Từ trong triều đình đi ra, Khương Tú Nhuận kể sạch hành động oai hùng "vĩ đại" của Đậu Tư Võ cho Thiển nhi nghe.
Thiển nhi nghe xong mắt trợn trắng, thế nhưng trên mặt lại không nhịn được mang theo ý cười. Xem ra hoàn toàn không giống với nàng nói là không có chút tình ý nào với Đậu đồng môn a.
Khương Tú Nhuận liền trêu ghẹo Thiển nhi, hỏi nàng có phải đau lòng hay không?
Thiển nhi lắc đầu, đánh trống lảng nói:
- Chuyện như vậy mà cũng dám tuỳ tiện kể ra ngoài, ta không muốn. Thế nhưng hắn có thể chống lại mệnh phụ mẫu, thực khiến ta bội phục. Từ trước tới nay, nhân duyên của đám công khanh vương hầu đều không phải do bản thân tự quyết định được. Ngay cả Thái tử cũng không thể tuỳ tâm sở dục, cả phủ đầy oanh yến, khiến cho người bị uỷ khuất...
Nói xong lời cuối cùng, Thiển nhi tự biết mình thất ngôn, liền vội gấp ngừng lại.
Khương Tú Nhuận ở trước mặt Thiển nhi không cần giả vờ, ngược lại thu liễm ý cười, một lúc sau mới nhoẻn miệng nói tiếp:
- Người được gả cho chàng là Khương Tú Dao, cũng không phải Khương Tú Nhuận. Mà ta với chàng lại không có đính hẹn gì cả, cho nên đâu tính là thất ước. Huống chi, chàng là Thái tử, tương lai trở thành quốc vương, sao có thể như hộ nông nhà bình thường, một đời một đôi cơ chứ?
Thiển nhi cũng là người rộng rãi suy nghĩ thoáng. Tiểu chủ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại là vương nữ Ba quốc, xuất thân hiển quý, nếu có thể trở về Ba quốc, sao còn lo không gả được cho người khác?
Trắc phi của Thái tử Đại Tề nghe thì hay thật đó, thế nhưng chỉ là vinh hoa bên ngoài, lòng người có hạn, sủng ái cũng chỉ là mỗi bữa ăn một bát cơm khô mà thôi, dù phú quý cũng chẳng để làm gì.
Còn không bằng gả cho một phu quân mình có thể tự làm chủ cuộc sống, đảm bảo bản thân sống an nhàn vui vẻ còn hơn.... Đậu Tư Võ thực là cũng là một người tốt, tuy nhiên xuất thân của hắn lại không tốt, dù sao cũng là dòng dõi công hầu, không thể an tâm như con cháu của dân thường, hắn với người xuất thân thấp hèn như nàng không phù hợp.
Xe ngựa vẫn lặng lẽ di chuyển, chủ tớ hai người đều có tâm sự riêng...
Ngày thứ hai, Khương Tú Nhuận bắt đầu xử lý công vụ chồng chất như núi.
Đập nước ở Hán Dương hoàn thành thuận lợi, khiến cho đám quan lại dưới trướng nàng ở nông tư triệt để tin phục Khương đại nhân.
Hiện giờ triều đình dụng binh, đang cần tiền, cho nên thuỷ công tư cũng không kiếm chác được gì, Mạnh Hiến liền đẩy hết công vụ còn sót lại trên tay mình giao cả cho nông tư.
Đáng tiếc bây giờ trong mắt Khương Tú Nhuận không chưa nổi một hạt cát, cũng lười chẳng muốn thưa kiện tới chỗ thánh thượng.
Nàng phân phó thuộc hạ, đối soát công việc của thuỷ công tư, sau đó dán ở đại môn nông tư.
Người của Thủy công tư đến bàn giao công việc, luôn có mấy tráng hán cao lớn canh giữ bên ngoài phủ nha không cho vào, còn giao cho người bên Thuỷ công tư một bàn tính, ai tính được rõ ràng khoản nợ với bên nông tư thì mới được cho vào.
Đáng thương đám tiểu lại chỉ là chân sai vặt, sao có thể biết hết được những khoản tham ô của Mạnh Hiến. Đành run rẩy đứng trong gió lạnh, ngón tay lạnh buốt lạch cạch gẩy bàn tính.
