Khương Tú Nhuận mỉm cười, nhìn Bảo Lý đang đút bánh cho Phượng Ly Ngô:
- Nếu không phải có những thôn dân này, Bệ hạ cũng vốn đã sắp xếp cho tàu nhanh vận chuyển bông về đây, sẽ rút ngắn được một chút thời gian.
Ổn nương trong lòng biết Khương Tú Nhuận có ý nhắc nhở mình, liền vội tiếp lời:
- Bên trong đội vận hàng của ta có nội tặc, lần này không cẩn thận, để Bệ hạ phải quan tâm, làm chậm trễ việc may quân phục, quả thực đáng trách, xin Bệ hạ hãy trọng phạt.
Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn Khương Tú Nhuận một chút, thầm nghĩ: "Nàng thì giỏi rồi, sợ ta nổi giận liền tính lên đầu tẩu tử đây mà".
Thế nhưng ngoài miệng lại nói:
- Vương phi lần này tốn sức vì quân tư, nếu không phải trên vương đình chứng kiến ngươi tính toán chi phí, quả thực không biết được cuộc mua bán này vốn là ngươi lỗ vốn để làm. Chuyện lần này có kẻ rắp tâm đổi bông để hãm hại Vương phi, tổn hại đến an nguy xã tắc, ngươi đâu có làm sai. Chuyện lần sau khi xử lý xong, tổn thất bao nhiêu cứ báo lên, dù sao không thể để người trong nhà làm ăn lỗ vốn được.
Phượng Ly Ngô nói "Người trong nhà" khiến trong lòng Ổn nương yên tâm, chỉ cảm thấy lần này muội phu tuy gả đi xa, nhưng lại lấy được người như ý, yêu thương quan tâm tới nàng.
Còn chuyện sau này, không cần các nàng phải để tâm nữa. Bông trong cửa hàng của Mạnh Hiến, chính là do thủ hạ của Phượng Ly Ngô cắm vào Mạnh gia từ lâu, vụng trộm tráo đổi. Ngoại trừ cửa hàng bông ở kinh thành, các cửa hàng khác của Mạnh gia ở địa phương cũng đều xuất hiện bông nhung Tây Vực.
Mà số lượng sau khi tổng hợp lại, cũng tương đương với số lượng đánh tráo quân tư, kín kẽ, khiến người ta không thể sinh nghi.
Dù sao bông nhung ở trung nguyên cũng hiếm gặp, hơn nữa Đại Tề và Tây Vực không giao hảo, cho nên không thể tiến cống. Ghi chép ở cửa hàng của Mạnh Hiến cũng không thấy có xuất hiện ghi chép nhập hàng từ Tây Vực.
Cho nên nói, nếu có kẻ muốn tự tìm đường chết, quả thực ai cũng không ngăn nổi.
Rất nhanh, cửa hàng Mạnh gia bởi vì xuất hiện bông Tây Vực mà toàn bộ bị niêm phong.
Khi Hình bộ kiểm kê số lượng dâng lên Phượng Ly Ngô, Mạnh Hiến hết đường chối cãi, lập tức bị người Hình bộ bắt giữ, áp giải đến nhà giam.
Mạnh gia cơ nghiệp trăm năm vì chuyện này mà rúng động. Mạnh Hiến cũng coi như là một người nổi danh trong đám con cháu Mạnh gia.
Nhưng vụ án vốn là người nhà mẹ để của Hoàng hậu tham ô quân tư, chớp mắt đã biến thành người Mạnh gia có ôm ý đồ, đã thôn tính quân tư không nói lại còn muốn hãm hại hoàng thân quốc thích
Nếu là tội danh này bị định xuống, ngay cả nhi tử Hoàng đế cũng không trốn khỏi trọng trách.
Trên dưới Mạnh gia đều lập tức hành động, muốn tìm cách giúp Mạnh Hiến thoát tội, tránh làm hỏng thanh danh thế gia Mạnh gia,
Cho nên bọn họ quyết định rằng đổ tội bông trường nhung có trong cửa hàng Mạnh gia là do trưởng quỹ tham lam, âm thầm thu mua đồ của bọn tặc nhân, cũng không phải là ý của Mạnh Hiến.
Ngay khi hắn sắp thoát tội, đột nhiên hai phòng tiểu thiếp của Mạnh Hiến lại đột nhiên báo quan, đệ trình lên chứng cứ hắn thông đồng với thủy tặc và chủ thuyền trên thương thuyền của Ổn nương, vụng trộm đánh tráo bông trên thuyền.
