Lúc nói ra lời này, Khương Tú Nhuận phất tay ưỡn ngực, phát huy đức hạnh càn rỡ của mình diễn trọn vẹn tới mười phần. Bộ dáng ngày thường tuấn tú, hiện tại nở nụ cười lại như một bức tranh.
Lời kia sắc nhọn đến chói tai, thế nhưng bộ dáng vào trong mắt Phượng Vũ lại cảm thấy vô cùng mê người.
Phượng Vũ nhất thời cũng là không kìm nổi yêu hận trong lòng, nhận định đây là nữ tử mà hắn nhất định phải giành được.
Hắn cho rằng Phượng Ly Ngô là kẻ tẻ nhạt, mặc dù bộ dáng khá một chút, nhưng nào có điểm gì mạnh hơn hắn cơ chứ?
Thế nhưng vương nữ Ba quốc này, lại khăng khăng một mực đi theo phù trợ Phượng Ly Ngô, nói chung cũng không phải tình yêu, đơn giản là leo lên quyền thế Phượng Ly Ngô thôi.
Nếu như Phượng Ly Ngô một lần nữa bị đánh rớt đài, xem nàng lúc đó còn giữ được mấy phần tình yêu với tên cục mịch kia.
Phượng Vũ nhịn nộ khí xuống dưới đáy lòng, chỉ coi nhưng nghe không hiểu lời trào phúng của nàng, mân mê khóe miệng cười nói:
- Hoàng huynh của ta là người trời sinh tính đa nghi, nàng và ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, hắn không ngại sao?
Bên cạnh Khương Tú Nhuận đều là thị vệ Phượng Ly Ngô phái tới. Bởi vì tại biên cảnh Ngụy quốc gặp nạn, cho nên thị vệ bên người nàng càng nhiều hơn. Hơn nữa còn có thêm hai lão giả khoảng tầm năm mươi tuổi, bình thường không thích nói nhiều, ánh mắt liếc nhìn người khác, khóe mắt đều nhíu lại âm u như đầm nước sâu.
Nghe nói đây là cao thủ giang hồ thái tử dùng số tiền lớn mời tới, ngày bình thường hành tẩu giang hồ kinh nghiệm phong phú, nhìn người đều hướng trong thịt nhìn chằm chằm, nếu có người dịch dung đến đây, chạy không thoát khỏi ánh mắt của hai người.
Khương Tú Nhuận xác định, mới vừa nãy Phượng Vũ nói đến câu "Ngày ngày ở chung một chỗ" thể hiện sự mập mờ không rõ, khẳng định là sẽ truyền tới tai thái tử.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đang muốn tranh luận trong sạch, Phượng Vũ lại không cho nàng cơ hội, sải bước vung tay áo mà đi.
Thiển nhi thế nhưng không quen mắt bộ dáng tiêu sái của tên hoàng tử này, liền hướng về phía Phượng Vũ hô to:
- Nước uống của công tử lúc trước, là do ta nôn từng ngụm thuốc ra đó. Tích lũy mấy ngày mới đủ, sự tình khi đó là do bất đắc dĩ, xin công tử thứ lỗi!
Thiển nhi hô to, âm thanh xuyên thẳng qua xe ngựa đứng ở đầu ngõ.
Phượng Vũ còn tốt, bóng lưng hơi cứng ngắc, coi như tiêu sái lên xe ngựa. Thế nhưng tùy tùng của hắn lại không chịu nổi, từng kẻ đều vuốt cổ nôn khan.
Khương Tú Nhuận quay đầu nhìn Thiển nhi cười một chút, Thiển nhi còn chưa hết hận, thấp giọng hỏi:
- Có muốn nô tỳ kéo tiểu tử kia xuống đánh cho một trận không?
Khương Tú Nhuận lắc đầu, Úy Tuần là cữu cữu của Phượng Ly Ngô hiện còn ở trong tay Phượng Vũ, lúc này là việc hoàng gia Phượng gia, người ngoài như nàng không nên nhúng tay vào?
Nhưng Phượng Vũ tận lực tiếp cận huynh trưởng mình, quả thực đáng hận. Khương Tú Nhuận muốn trở về cảnh tỉnh huynh trưởng kẻ này là người đáng sợ, nhắc nhở huynh ấy về sau phải cẩn thận đề phòng.