Trong ngõ nhỏ cũng có vài phủ nha ở gần, mỗi ngày quan viên đi lại không ít. Cho nên chuyện Thuỷ công tư không tham ô được bạc, liền đẩy công việc rối rắm trên tay mình cho nông tư rất nhanh đã lan truyền khắp trong triều, trở thành trò cười cho người ta.
Thậm chí nhóm công hầu khi đi ngang qua nông tư, còn cố ý vén rèm lên xem hôm nay có tên xui xẻo nào đứng trước nông tư gẩy bàn phím, tính toán sổ sách bị thâm hụt hay không.
Chỉ qua có mấy ngày, ngay cả Hoàng đế cũng biết chuyện. Chỉ cảm thấy Mạnh Hiến quả là hồ đồ, ngay cả mặt mũi cũng không cần, liền cảnh cáo tộc trưởng Mạnh gia. Ngay trong đêm Mạnh gia liền gọi Mạnh HIến tới khiến trách, kêu hắn chớ có mặt dày tiếp tục đổ thừa việc cho nông tư.
Khương Hòa Nhuận cũng không phải là vị chủ tư trước kia, mà là thiếu phó từ phủ Thái tử ra, quỷ kế đa đoan, lại có Thái tử làm núi dựa, lấy thân phận cùng hắn phân cao thấp, nào phải việc kẻ thông minh làm?
Mạnh Hiến bị tộc trưởng Mạnh gia mắng chỉ yên lặng tiếp thu, nhưng trong lòng ấm ức toàn thân khó chịu, nghe nói mấy phòng thị thiếp trong phủ hắn lại gặp tai ương rồi.
Nha môn Nông tư cuối cùng cũng được thanh tịnh, nhưng xe ngựa tới cửa binh tư thì ra vào như nước chảy.
Việc tiếp ứng Bắc Hồ đã được định ra. Trên triều đình tranh luận cũng chấm dứt, ba huyện Bắc Hồ vốn là cố thổ trung nguyên, nếu như không thu hồi, ghi trên sử sách sẽ bị hậu thế đời sau phỉ nhổ thiên thu.
Đoan Khánh đế là người trọng hư danh, sao có thể bỏ qua cơ hội lưu danh sử sách tiếng thơm muôn đời cơ chứ?
Chỉ là khác với đời trước, Hoàng đế lần này không hề ép buộc Phượng Ly Ngô phải tới đó, mà lại tiến cử Phượng Vũ giữ ấn soái, tranh thủ một trận thành danh.
Khương Tú Nhuận nghe nói hai vị hoàng tử tranh nhau thiếu nước ngay trên triều đánh nhau một trận, trong lòng liền kinh ngạc.
Nhưng tinh tế suy nghĩ, biến cố phát sinh khác với kiếp trước, cho nên nàng liền lập tức hiểu ra.
Dù sao kiếp trước Đại Tề luân phiên tác chiến, tiến về Bắc Hồ thắng thua cũng chưa thể nói trước. Mà khi đó thân thể Phượng Ly Ngô suy yếu, cho dù lập được quân công, cũng chưa chắc đã tiếp nhận được công huân.
Chẳng bằng nghiền ép Thái tử ốm yếu lao lực một trận, có khi lại tạo được bất ngờ.
Thế nhưng đời này khác biệt, mặc dù quốc khố Đại Tề eo hẹp, nhưng thực lực không hề bị ảnh hưởng. Nếu nhị hoàng tử Phượng Vũ lập được quân công, tất sẽ khiến binh quyền trong tay Thái tử bị suy yếu.
Khương Tú Nhuận thừa dịp Phượng Ly Ngô bận tối tăm mặt mày, đề xuất có thể thả Khương Tú Dao về nước được không...
Phượng Ly Ngô biết các nàng chính là tỷ muội khác mẫu, vốn không thân thiết, cho nên kinh ngạc nhìn sâu nàng một cái, hỏi nàng có ý gì.
Khương Tú Nhuận liền trung thực dâng nên một phong thư từ Ba quốc gửi tới. Thư này là do Thân hậu đích thân viết cho Khương Tú Nhuận, trong thư khách khí nhờ vả Khương Tú Nhuận có thể xin trả Khương Tú Dao về nước được không.