Hơn nữa, chứng cứ này vô cùng xác thực, khó mà thoát khỏi hiềm nghi lần nữa. Người Mạnh gia không cam lòng, còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, giải quyết vụ án Mạnh Hiến như trước kia họ hay làm đó là gây áp lực cho Hoàng đế, đòi thả người.
Thế nhưng việc Mạnh Hiến trộm quân tư đã bị truyền ra khắp Lạc An.
Thánh nữ Hoàng hậu được lòng dân chúng, là tín ngưỡng của bách tính. Giờ nghe nói là người nhà Hoàng hậu vận chuyển quân tư lỗ vốn cho binh sĩ, nhưng khi chuyển tới Đại Tề lại bị người nhà Mạnh gia âm thầm dùng bông vải thay thế bông nhung, còn muốn u oan cho Hoàng hậu. Tin bị truyền ra lập tức khiến bách tính nổi giận.
Trong sáng hôm đó, tộc trưởng Mạnh gia vốn đang định tự mình mang theo tộc nhân tới gây áp lực cho Hoàng đế, nhưng bách tính phẫn nộ như thủy triều ùn tới tụ tập ngoài đại môn Mạnh gia, ném đá, phân trâu và nước tiểu vào cửa chính Mạnh gia.
Kết quả của dòng người tấp nập này là, trước đại môn Manh gia, phân rơi vãi khắp nơi. Cánh cửa sơn đỏ của thế gia trăm năm nay đổi từ màu đỏ thành màu nâu đất, bên trên dính đầy phân và nước tiểu.
Tới khi trời tối, bách tính tụ tập trước Mạnh gia mới tản đi, gia đinh Manh gia lập tức cọ rửa cả một đêm mới cọ sạch cánh cửa, thế nhưng mùi thối vẫn còn lưu lại trên cửa son.
Lần này người Mạnh gia không dám hành động gì nữa, dù Mạnh gia có lớn mạnh thế nào, cũng không thể đấu lại bách tính đang phẫn nộ.
Không giết tặc tử Mạnh Hiến, lòng dân không yên!
Cho nên khi Phượng Ly Ngô hạ lệnh, Mạnh Hiến cấu kết thủy tặc, thôn tính quân tư, không màng tới an nguy Đại Tề, phán ngũ mã phanh thây, gia sản bị biên tịch đưa vào công quỹ, thê nhi bị lưu đày tới biên cương.
Về phần hai vị tiểu thiếp mật báo, chính là trong lòng còn có đại nghĩa, không bị sung quân, mà được nhận thưởng một số tiền lớn từ triều đình, thả cho về quê.
Ngày hành hình, Mạnh Hiến tóc tai bù xù, chửi ầm lên là Tân hậu xảo trá, thiết kế âm mưu hãm hại hắn, hắn là bị oan...
Cuối cùng hắn bị cai ngục vặn sái quai hàm, không chửi được nữa. Lúc đưa đến pháp trường, tiếp nhận hình phạt ngũ mã phanh thây, dân chúng vây xem mấy vòng, đều hô tô Mạnh tặc đáng chết!
Chuyện nghiêm trị Mạnh Hiến khiến chiều đình chấn động. Người ta có câu "Hình bất thượng đại phu".
*Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân: có nghĩa là Lễ không xuống đến dân đen, hình không lên đến quan lớn. Làm quan mà mắc tội sẽ chỉ bị xử nhẹ thôi.
Huống chi Mạnh Hiến là người Mạnh gia. Cho dù có chém đầu hắn thì cũng có thể diện hơn ngũ mã phanh thây nhiều!
Thế nhưng Thánh Võ hoàng đế lại hà khắc quyết định như vậy, đủ để thấy rõ trong lòng ngài ấy muốn đối địch với thế gia, không chút nể mặt.
Mạnh Tân thân là tộc trưởng Mạnh gia tự mình triệu tập con cháu có năng lực trong tộc tới thương nghị, tìm cách xoay chuyển cục diện. Hiện tại việc khiến Mạnh Tân hối hận nhất chính là khi Tiến đế băng hà ông ta đã do dự.
Tiên đế lưu lại ba di chiếu, một cái bị Phượng Ly Ngô đoạt được khi vây cung, một cái trong tay nhị hoàng tử Phượng Vũ, còn một phần ủy thác trong tay trọng thần, chính là nằm trong tay Mạnh Tân.