Sau khi Khương Tú Nhuận nói tỉ mỉ lai lịch Phượng Vũ, Khương Chi quả thực bị dọa cho phát sợ, lo lắng cho mình hôm nay mở tiệc chiêu đãi hắn, sẽ bị quốc trữ hiểu lầm mình cấu kết với hoàng tử đào vong, ý muốn phá vỡ hoàng quyền Đại Tề.
Ổn nương đứng cạnh cũng lộ ra thần sắc tự trách, chỉ cảm thấy mình mang thai nhất định phải đi dâng hương tạ lễ thần linh, lúc này mới chọc ra tai họa.
Khương Tú Nhuận trấn an hai người nói:
- Rõ ràng là hắn ẩn giấu dã tâm cố ý tiếp cận hai người, dựa vào ánh mắt của ta, xe ngựa kia có lẽ đã bị hắn động tay chân rồi, huynh tẩu không cần tự trách.
Khương Chi lo lắng nói:
- Vậy Thái tử... có làm khó dễ muội hay không?
Khương Tú Nhuận đưa cho huynh trưởng một ly trà, nói:
- Thái tử cũng không phải không biết chuyện. Làm sao lại không phân tốt xấu trách phạt ta?
Đang nói chuyện, quản sự trong phủ mặt lo lắng vội vàng chạy tới nói:
- Điện... Thái tử điện hạ đang ở trước cửa phủ, hai vị công tử xem có nên ra nghênh đón không ạ?
Khương Chi đang lo lắng, lại nghe nói Điện hạ đích thân đến, nhất thời mặt biến sắc, chỉ cảm thấy có lẽ Điện hạ đến đây hưng sư vấn tội.
Khương Tú Nhuận cũng rất kinh ngạc. Đoan Khánh đế rõ ràng hạ lệnh không cho phép thái tử vào thành, làm sao chàng ta lại tiến vào rồi? Chẳng phải là ngang nhiên kháng chỉ hay sao?
Kỳ thật Phượng Ly Ngô cũng là vừa tiếp chỉ, chuẩn cho chàng vào thành.
Trữ quân một nước, lại sinh hoạt trong cảnh lều bạt, mỗi ngày hút cháo loãng với rau dưa muối, quỳ gối ngoài cửa thành đợi phụ hoàng khai ân, chuẩn cho vào thành, thực sự nói thì dễ mà mấy ai làm được.
Dưới con mắt của bách tính, mẫu tử Thái tử đúng là bị hoàng đế bạc tình bạc nghĩa bắt chẹt. Thậm chí có hương dân còn rủ nhau đưa gà vịt thịt cá tới dâng cho Thái tử dùng tạm.
Đám văn sĩ trong thành Lạc An cũng nhao nhao múa bút, nói trữ quân một nước há có thể bị dao động? Chớ nói tới chuyện hiện không rõ đúng sai thế nào, Hoàng hậu còn chưa bị định tội, cho dù có tội thật, cũng không hề liên quan gì tới trữ quân.
Nếu trữ quân bị đối xử bất công, nhìn vào sách sử, lòng dân bất ổn, nước tất có họa. Xin Hoàng đế lập tức cho Thái tử vào thành, xoa dịu lòng dân.
Đoan Khánh đế đâm lao phải theo lao, đành thuận theo bậc thang, xem như cho nhóm hàn lâm chút mặt mũi, chuẩn Thái tử vào thành.
Nhưng vào thành Phượng Ly Ngô cũng chưa quay lại phủ Thái tử ngay, nhận được tin thị vệ bên cạnh Khương Tú Nhuận báo về, nói là Phượng Vũ xuất hiện.
Về phần cuộc nói chuyện giữa Phượng Vũ và Khương Tú Nhuận, cũng một năm một mười lọt vào tai Phượng Ly Ngô.
Nhất là câu kia "Ngày ngày ở chung một chỗ" khiến cho khuôn mặt Phượng Ly Ngô như băng sương phủ kín.
Sau khi Phượng Vũ xuất hiện, những thị vệ kia không cần người phân phó liền lập tức phân ra. Người bám đuôi hắn báo Phượng Vũ đã quay về hoàng cung, có thể thấy được vị hoàng tử này là trở về bên cạnh Phụ hoàng.
Phượng Ly Ngô hiện tại lười đi để ý tới tiết mục đoàn tụ của Phượng Vũ với Đoan Khánh đế, lệnh phu xe tới phủ chất tử, đón Khương Tú Nhuận về phủ Thái tử.
