Điền cơ nói tới mức đó, nếu vẫn không trả lời chẳng phải là vô lễ sao? Khương Tú Nhuận đang muốn đáp lại nàng ta, thì Điền Oánh đột nhiên im lặng không nói gì nữa.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Phượng Ly Ngô không biết đã đi tới phía sau hai người từ bao giờ.
Qủa yến Dương gia năm nào cũng tổ chức, ngoại trừ phát cho nữn quyến ở kinh thành, còn có một phần được đưa vào trong cung dâng lên Hoàng hậu. Những năm qua đều là Dương lão thái quân mang theo nữ quyến trong phủ tới yết kiến Hoàng hậu.
Nhưng năm nay Úy Hoàng hậu trên thực tế là bị giam lỏng trong tẩm cung, Phượng Ly Ngô cũng rất lâu chưa từng tới gặp bà ấy,
Độc phụ oán khí trùng trùng, miệng đầy lời oán hận, đừng nói tới Hoàng đế thấy tâm phiền, thân là nhi tử chàng cũng không chịu đựng nổi.
Bởi vì cái chết của Mao Doãn Sinh, Hoàng hậu tới bây giờ vẫn chưa bỏ được tâm kết. Hành xử điên cuồng, hiện tại ngay cả Úy quốc công gia tới khuyên cũng không có tác dụng.
Tình hình như vậy, Hoàng hậu không thích hợp gặp mặt nữ quyến Dương gia.
Cho nên sau khi chàng xử lý xong công vụ tới đây, muốn báo một tiếng với Dương lão thái gia một tiếng, chỉ nói Hoàng hậu đau dạ dày, miệng chua cam quýt cũng không thích hợp dâng lên, có thể miễn được, coi như cho Dương gia một bậc thang, gìn giữ danh dự chu toàn.
Ai ngờ chàng vừa cùng tộc trưởng Dương gia tới gặp Dương lão thái thái qua đây. Hai người vừa bước vào hoa viên, liền nhìn thấy Khương Tú Nhuận đang đứng một chỗ cùng với Điền cơ nói chuyện.
Chàng nói với tộc trưởng một tiếng, liền nhấc chân tới đó, vừa vặn nghe thấy lời Điền cơ nói.
Điền Oánh là người thích xúi giục người khác gây chuyện, Phượng Ly Ngô cũng không cảm thấy lạ khi nàng ta kí.ch thích Khương Tú Nhuận.
Nhưng chàng cũng thuận theo lời Điền Oánh, nhìn thị nữ bên cạnh Dương Như Nhứ, Phượng Ly Ngô lập tức híp mắt lại.
Cũng không phải vì hai thị nữ kia nhìn xinh đẹp như Khương Tú Nhuận, khiến chàng phải nheo mắt nhìn kỹ. Mà là do hai thị nữ kia quả đúng như lời Điền Oánh nói, khuôn mặt đều có chút tương tự với Khương Tú Nhuận.
Thế nhưng theo Phượng Ly Ngô, điểm tương tự đó lại như cố ý bắt chước khiến người ta chán ghét.
Chàng từ trong cung ra, mặc dù chưa từng chứng kiến mưu kế mà nữ nhân hậu trạch tranh sủng, thế nhưng không phải hoàn toàn không biết.
Tiểu thư này chưa lập gia đình, nếu có nha hoàn xinh đẹp hầu cận, có lẽ đều do mẫu thân mua về, sau này dùng để giúp nữ nhi tranh sủng.
Có thể nghĩ ra biện pháp này, đa phần đều là do tướng mạo nữ nhi bình thường không cách nào tranh sủng mới dùng tới.
Thế nhưng dung mạo Dương Như Nhứ cũng không phải xấu xí, bản thân cũng là mỹ nhân khuê tú đại gia tộc, tại sao còn phải tìm thị nữ xinh đẹp như vậy? Thực khiến cho người ta hoài nghi.
Nếu thị nữ hoàn phì yến gầy, mỗi người một vẻ thì tất nhiên sẽ cho rằng tài lực Dương gia hùng hậu, dùng tiền mua sắc đẹp mà thôi. Ai cũng không thể tìm được sai lầm.
Thế nhưng một đám nữ nhân xuất thân ti tiện, tại sao mặt mày đều có vài phần giống Khương Tú Nhuận là sao?
Suy nghĩ như vậy, cho nên trong lòng Phượng Ly Ngô lập tức sinh ra cảm giác không vui.
