Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 22



“Lưu Mạn, cậu thật sự muốn dọn ra ở cùng thầy ấy?”

Dương Ngọc không thể tin vào những gì mình đã nghe.

“Suỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi. Nếu không cách bạn khác nghe mấy!”

“Trời ạ? Sống thử đúng không? Nếu vậy thì cậu phải cẩn thận mới được. Không thôi hậu quả mình cậu gánh đó!”

Lưu Mạn thở dài. Không biết quyết định của cô có đúng không. Càng không biết tương lai sẽ ra sao.

“Dương Ngọc, mau kể cho tớ nghe chuyện của cậu và thầy Minh đi?”

“Không có gì, không thân lắm?”

Dương Ngọc vừa xua tay vừa đỏ mặt. Lưu Mạn trề môi:

“Vậy là không thân dữ chưa?”

“Haha. Mau thu dọn đồ đi. Nhớ lời tớ. Phải có biện pháp an toàn nha hong?”

“Ừ! Tớ biết! Cảm ơn cậu.”

Hai người sắp xếp quần áo sau đó hai người kéo vali đến điểm hẹn cách xa trường mà Bách Niên đợi sẵn.
Bách Niên xuống xe chất hành lý vào cốp.

“Cảm ơn em đã giúp Tiểu Mạn. Khi khác mời em đi ăn!”

Dương Ngọc dạ một tiếng sau đó trêu Lưu Mạn lần nữa:

“Nhớ lời tớ dặn.”

“Tớ biết rồi!”

Bách Niên khởi động xe, trên đường đi hắn tò mò hỏi Lưu Mạn:

“Rốt cuộc em ấy dặn em cái gì?”

“Dặn em là… Bí mật.”

Bách Niên vươn tay xoa đầu Lưu Mạn:

“Tiểu Mạn Mạn, tôi có quà cho em.”

“Hửm?”

Bách Niên vẫn chăm chú lái xe:

“Em mở hộp quà dưới chân mình ra xem đi!”

“Là gì vậy?”

“Em tự xem đi!”

Vừa mở ra xem, Lưu Mạn đã đỏ mặt. Vị dâu tây, socola, còn có bạc hà,…

Từng bao nhỏ, không đúng là cả một dây nhỏ. Cũng không đúng là nhiều dây nhỏ.

“Đây là biện pháp an toàn mà Dương Ngọc nói sao?”

Lưu Mạn xấu hổ đỏ cả mặt.

Bách Niên nhìn thấy biểu cảm cố ý trêu chọc.
“Trong này có 700 gói. Nếu 1 ngày dùng 1 lần thì hết năm vẫn chưa hết. Nếu dùng 2 lần thì chắc được đó phải không Tiểu Mạn?”

Lưu Mạn đóng hộp lại.

“Bách Niên, sao anh có thể nói thẳng ra như vậy? Xấu hổ chết đi được!”

Bách Niên cười cười cố ý trêu cô:

“Anh thấy chuyện này bình thường mà? Một ngày 2 lần mới hết được. Nếu không sẽ hết hạn sử dụng mất.”

Lưu Mạn lắc đầu đỏ cả mặt:

“Không được. Như vậy không được.”

Bách Niên lúc này mới tấp xe vào bên lề. Tay hắn xoa đầu cô sau đó đặt ở sau gáy kéo sát cô vào hắn:

“Tiểu Mạn, đầu óc em nghĩ đi đâu vậy? Chuyện quan trọng bây giờ là tập trung vào học hành biết không? Đây là kẹo nhai, khi nào buồn ngủ em ăn một chút là có thể tiếp tục học.”

“Anh?”

“Haha…”



Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Bách Niên đích thân vào bếp nấu vài món ăn đơn giản. Nhìn cách hắn bận rộn, Lưu Mạn cảm giác mình là một cô gái may mắn hạnh phúc.
Hai người cùng ăn bữa tối, ra ban công cùng ngắm nhìn phong cảnh thành phố.

Lưu Mạn đứng trước, Bách Niên đứng ở phía sau. Hắn vòng tay qua eo cô, đầu dụi vào cần cổ. Sau đó từng chút, từng chút một hôn lên.

Hắn xoay người Lưu Mạn lại, dưới ban công, ánh sáng yếu ớt từ những tòa nhà cao tầng phía đối diện khiến người đàn ông trong phút chốc đẹp mê hồn, câu dẫn Lưu Mạn.

Bách Niên nhìn chằm chằm Lưu Mạn, làn da trắng ngần, đôi môi mỏng mọng nước. Vẻ đẹp này, hắn chính là không thể cưỡng lại.

Hắn dùng lực rất mạnh hôn lên môi cô, đầu lưỡi quét quanh môi, níu mãi không chịu buông.

Lưu Mạn cảm giác toàn bộ thân thể và lý trí đã bị Bách Niên chiếm đoạt. Hồi lâu hắn mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn tràn đầy du͙© vọиɠ:

“Mạn Mạn, rất lâu rồi không động vào em.”

Hơi thở mỗi lúc một nóng bỏng gấp gáp, giọng nói khàn đặc:

“Cùng anh có được không?”

Lưu Mạn ngay cả thở cũng không dám thở, cả người nóng ran. Hắn nhấc cô lên, hai chân cô giống như dây leo quấn vào chân hắn. Hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn.

Cô thở dốc, giọng nói run run: “Về phòng, được không?”

Bách Niên bế cô vào phòng nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Hắn hôn từ cần cổ xuống xương quai xanh, một tay với sang tủ đầu giường lấy ra một gói nhỏ.

“Cái này quen mắt thế?”

“Anh đùa em đấy. Nó đúng thật là bảo vệ em, không phải kẹo…”

“Á…”

Lưu Mạn lấy tay che mặt lại. Bách Niên kiên nhẫn kéo nhẹ tay cô ra.

Lần này hắn cúi xuống, tỉ mỉ hôn, vừa trầm luân không biết đủ.

Lửa nóng ở trong người cứ mỗi lúc một rạo rực bùng cháy hơn. Động tác của Bách Niên vừa kìm nén lại vừa lưu luyến mà cực kỳ kiên nhẫn.

Trong căn phòng nhỏ, không khí dường như nóng lên khác thường. Âm thanh ám muội liên tục phát ra.

Không biết qua bao lâu, Lưu Mạn nằm trong vòng tay của Bách Niên. Lúc này, hắn lay cô dậy:

“Lưu Mạn, em hứa với anh một chuyện có được không?”

Lưu Mạn mệt mỏi chỉ muốn ngủ cô chỉ “hả" một tiếng mà mắt vẫn nhắm nghiền.

“Anh không muốn chúng ta có con. Bây giờ, hai người chúng ta rất tốt. Em còn cả tương lai phía trước. Những gì anh nói đều suy nghĩ cho em.”

Thanh âm của Lưu Mạn còn mang theo giọng mũi, mơ hồ đáp:

“Dạ.’

Hắn nghe như vậy liền yên tâm.

“Còn nữa, nếu sau này có con, nhất định không thể giữ…”

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe tiếng hơi thở trầm ổn của Lưu Mạn.