Thế nhưng đến đại môn phủ chất tử, Thái tử lại nghĩ, làm gì có chuyện Phượng Vũ đi vào cùng huynh trưởng và tẩu tử Khương Tú Nhuận ăn cơm, còn mình ngồi ở bên ngoài đợi.
Nghĩ vậy, trong lòng lão đại Phượng Ly Ngô lại càng không vui, cảm thấy Phượng Vũ chiếm được tiên cơ, cho nên chàng liền xuống xe ngựa, trực tiếp vào phủ chất tử.
Khương Chi mặc dù đã gặp Thái tử mấy lần, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện chỉ là chào hỏi xã giao.
Vị này trên danh nghĩa là muội phu, nhưng con người lạnh lùng, thủ đoạn thiết huyết. Kỳ thật dưới con mắt Khương Chi mà nói, sự khác biệt giữa hai người giống như tử tù và cai ngục vậy. Chỉ mong bản thân cẩn thận mọi bề, đổi được nơi an thân cắm dùi ở Lạc An mà thôi.
Bây giờ Phượng Ly Ngô tự mình đến phủ, sau đó ngồi tại đại sảnh, thân hình cao lớn thực sự khiến cho Khương Chi có chút luống cuống, toàn thân cứng nhắc không được tự nhiên.
Khương Tú Nhuận ngược lại thì có lẽ đoán ra Phượng Ly Ngô vì sao lại như vậy, ước chừng là nghe được lời Phượng Vũ, lòng dạ không thuận nên mới muốn tới đây gây khó dễ cho huynh trưởng.
Nếu bình thường cũng không sao, thế nhưng tẩu tử vừa mới mang thai, bị biểu cảm lạnh lẽo của chàng đe dọa, chẳng phải là sẽ động thai khí sao?
Cho nên sau khi huynh trưởng tẩu tử hành lễ, nàng lấy cớ để huynh tẩu ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn cho Thái tử ấm bụng. Nàng đưa hai người ra ngoài, lại cho thị nữ thị vệ lui xuống, đóng cửa phòng nói chuyện với Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô ngồi trên ghế, nhìn bàn thức ăn thịnh soạn còn chưa kịp dọn xuống, có thể thấy Khương gia khá dụng tâm chiêu đãi tiểu tử Phượng Vũ.
Thấy vậy chàng liền cất giọng lạnh lùng nói:
- Huynh trưởng của nàng và Phượng Vũ giao tình không tệ nhỉ, rượu và đồ nhắm kia, đúng là khiến người ta cảm thấy hận không thể lấy gan rồng mật báo ra khoản đãi. Tại sao Cô đến, liền biến thành đồ nhắm tại nhà rồi?
Người ta muốn kiếm cớ gây sự, thì đánh rắm cũng bị bắt bẻ phải đi thả diều.*
thả diều*: đây là cách nói lóng, tức là đi wc nặng nhé mọi ng:D
Khương Tú Nhuận cảm thấy mình hơi lỗ mãng, liền cẩn thận giúp chàng cởi áo choàng ra, đứng ra phía sau Phượng Ly Ngô, nói:
- Huynh trưởng cũng không biết thân phận của hắn, không muốn nợ ân tình người ta mà làm tiệc, khoản đãi ân nhân xuất thủ tương trợ mà thôi. Sau bữa tiệc rượu, mọi người đường ai nấy đi. Điện hạ nếu như muốn ăn, đi tửu lâu mua chút là được. Thế nhưng Tú Nhuận cảm thấy bây giờ phụng bồi Điện hạ như phu quân, chính là người trong nhà, cần gì phải bày vẽ như vậy? Tẩu tử của ta làm thịt khô hầm ăn rất ngon, mấy ngày nay Điện hạ ăn uống thất thường, cũng nên ăn một bữa cơm gia đình thử xem.
Nàng nói như vậy, rõ ràng là huynh trưởng nàng coi Phượng Ly Ngô như em rể tới nhà, mới để tẩu tẩu xuống bếp nấu cơm.
Phượng Ly Ngô nghe xong liền thoải mái, tức giận trong lòng lập tức giảm đi không ít. Thế nhưng Phượng Vũ vẫn như khúc xương chẹn ở họng, cho dù Phượng Ly Ngô lúc trước không hỏi, nhưng bây giờ cũng không nhịn được, nói:
- Phượng Vũ có phải từng ham mê sắc đẹp của nàng, từng làm gì nàng rồi?