Phượng Ly Ngô đọc xong thư, nhớ tới trước kia bắt được Khương Tú Dao bụng to cũng chỉ là vì muốn gạt Khương Tú Nhuận nhập phủ.
Bây giờ Khương Tú Nhuận đã là người của chàng, giam giữ Khương Tú Dao cũng chẳng có nghĩ lý gì. Hơn nữa quốc vương Ba quốc cũng đã biết mọi chuyện, sẽ biết phải xử lý chuyện này thế nào. Để chân chính Khương Tú Dao thay tên họ là xong, nghĩ vậy chàng liền gật đầu, thả cho nàng ta về nước. Còn dặn dò quản sử an bài xe ngựa, thu xếp chuyện ăn uống hành trình cho mẫu tử Khương Tú Dao bình an về nước.
Khương Tú Dao trước khi đi, liền nháo lên nói trước khi đi phải gặp mặt tỷ tỷ Khương Tú Nhuận một lần.
Tỷ muội với nhau, cho nên nàng cũng muốn tới tiễn muội muội. Khương Tú Nhuận không đi một mình, còn có cả Khương Chi đi cùng, hai huynh muội tới đưa tiễn vị muội muội dị mẫu về nước.
Từ khi Khương Tú Nhuận thay nàng ta gả vào phủ Thái tử, thực sự cũng có để tâm chăm sóc vị muội muội này. Nể tình nàng ta một mình lẻ loi, tha hương nơi đất khách lại sinh con không dễ dàng gì, y phục đồ trang sức đều theo bốn mùa chuẩn bị cho nàng ta, nhờ quản sự đưa tới.
Khương Chi vốn cho rằng nàng ta cảm niệm Khương Tú Nhuận quan tâm, để nàng ta có thể thuận lợi sinh con, giờ còn được Thái tử thả về nước, mới mong được gặp mặt tỷ tỷ một lần.
Ai biết được khi tới đưa tiễn, Khương Tú Dao phẫn nộ, nổi giận định tát Khương Tú Nhuận một cái, nếu không phải do thị vệ bên cạnh nhanh tay, nàng ta quả thực đã trút giận được.
Khương Chi bị vị muội muội dị mẫu điêu ngoa này kích động, hoả khí đằng đằng trừng mắt quát:
- Ngươi điên rồi à? Sao không nói lời nào, vừa tới liền muốn đánh người?
Gương mặt phù thũng của Khương Tú Dao vì mang bầu đã không còn, sau nhiều ngày giam lỏng, khiến tâm tình nàng ta đại biến, phẫn nộ nhiều ngày cuối cùng cũng có nơi phát tiết:
- Đánh cô ta đó, thì sao nào? Dám dùng danh nghĩa của ta gả cho Thái tử Đại Tề, an hưởng vinh hoa phú quý thuộc về ta, khiến cho ta bị vây khốn trong ốc trạch nghèo nàn ở vùng quê.
Ở Ba quốc nàng ta được sủng ái chiều chuộng đã quen, nào chịu được khổ sở bị giam lỏng thế này?
Khi Phượng Ly Ngô đưa nàng ta tới đây, đã biết Khương Tú Nhuận thay thế mình gả đi, trong lòng cứ như vậy có một nút thắt. Nhưng một mực không được gặp người, trong lòng liền diễn giải nhận hết uỷ khuất vào người, cho rằng mình mới là kẻ bị hại.
Khương Chi nghe lời nói hoang đường như vậy, kinh ngạc không nói lên lời. Thanh niên luôn tự nhận văn nhã lễ độ, lúc này không nhịn được muốn dùng lời lẽ thô tục mắng người:
- Ngươi cho rằng vương tử Đại Tề là hán tử thôn dã không thú nổi thê à? Biết ngươi ở dịch quán sinh con lại còn muốn thú người làm thiếp???? Trước kia nếu không phải do Tú Nhuận hết lòng che chở, riêng việc ngươi làm mất mặt Ba quốc, đã đáng bị người ta ngay trên vương đình trượng tễ rồi.
Lời nói thấu đáo, thế nhưng Khương Chi lại không biết, có một loại người không phân rõ phải trái, chỉ tự cho mình là đúng.