Dương tiểu thư thấy Thái tử tới đây, cũng không nóng lòng bước lại phía trước, mà theo sau lưng mẫu thân lên nghênh đón, mỉm cười không để lộ răng, nhìn qua vừa dịu dàng vừa hào phóng.
Dương đại phu nhân cười nói:
- Không biết Thái tử hôm nay cũng tới trà yến, chỉ có quýt và nước hoa quả, không chuẩn bị rượu phẩm chiêu đãi, không biết Thái tử muốn uống thứ gì?
Mắt Phượng Ly Ngô nhìn chằm chằm vào thị nữ bên cạnh Dương Như Nhứ, một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt nói:
- Cô đến đây chỉ là muốn dẫn Dao cơ tới biệt quán nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa thuận tiện báo với lão thái thái không cần đưa hoa quả vào trong cung, đã quấy rầy rồi, phu nhân cũng không cần phải hao tâm tổn trí chiêu đãi.
Đại phu nhân nghe vậy mỉm cười:
- Vừa nãy đã nghe tộc trưởng nhắc tới, nói năm nay phượng thể Hoàng hậu không khỏe, nhưng có lẽ sang năm sẽ chuyển biến tốt hơn. Về phần hoa quả, đã cho người đưa tới phủ Thái tử, nữ quyến trong phủ nhiều, không biết có đủ để chia cho mọi người hay không...
Cứ như vậy hàn huyên vài câu, sau đó Phượng Ly Ngô liền dẫn Khương Tú Nhuận rời khỏi Dương phủ.
Thái tử vừa rời đi, các khách nhân khác cũng lần lượt cáo từ. Đại phu nhân cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng cau mày, mang theo nữ nhi trở về phòng, ngồi trên thảm nhìn nữ nhi thở dài một cái:
- Con cũng quá nóng lòng rồi, hôm nay mang theo nha hoàn mới mua ra làm gì?
Dương Như Nhứ cũng không biết mẫu thân vì sao lại tức giận, chỉ nói khẽ:
- Hiện tại trong cung không truyền triệu, nữ nhi đưa những nha đầu này theo bên người, mới lộ ra vẻ tự nhiên. Dù sao khi hành lễ không thể để bên người trống không, khiến cho người ta nghị luận.
Đại phu nhân lắc đầu, cảm thấy mình đi nước cờ này vẫn kém. Qủa thực không nên nghe theo chủ ý của nữ nhi, tuyển nhọn mấy nha đầu này vào phủ.
Vừa rồi khi Điền Oánh xúi giục Khương Tú Nhuận, bị ma ma bưng trái cây bên cạnh nghe thấy, liền vụng trộm nói với bà.
Thực ra sau khi đại phu nhân nghe ma ma nói lại, rồi nhớ tới ánh mắt thâm ý của Thái tử nhìn thị nữ bên cạnh nữ nhi, trong lòng khẽ thót một cái.
Bà cảm thấy ánh mắt của Thái tử không phải ánh mắt sắc tâm khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, ngược lại chán ghét giống như ánh mắt nhìn con ruồi vậy. Cho nên để tránh cho Thái tử lưu lại ấn tượng về nữ nhi là một người tâm cơ sâu nặng, phải tản đám nha đầu này ra, một người cũng không được theo vào phủ Thái tử.
Dương Như Nhứ nghe mẫu thân nói, không nhịn được nhếch môi, trong lòng kỳ thật cũng có chút thấp thỏm, nhưng lại buồn bực nói:
- Thái tử từ trước đến nay phẩm vị cao ngạo, không giống những kẻ phàm phu phón/g đãng khác, tại sao lại sủng ái Dao cơ tới vậy? Con trước kia từ xa có nhìn thấy Dao cơ vài lần, cảm thấy cũng xinh đẹp. Thế nhưng hôm nay tiếp xúc, mặt cô ta trát đầy phấn trắng, trang điểm đậm như vậy quả là diễm tục, sao có thể khiến cho người ta yêu thích...
Nói xong mấy từ cuối, Dương Như Nhứ suýt nữa bật thốt ra: "Đừng nói mỗi một nha hoàn bên cạnh con đều mạnh hơn nàng ta, ngay cả con nàng ta cũng không sánh bằng".
Thế nhưng nàng ta cảm thấy nếu nói vậy, đúng là tự hạ phẩm giá của mình còn không bằng nha hoàn, liền lập tức nuốt lời bên môi xuống.