Khương Tú Nhuận xo.a nắn bắp đùi của chàng nói:
- Phượng Vũ khi đó tính toán muốn moi tin về chàng từ trong miệng ta, mưu đồ hãm hại Điện hạ. Hắn ấy à tham niệm quyền thế, làm gì có tâm tư mà phong hoa tuyết nguyệt, hơn nữa tư sắc của ta cũng tầm thường, sao được hắn để ý, chỉ có Điện hạ không kén chọn mới không chê ta thôi.
Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy Khương Tú Nhuận không giống người bị chiếm tiện nghi mà thái độ vẫn thản nhiên. Trong lòng buông lỏng, lại cảm thấy lời nói của nàng dường như đang ám chỉ con mắt của mình. Liền lôi kéo nàng tay nói:
- Cô không kén chọn, nhưng vẫn ăn không đủ no đâu! Còn nàng có bao nhiêu bại hoại, đêm nay cho Cô ăn no được chứ?
Khương Tú Nhuận trong lòng thót lại, muốn xoa dịu tâm tình Phượng Ly Ngô, ai ngờ chàng ta mới vậy đã không đứng đắn rồi. Khuôn mặt đỏ lên, nói nhỏ:
- Trong phủ Thái tử cơ thiếp đều bị bỏ đói kìa, Điện hạ chỉ có chút lương thực đó, nào có đủ? Vẫn là chớ đến chỗ ta...
Phượng Ly Ngô kéo nàng vào trong ngực, thơm lên má nàng một cái.
Những ngày qua, một mực giúp mẫu thân và gian phu của bà chùi đít, quả thực có vắng vẻ giai nhân. Trong lòng bất đắc dĩ!
Hai người trong phủ chất tử dính lấy nhau.
Khương Tú Nhuận thấy chàng không muốn gây khó dễ cho huynh trưởng và tẩu tử, liền yên lòng, mặc cho chàng thuận tay vươn vào trong trường bào sờ s/oạng một hồi.
Sau khi Ổn nương làm cơm xong, liền một lần nữa sắp xếp lại đồ ăn trên bàn, cung thỉnh Thái tử tới dùng bữa.
Nhưng Khương Chi và Ổn nương quả thực ăn no rồi, chỉ có thể ngồi tiếp khách, nâng đũa gắp thức ăn làm dáng một chút, nhìn thái tử và Khương Tú Nhuận ăn.
Khương Chi vẫn còn thấp thỏm lo lắng mình có qua lại với nhị hoàng tử, cũng không chú ý mọi người trên bàn ăn.
Ổn nương lại khác, thân là nữ tử cho nên nàng vốn tỉ mỉ hơn nam nhân, huống chi Ổn nương cũng là người cẩn thận!
Tinh tế quan sát, nàng liền cảm thấy, tại sao tiểu thúc và thái tử lại ở chung như vậy... không phân biệt tôn ti trên dưới?
Nàng dùng thịt khô ninh với bụng cá, mỡ trong bụng cá đều thấm ra nước canh, rất ngon miệng.
Thái tử ăn một miếng, có thể là cảm thấy mùi vị không tệ, vậy mà còn gắp một miếng để vào trong bát tiểu thúc Khương Hòa Nhuận.
Mà tiểu thúc cũng rất tự nhiên ăn miếng cá, sau đó thịt ở bụng cá Thái tử đều gắp hết cho tiểu thúc.
Nếu là như vậy, miễn cưỡng coi như thái tử điện hạ chiêu hiền đãi sĩ, thích biểu thị thân cận thì cũng thôi đi.
Nhưng ánh mắt Thái tử nhìn tiểu thúc ăn cơm... Thực là có sự cưng chiều, thân mật không thể nói rõ, giống như sủng vật, lại có chút giống như tiểu tử nhìn nàng dâu mà mình vất vả lắm mới cưới được...
Tóm lại, nhìn thế nào, cũng đều khiến sống lưng Ổn nương đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu thúc tuổi còn nhỏ, có lẽ chuyện nam nữ cũng chỉ tỉnh tỉnh mê mê.
Ổn nương lại nhớ tới lời đồn liên quan tới việc Thái tử đoạn tụ. Trước kia nàng cảm thấy là lời đồn đãi vô căn cứ, nhưng bây giờ ngược lại nàng lo lắng tiểu thúc ngây thơ, đừng để Thái tử lừa gạt, mềm giọng cả tin, mất đi khí khái nam nhi, lầm đường lạc lối!