Xe của Bách Niên dừng lại ở cửa hàng trang sức, hắn gọi cho mẹ nhưng bà không bắt máy. Đành phải mở xe đi vào.
Phục vụ mở cửa:
“Xin chào tiên sinh. Ngài mua gì?”
“Tôi tìm người.”
“Niên Niên, mẹ ở đây!”
Mặt bà Oanh không hề có vết thương gì, ngay cả ngón tay cũng lành lặn.
“Chẳng phải mẹ bảo là mẹ thử nhẫn rồi gây gổ với nhân viên sao?”
Thanh Thanh Huyền đeo chiếc nhẫn kim cương bước đến: “Bách Niên sao anh ở đây?”
Đến lúc này, hắn mới phát hiện mẹ hắn lừa hắn.
“Con xin phép!”
Bà Oanh níu tay hắn: “Dù sao con cũng đã đến. Thử nhẫn một chút?”
Mặt Bách Niên nổi gân xanh như bốc hoả. Thanh Thanh Huyền bảo nhân viên cho nhẫn vào hộp. Rồi đến giải vây:
“Bác ơi hay là chiếc này đi. Con chọn xong rồi. Chúng ta về thôi!”
“Vẫn là con dâu của mẹ hiểu chuyện!” Trên đường về, Bách Niên tuyệt nhiên không nói. Cho dù bà Oanh có hỏi mấy lần, hắn cũng im lặng.
Trước khi ra khỏi xe, Thanh Thanh Huyền có nói với hắn:
“Bách Niên, em khuyên anh nên hợp tác một chút!”
“Nếu không thì sao?”
Thanh Thanh Huyền chỉ cười đầy ẩn ý.
“Thật ra thì ba em biết anh có người phụ nữ ở bên ngoài. Em chỉ nhắc nhở anh một chút. Ba em tính khí không tốt. Có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện vốn của nhà anh!”
Bách Niên lấy tay gõ vô lăng:
“Thanh Thanh Huyền, em uy hϊếp tôi?”
“Bách Niên, em chỉ nhắc nhở. Còn nữa, ngày mai chúng ta đi chụp hình cưới. Anh nhớ đến đúng giờ.”
Bách Niên trong lòng buồn bực lái xe quay lại bệnh viện. Đứng ở cổng rất lâu, Minh Minh mới được hắn đón.
“Này, cậu định bỏ con giữa chợ sao?”
“Tình hình sao rồi?”
“Tớ nói với mẹ em ấy tớ làm bên đoàn. Biết nhiều nhà hảo tâm nên không cần lo tiền viện phí.” “Khi nào làm phẫu thuật?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai sao?”
Bách Niên khẽ chớp mắt: “Chỉ vậy thôi?”
“Cậu còn muốn gì nữa? Bây giờ tớ mệt rồi. Mai còn có tiết mau chở tớ về.”
“Em ấy đã ăn chưa?”
Minh Minh cười ngửa ra sau: “Em ấy ăn chưa cậu tự đi mà hỏi. Liên quan gì đến tớ?”
“Xuống xe!”
“Này?”
Hắn khó chịu gằn giọng: “Tôi nói cậu xuống xe!”
“Này, đồ vô lương tâm!”
Bách Niên dừng xe ở gần bệnh viện. Hắn gọi điện thoại cho Lưu Mạn nhưng cô tắt máy.
Hắn không bỏ cuộc gửi cho cô tin nhắn:
“Mạn Mạn, tôi chờ em. Em ra đây gặp tôi một chút. Không gặp em, tôi sẽ không về.”
Không thấy phản hồi hắn lại tiếp tục:
“Mạn Mạn, tôi xin em. Tôi chỉ muốn gặp em một chút. Sau đó, sẽ không làm phiền đến em.”
Phía trên tầng 9 của bệnh viện, Lưu Mạn ngồi trong phòng bệnh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Bà Lưu phải gọi mấy lần cô mới nghe. “Mạn Mạn, giờ này còn xe buýt không con?”
“Sao vậy mẹ?”
“Con về ký túc xá đi. Ngày mai lại đến. Hai người ở đây không nên.”
“Mẹ, dùng sao có con vẫn hay hơn. Hơn nữa, con về không yên tâm.”
“Mạn Mạn, đừng cãi lời mẹ có được không? Mẹ thật sự rất mệt.”
Bà Lưu cũng vì thương con nên mới nói như vậy.
“Mẹ?”
“Con đi nhanh đi! Ngày mai mang vào một số đồ dùng mẹ dặn nghe chưa. Ba con ở đây không phải 1 ngày.”
Lưu Mạn gật đầu rồi đi. Bây giờ ký túc xá đã đóng cửa, cô làm gì có chỗ về chứ?
Màn hình điện thoại của cô lại sáng đèn.
“Mạn Mạn, nếu em không xuống thì tôi sẽ lên gặp mẹ em!”
Mạn Mạn rất mệt nhưng cô nghĩ nếu không nói rõ, chuyện này sẽ kéo dài mãi.
Cô ra phía cổng, thấy chiếc xe quen thuộc liền đi đến. Gõ cửa kín.
Bách Niên rời khỏi ghế lại vòng qua nhét Lưu Mạn vào trong xe.
“Anh muốn làm gì?”
“Vào trong rồi nói.”
Hắn nói như vậy cô mới chịu ngồi yên. Hắn trở lại ghế lái rời đi.
“Anh làm gì?”
Chưa kịp nghe hắn nói thì bụng cô đã sôi lên sùng sụt.
“Đưa em đi ăn.”
“Em không đói. Anh có gì muốn nói thì nói nhanh lên!”
Hắn không nói nữa, đến quán cháo sò huyết kéo cô vào bên trong. Thật sự cô rất đói và mệt nên không còn sức phản kháng. Đành nghe theo hắn.
Tô cháo sò huyết nóng hổi được mang ra. Bên ngoài gió thổi rất lớn, dù khuya nhưng vẫn còn nhiều người ghé ăn.
Nhìn tô cháo nóng hỏi Lưu Mạn không kìm được chảy nước mắt.