Đại phu nhân không có tâm tư không phục như nữ nhi, chỉ lắc đầu nghĩ: "Dao cơ hiện tại được sủng ái tới mức nào? Khiến cho Thái tử sau khi xử lý xong công việc liền tự mình tới đón?"
Điều này phải nói rõ cho nữ nhi hiểu, để cho sau này khi nữ khi vào cửa phải có sự chuẩn bị. Cho dù được lập làm chính phi, thế nhưng những nữ tử vào cửa trước đều là vuowgn nữ các nước, nữ nhi nếu làm chính phi phải lưu lại cho người ta vài phần mặt mũi.
Nếu như dựa vào tâm tư của mẫu thân bình thường, dù có chết bà cũng không muốn nữ nhi gả vào phủ Thái tử. Thế nhưng bây giờ ngoài con đường này ra, hoặc gả cho Thái tử làm chính thê, hoặc tiến cung làm phi.
Hai con đường lựa chọn, nữ nhi tất nhiên sẽ hướng về Thái tử tuổi trẻ anh tuấn.
Chỉ là Điền cơ bụng đầy tâm kế, còn Dao cơ lại được Thái tử sủng ái quá mức.... Trong lòng đại phu nhân thở dài một hơi, sinh ra trong gia tộc giàu sang, hôn nhân của nữ nhi sao có thể tùy tâm sở dục được, đều là đi một bước tính một bước a.
Dương gia cần mối nhân duyên này, cho nên thân là dâu trưởng của Dương gia, bà cũng không thể coi nhẹ được.
Lại nói tới Phượng Ly Ngô sau khi đón Khương Tú Nhuận đi, trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên nói:
- Vốn để nàng tới đó, là muốn tiện đường đón nàng, chứ không muốn cảnh tỉnh nàng điều gì...
Khi Khương Tú Nhuận rời đi, có nhận hai mâm trái cây từ Dương gia, hiện tại đang bóc quýt cho Phượng Ly Ngô ăn. Nghe Thái tử nói vậy nàng kinh ngạc ngẩng đầu nói:
- Điện hạ sao lại nói như vậy, ta không suy nghĩ gì cả.
Phượng Ly Ngô biết Dương tiểu thư tâm tư sâu nặng, chàng còn nhìn ra mánh khóe, cớ sao nàng còn không biết?
Trước kia luôn cảm thấy nàng ỷ sủng sinh kiêu, bản lĩnh cao nhất là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Thế mà bây giờ chàng lại cảm thấy, hiện tài toàn bộ ủy khuất nàng đều nuốt vào trong lòng không lộ ra nửa điểm.
Chàng thấy vậy mới muốn giải thích một phen, sợ hai thị nữ bên người Dương Như Nhứ khiến nàng thương tâm hờn dỗi.
Nhưng giờ nghe nàng nói không để trong lòng, nếu vậy là tốt nhất... Đúng lúc này Khương Tú Nhuận đã bóc xong vỏ quýt, đưa lên miệng chàng.
Bởi vì muốn che mu bàn tay rám nắng, Khương Tú Nhuận thoa lên rất nhiều phấn, khi bóc vỏ quýt, không tránh khỏi phấn trên tay cọ vào thịt quả.
Phượng Ly Ngô ghét nhất hương vị này.
Hiện tại mắt thấy trên múi quýt đều dính chút phấn, nhưng lại nhìn biểu hiện tha thiết của Khương Tú Nhuận, chàng lại không đành lòng từ chối, liền hơi nhíu lấy mày rậm, giống uống thuốc đắng nhai miếng quýt nuốt xuống.
Khương Tú Nhuận giống như là sợ Phượng Ly Ngô bị nghẹn, cố ý tách thành mấy miếng nhỏ, nước màu cam dính đầy tay, cứ như vậy chia nhỏ bón cho Thái tử ăn.
Phượng Ly Ngô ăn xong miếng cuối cùng, dứt khoát nín thở, không kịp nhai mà đều vội vàng nuốt xuống.
Khương Tú Nhuận tâm tình vui vẻ, trong lòng cảm thán: "Nam sắc a! Cho dù Điện hạ nghiêm mặt, hai mắt nhắm chặt, vẫn anh tuấn bức người như vậy!"
Thật vất vả mới ăn xong một quả quýt, thấy nàng còn muốn bóc quả khác, chàng vội đoạt lấy, lột vỏ cho Khương Tú Nhuận ăn.
Khương Tú Nhuận cũng mệt mỏi, dứt khoát dựa vào xe ngựa, yêm tâm thoải mái tiếp nhận Thái tử hầu hạ.