Khương Tú Dao chính là kẻ như thế, chỉ sống trong suy nghĩ của bản thân, nếu bị uỷ khuất liền cho rằng người ta có lỗi với mình. Trong lòng nàng ta đầy căm phẫn, cho nên mắng chửi người khác là chính đáng, nhưng nếu người ta phản bác lại, thì liền lập tức cho rằng kẻ đó đang bao biện.
Bởi vậy nghe Khương Chi nói chuyện xấu hổ của mình, nàng ta uất ức mắt đỏ lên:
- Các ngươi thân là huynh trưởng tỷ tỷ của ta, thấy ta gặp chuyện phiền phức, không biết phải giúp ta che giấu, còn thừa dịp ta gặp rủi ro tính toán ta, hòng kiếm lợi cho bản thân. Ở vương đình chưa gả mà sinh con cũng chẳng phải chỉ có mình ta. Lúc trước lời đồn ta có con truyền ra ngoài, không phải Thái tử cũng tiếp nhận, đồng ý dùng thanh danh "Khương Tú Dao" nạp vào phủ làm thiếp hay sao? Có thể thấy Thái tử cũng không để ý...
Nói đến đây, nàng ta trở tay chỉ vào Khương Tú Nhuận:
- Ngược lại là ngươi cố ý quyến rũ, vụng trộm dùng mánh khoé, khiến Thái tử thay mận đổi đào!
Nghe tới đây, Khương Chi chỉ tức giận toàn thân run rẩy, giở tay tát thẳng một cái vào mặt Khương Tú Dao:
- Nếu nói về lẳng lơ, ai có thể vượt mặt được mẫu tử hai người. Năm đó mẫu thân ngươi quyến rũ phụ hoàng, hại mẫu thân ta! Còn người không giáo dưỡng, gây ra tai hoạ gập trời mà còn dám trách móc người khác? Hiện giờ ngươi mau chóng mang theo nghiệt tử trở về Ba quốc đi. Rồi xem xem có nam nhân nào tham mộ phú quý, chịu lấy một nữ tử thanh danh thối nát như ngươi làm thê.
Khương Tú Nhuận đứng ở một bên yên lặng lắng nghe. Kiếp trước đại ca chưa từng nói một lời nặng lời về Thân hậu, ngược lại còn tuân thủ theo những lễ giáo cũ. Cố tận hiếu đạo, thậm chí còn coi Thân hậu như mẫu thân ruột thịt mà kính yêu.
Thế nhưng hôm nay Khương Chi ngay trước cái mặt muội muội dị mẫu này mắng to Thân hậu là kẻ lẳng lơ, coi như xé toang mạng che mặt mẫu tử tình thâm.
Ca ca ở Lạc An coi như lịch luyện ra, hiểu được như vậy cũng tốt. Như vậy nếu có trở về Ba quốc, nàng cũng không cần lo lắng huynh ấy cổ hủ như kiếp trước, mặc cho Thân hậu an bài.
Về phần cái Khương Tú Dao, do cô ta gieo nhân nào gặt quả đó, còn bắt nàng tới nuốt thay.
Khương Tú Nhuận nhớ tới mật tín Cơ Vô Cương gửi tới. Sở dĩ Thân hậu nhỏ nhẹ nhờ vả Khương Tú Nhuận tương trợ, giúp bà ta đưa Khương Tú Dao về nước, cũng không phải do tình thâm gì cả.
Mà là bà ta vội vã muốn Khương Tú Dao mang theo hài tử trở về, xác nhận đứa bé là con trai trưởng Thân gia!
Bởi vì Thân Ung và nhi tử độc nhất của ông ta là Thân Tư Văn khi tuần tra biên cảnh Ba quốc, xảy ra tranh chấp với vương tử Lưu Bội đang mặc thường phục. Hai bên đều động thủ, phụ tử Thân Ung bị trường đao của thủ hạ Lưu Bội đâm trúng, một đao đoạt mệnh!
Vì Thân gia chưa có truyền nhân, cho nên Thân hậu quyết định uỷ khuất nữ nhi, để nàng ta giả thành biểu muội bà con xa của Thân gia, từng bái đường với Thân Tư Văn, bưng lệnh bài trở thành goá phụ Thân gia, để nhi tử cô ta nhận tổ quy tông chống đỡ cho Thân gia có người thừa kế.