niệm đã lấm tấm đầy mồ hôi.
"Nóng hả?"
Tống Tương Niệm kéo khóa áo lông xuống một chút, "Vẫn ổn."
Cô nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ cau mày, "Vẫn không quen à?"
Hắn vốn không thích tiếp xúc với quá nhiều người, hôm nay còn nhiều hơn cả quy định, hơn nữa mỗi khuôn mặt ở đây hắn đều không quen biết. Tốc độ tàu rất nhanh, lúc dừng lại ở trạm kế tiếp Hạ Chấp Ngộ hơi mất đà loạng choạng bước sang bên cạnh hai bước.
Tống Tương Niệm bảo hắn nắm vào cái cột bên cạnh, nhưng trên đó có rất nhiều người cũng nắm vào, sắc mặt Hạ Chấp Ngộ khó coi, hắn lắc đầu.
Cô muốn đưa hắn hòa nhập vào thế giới này, cổ vũ và khích lệ Hạ Chấp Ngộ, giúp hắn có thể sớm thoát khỏi thế giới nhỏ bé của bản thân.
Có vài việc Tống Tương Niệm phải cầm tay dẫn dắt hắn, đây là điều cơ bản một bác sĩ tâm lý cần làm.
Tống Tương Niệm nắm lấy cái cột kia, sau đó kéo tay Hạ Chấp Ngộ, để hắn nắm cổ tay mình.Tàu điện ngầm một lần nữa di chuyển, Tống Tương Niệm bước lùi về sau, lưng đập vào một lồng ngực rắn chắc, Hạ Chấp Ngộ cúi đầu nhìn cô.
Tống Tương Niệm nhúc nhích bả vai, Hạ Chấp Ngộ nhìn gò má cô, "Làm sao thế?"
"Tay."
"Tay làm sao cơ?" Hạ Chấp Ngộ nhìn bàn tay đang nắm cột của Tống Tương Niệm, "Đau hả?"
"Nói tay anh."
Một tay hạ Chấp Ngộ cầm cổ tay cô, một tay khác ôm eo cô, người xung quanh đều nhìn thấy, nhưng họ cũng nhìn ra hai người là một cặp yêu nhau, làm ra mấy chuyện thế này là hết sức bình thường.
Giờ này ở chợ đã đông nghịt, đưa mắt một cái đâu đâu cũng là người.
Tống Tương Niệm đi đằng trước, xung quanh ồn ào náo nhiệt, "Anh phải đi sát đó."
Bàn tay buông bên người chợt bị nắm lấy, Tống Tương Niệm quay đầu nhìn Hạ Chấp Ngộ.Hạ Chấp Ngộ còn giơ cái tay đang nắm lấy tay cô lên. "Tôi sợ đi lạc mà."
Tống Tương Niệm dở khóc dở cười. "Anh cũng đâu phải đứa nhỏ ba tuổi."
"Tôi không quen đến những nơi như thế này, nếu đi lạc thật thì sẽ sợ lắm đấy."
Tống Tương Niệm cũng biết là hết cách rồi, kéo tay Hạ Chấp Ngộ đi nhanh về phía trước, "Nói nhanh, anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng muốn, sườn xào, tôm, còn có cá hấp, em nấu gì cũng ngon."
"Chỉ có hai người chúng ta, không ăn hết nhiều thế đâu." Tống Tương Niệm kéo Hạ Chấp Ngộ đến trước một quầy bán cá, khách mua hàng khá đông, bà chủ thì đang bận rộn vung dao chặt cá.
Trên bàn văng đầy máu, vẩy cá, đuôi cá, bên cạnh còn xếp một chồng nội tạng được lọc ra, Tống Tương Niệm nhìn một cái, quyết định kéo tay Hạ Chấp Ngộ rời khỏi đó, "Đi thôi, chúng ta đi mua thịt."
Cô sợ hắn không chịu được sao?
Hạ Chấp Ngộ cao như vậy dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy, không thể phủ nhận là hắn hơi sợ.
Tống Tương Niệm căng thẳng nắm chặt tay hắn, "Đi thôi."
Nhóm khách đứng trước quầy cá chọn xong không ngừng gọi bà chủ, "Bà chủ, cho tôi một con cá diếc đi, lấy con to ấy."
"Tôi muốn đầu con cá mè hoa kia, không cần đuôi."
Hạ Chấp Ngộ đứng giữa đám người rất lạc quẻ, quần áo đẹp đẽ đắt tiền nhìn là biết con nhà giàu, hắn nghiêng đầu hỏi Tống Tương Niệm. "Em muốn mua cá gì?"
"Cá sạo đi."
Hạ Chấp Ngộ rất nhẫn nại. "Cá sạo là con nào?"
Tống Tương Niệm chỉ một thùng trước mặt.
Hạ Chấp Ngộ hơi khom người ra vẻ chọn lựa, không ngờ có con cá bỗng nhiên quẫy mạnh, nước trong thùng văng lên cả mặt hắn.
Tống Tương Niệm vội rút khăn giấy trong túi lau cho hắn, Hạ Chấp Ngộ nhìn cô. "Không sao, lau không hết."
Thật ra hắn thấy cũng khá vui, không những có thể đi vào thế giới của Tống Tương Niệm, còn giúp hắn đi ra khỏi cuộc sống khép kín của bản thân.
Hạ Chấp Ngộ đá cái chậu, "Chắc là bọn nó đang chào đón tôi đấy nhỉ?"
Khách hàng bên cạnh dùng một ánh mắt thương hại dành cho người thiểu năng mà nhìn hắn.