Nếu như khi đó ông ta dùng hết khả năng, cá chết lưới rách điều binh mã ở đại doanh Giang Bắc tới, trực tiếp bức vua thoái vị, nói không chừng có khả năng nâng đỡ nhị hoàng tử thuận lợi thượng vị.
Đáng tiếc lúc ấy, ông ta cho rằng nhị hoàng tử không ở kinh thành mà ở Ba quận, núi cao đường xa, biến số quả thực quá lớn. Hơn nữa Phượng Ly Ngô lên ngôi, cũng vẫn nể trọng thế gia, cần gì phải huy động can qua lớn như vậy, lấy tiền đồ tính mạng của cả Mạnh gia mạo hiểm đánh cược?
Chỉ do dự trong phút chốc, mà bỏ lỡ cơ hội tốt. Phượng Ly Ngô leo lên vương vị, đã ngồi vững vàng, được lòng dân chúng.
Bây giờ, Hoàng đế khai đao với Mạnh hiến, còn làm hỏng thanh danh của Mạnh gia. Sau này nếu như hắn ta bình định được loạn ba quận, rảnh tay rồi chẳng phải sẽ nhổ cỏ tận gốc Mạnh gia hay sao?
Mạnh Tân thân là tộc trưởng, không thể không vì con cháu đông đúc trong gia tộc mà suy tính, cơ nghiệp trăm năm của Mạnh gia không thể hủy ở trên tay của ông ta được!
Thế là ngay tại khi binh mã Đại Tề xuất phát, hành quân tới ba quận, Hoàng đế cũng tự mình ra tiền tuyến chỉ đạo tác chiến, thì Tề triều phát sinh một chuyện chấn động kinh hãi thế tục, được ghi vào trong sử sách.
Mạnh Tân thân là Tộc trưởng Mạnh gia tuyên bố di chiếu của Tiên đế, bên trong ghi rõ phế Thái tử, lập nhị Hoàng tử Phượng Vũ làm người kế thừa vương vị.
Nhưng mà bởi vì Phượng Ly Ngô chèn ép trấn áp, tự mình sửa đổi di chiếu, đường hoàng đăng cơ. Mạnh gia bị áp bức, không thể lập tức tuyên bố chiếu thư được.
Nhưng bây giờ mắt thấy Phượng Ly Ngô dẫn binh tiến đánh ba quận, muốn giết chết nhị hoàng tử, Mạnh gia thân là trung lương Tề triều, không thể mặc kệ ngồi hưởng an nhàn, liền lập tức tuyên cáo chiếu thư, rồi lập tức chạy tới ba quận, muốn phò tá nhị hoàng tử quay trở về đế vị.
Cùng lúc đó, quân ba quận đột nhiên xuất hiện mười chiếc chiến thuyền, mà chiếc nào cũng kiên cố và có trang bị lợi pháo.
Bởi vì có chiến thuyền, quân ba quận khởi xướng tập kích, chỉ dùng năm ngày đã chiếm được đảo Đông, tàn sát quan binh, mở đường ra biển.
Mà khi Mạnh gia nghe được tin tức này, lập tức đã thu thập tư trang hành lý, toàn bộ tộc nhân thừa dịp kinh thành không người cai quản, lén trốn đến đảo Đông.
Nghe nói Phượng Vũ tự mình nghênh đón người Mạnh gia tới quy hàng, hai mắt rưng rưng nhận chiếu thư của Tiên đế, nói rõ nhất định phải đánh vào kinh thành, lấy lại ngôi vị chính thống.
Mạnh gia là thế gia lớn nhất nhì Đại Tề, vậy mà làm ra chuyện kinh người như vậy, khiến cho triều đình chao đảo, dân chúng xôn xao.
Bị Mạnh gia ảnh hưởng, Dương gia vốn bị Tân đế chèn ép cũng có hành động, theo chân Mạnh gia, dẫn theo tộc nhân rời khỏi Lạc An, tìm đường tới ba quận nương tựa.
Nghe nói thuyền chiến của ba quận là do người Dương gia liên hệ với phiên quốc ở hải ngoại, dùng giá cao mua về cho nhị hoàng tử.