Sau khi tới biệt quán, Phượng Ly Ngô bị hun một đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sai người đun nước, để Dao cơ tắm rửa, tẩy sạch cả thân toàn phấn dầy kia.
Bởi vì ở biệt quán nghỉ ngơi hai ngày, Khương Tú Nhuận muốn trực tiếp từ đây vào triều, nơi này vào triều sớm, cho nên mang cả Thiển nhi đi theo, để tới lúc đổi nam trang cũng thuận tiện.
Thừa dịp Đào Hoa ra ngoài chuẩn bị xiêm y cho Khương Tú Nhuận, thì Thiển nhi tiến vào gấp đôi khối lụa lại đưa cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận mở khối lụa trắng ra, dưới làn hơi nước, sau một lát trên miếng lụa hiện ra mấy hàng chữ nhỏ xíu.
- Phụng quân chi mệnh, mỹ nhân chúng ta chọn mua được được an trí bên dòng suối trên đường đại vương tuần tra. Thân hậu ngày càng thất sủng, Thân Ung không ngừng phạm lỗi bị quân vương khiển trách. Ngày phế Thân hậu còn...
Ngoài ra đều là hiện trạng ở Ba quốc được Cơ Vô Cương thuật lại để Khương Tú Nhuận hiểu rõ thế cục Ba quốc, cùng với tình hình loạn trong giặc ngoài.
Khương Tú Nhuận đọc đi đọc lại vài lần, sau khi thuộc lòng hết nội dung trên đó, mới ném khối lụa vào trong nước, chữ viết trên đó lập tức bị hòa tan, biến mất vô tung vô ảnh.
Phượng Ly Ngô hỏi nàng có để bụng tâm tư của Dương Như Nhứ không, nàng lúc ấy nói không ngại đều là thật lòng.
Buồn cười! Phân sủng phân quyền những trò này, nàng chơi chán rồi, giờ đâu có tâm tư bắt bẻ người ta không được dùng?
Hơn nữa chiêu thức thế này, kiếp trước nàng đều dùng qua. Chỉ là kém một chiêu, bị Thân hậu thiết kế hóa giải. Lần này dùng lại, có Cơ Vô Cương trợ trận, Khương Tú Nhuận dù cách xa ngàn dặm cũng có thể dễ dàng thao túng bàn cờ.
Phượng Ly Ngô một mực nghi ngờ nàng muốn đào thoát, thế nhưng huynh trưởng và tẩu tử còn ở đây, còn có tiểu chất nhi chưa ra đời, nàng sao có thể để họ cùng mình chạy trốn?
Nếu có cơ hội, Khương Tú Nhuận cũng muốn đặc biệt đưa cho Phượng Ly Ngô ăn một viên dược tâm hoàn - chính là nàng tuyệt sẽ không chạy trốn. Nếu muốn rời đi cũng phải quang minh chính đại, trước mặt mọi người mà đi!
Tắm rửa xong, Khương Tú Nhuận đứng dậy cuốn khăn thấm khô người, sau đó hỏi Thiển nhi có mang theo thuốc tránh thai không.
Nàng phải ở đây hai ngày, có lẽ sẽ phải dùng tới.
Thiển nhi cau mày nhắc nhở:
- Tiểu chủ tử, người một tháng nay nguyệt sự không tới rồi. Lang trung đặc biệt dặn dò, nếu sau khi uống mà một tháng kinh nguyệt vẫn không tới nhất định phải ngừng thuốc. Nếu không dược tính ngấm sâu một chút, sau này có muốn mang thai cũng rất khó khăn.
Khương Tú Nhuận sững sờ, nàng đã hơn một tháng không thấy nguyệt sự, khi tới Hán Dương quá bận rộn, cho nên chẳng còn để ý xem nguyệt sự của mình khi nào tới.
Sau khi Thiển nhi nhắc nhở, Khương Tú Nhuận mới mơ hồ nhớ lại rất lâu rồi mình chưa dùng tới khăn nguyệt sự.
Thế nhưng... hơn một tháng không có nguyệt sự, tột cùng là do dược tính mạnh, hay là... Khương Tú Nhuận cũng không tiếp tục suy nghĩ, dù Thiển nhi không chịu nấu thuốc cho nàng, thì hai đêm nay cùng phòng với Phượng Ly Ngô, có lẽ cũng sẽ không kết xuống châu thai.
Đợi sau hai ngày nữa trở về Lạc An, nàng âm thầm tìm lang trung bắt mạch rồi tính sau.