Lần uy hàng này đúng là bỏ ra đủ vốn liếng, Dương Như Nhứ suýt chút nữa trở thành Hoàng Hậu được nhị Hoàng tử đích thân tới nghênh đón. Sau đó không lâu Phượng Vụ liền lập tức tự xưng là khai quốc Hoàng đế Bắc Tề, cử hành đại hôn với Dương Như Nhứ.
Ba quận lập quốc, Dương Như Nhứ liền trở thành tân hậu Bắc Tề.
Dân gian thịnh truyền, có thần tính tử từng xem mệnh cho Dương tiểu thư, chính là phượng mệnh. Trước kia Thánh Võ đế chán ghét vứt bỏ nàng ta, còn tưởng rằng mệnh cách không đúng, nhưng giờ nhìn lại, thực đúng là phượng mệnh mà.
Hiện tại sĩ khí quân ba quận lên cao, thế như chẻ tre, hành quân ra biển, sắp đánh tới thẳng kinh thành. Khó trách hai nhà Dương Mạnh lại mượn gió bẻ măng, học theo tỏo tiên chạy tới trước kẻ khách để nâng đỡ minh quân, trở thành công thần khai quốc...
Trong thành Lạc An, dân tâm bất ổn, người người đều cảm thấy bất an.
Khương Tú Nhuận chứng kiến hết thảy, trong lòng cũng đầy hoảng hốt.
Dù sao ở kiếp trước chưa từng có chuyện thế gia phản bội chạy trốn. Cho dù kiếp này có người nói sẽ có chuyện như vậy, thì cũng bị coi là lời nói hoang đường,
Thế nhưng bởi vì nàng trọng sinh, cho nên rất nhiều chuyện đã bị xáo trộn, mọi thứ không còn giống như kiếp trước nữa.
Hiện tại ba quận đoạt được đảo Đông, chẳng phải lập tức sẽ đánh thẳng vào thành Lạc An sao?
Trong lòng lo nghĩ, khiến cho hài nhi trong bụng không yên, vậy mà nàng trở dạ trước cả nửa tháng.
Ngay khi nàng vỡ ối, thì Phượng Ly Ngô cũng hồi kinh.
Bà đỡ ngăn chàng ở ngoài cửa, nói rằng Bệ hạ thân thể tôn quý, vào phòng sinh sẽ bị xúi quẩy.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô căn bản không có để ý, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay một thân y phục mới, liền xông thẳng vào phòng sinh.
Khương Tú Nhuận lần này sinh con đau dữ dội, bụng co rút, đau đến mồ hôi chảy ròng.
- Chàng sao lại quay về... ở tiền tuyến còn đang chiến đấu... A....
Phượng Ly Ngô sao có thể không hiểu nàng trong lòng lo lắng điều gì! Chàng lại càng đau lòng hơn!
Nàng trên miệng luôn luôn tỏ ra mình vô tâm vô phế, không muốn ở với chàng dài lâu. Thế nhưng tới thời điểm mấu chốt, nàng luôn lo lắng cho chàng, cũng chẳng quan tâm tới bản thân.
Phượng Ly Ngô hon lên trán đầy mồ hôi của nàng, ôn nhu trấn an:
- Đảo Đông vốn không có tiếp ứng, nơi đó khó mà giữ được. Thất thủ cũng nằm trong dự liệu của trẫm và mấy vị tướng quân. Thế nhưng tướng sĩ ở đảo Đông đã tử thủ ở đó, tranh thủ kéo dài chút thời gian cho hậu phương chuẩn bị. Họ cũng phá hỏng được chiến thuyền của tặc tử, khiến cho bọn chúng có lòng mà không có sức đánh tới Lạc An. Trẫm đều đã chuẩn bị chu toàn rồi, nàng không cần phải lo nghĩ tới chuyện này. Hiện tại nàng chỉ cần bình tĩnh, sinh con xong, trẫm cũng không đi đâu cả, ở ngay bên cạnh nàng.
Khương Tú Nhuận vẫn là không yên lòng, lại nói:
- Thế nhưng còn Mạnh gia và Dương gia...
Phượng Ly Ngô thấy nàng không tập trung sinh con, trong lòng sốt ruột, lập tức nói:
- Vốn đám thế gia chính là lũ sâu mọt, nếu trẫm trực tiếp giết chết bọn chúng sẽ bị chỉ trích là vong ân phụ nghĩa, tàn bạo bất nhân. Giờ bọn chúng tự nguyện rời đi, trẫm còn mừng không kịp, nàng còn quan tâm làm gì.