Hoàng hậu Dương gia được Úy thái hậu khen ngợi, kỳ thực cũng chẳng phong quang như vẻ bề ngoài.
Hiện tại ở ba quận vào đông thời tiết lạnh giá, cái gọi là hoàng cung bất quá cũng chính là vương phủ xây dựng thêm một chút là thành.
Vốn là quý nhận ở Lạc An, sống trong nhung lụa, giờ khó mà thích ứng được với thời tiết khô lạnh ở ba quận. Trong phòng đốt than sưởi, Dương Như Nhứ nhìn mấy phi tần đang bái kiến mình, trong lòng đều lần lượt dò xét từng người.
Hiện tại Phượng Vũ đang sủng ái mấy người, cho nên bề ngoài đều vũ mị yêu diễm, cẩn thận nhìn kỹ thì mấy người này, ai cũng có một vài phần giống với Hoàng hậu Tề triều Khương Tú Nhuận.
Dương Như Nhứ ngày trước khi còn ở Lạc An, bởi vì Phượng Vũ ôn nhu quan tâm mà nhất thời động tâm thất thân.
Giờ thực sự gả cho Phượng Vũ rồi, lại phát hiện bên cạnh Phượng Vũ đã có công chúa người Hồ làm bạn từ lâu.
Mặc dù công chúa người Hồ chỉ làm phi tử,,còn vị trí Hoàng hậu lưu lại cho nàng. Thế nhưng Phượng Vũ sau khi cưới nàng, tâm tư cũng không đặt tại đây. Vì cố sủng, mẫu thân nàng góp ý nàng phải tuyển mấy thị thiếp phi tần mỹ mạo, đều là nữ nhi trong tộc Dương thị.
Phượng Vũ vui vẻ tiếp nhân, ân huệ cùng hưởng, mưa móc ban đều, mỗi đêm ngủ với một người, nhưng hiển nhiên là cũng không hề quá yêu thích.
Cho đến tận một ngày, Dương Như Nhứ trong lúc vô tình nhìn thấy trong thư phòng Phượng Vũ có một bức chân dung, nàng ta giật mình.
Bức họa kia vẽ một nữ nhân, dáng người yểu điệu, hơi nhướn mày, tay cầm cung tên nhỏ đang giuơng cung ngắm bắn. Nữ nhân trong tranh chính là hoàng hậu Đại Tề Khương Tú Nhuận.
Dương Như Nhứ khi nhìn thấy bức tranh, khó mà nói được tâm tình của nàng ta khó chịu thế nào. Nhưng khi nhìn thấy nó, nàng ta ngược lại cũng biết được sở thích của phu quân là thế nào, hắn ta lại thích tẩu tẩu của mình.
Tất nhiên nàng ta lại dùng cách giống như ở Lạc An, dùng tiền mua mấy nữ nhân người Ba quốc, mặt mày có nhiều nét giống Khương Tú Nhuận, đưa tới cho Phượng Vũ, lúc này nàng mới thấy trên mặt hắn lộ ra mấy phần hài lòng.
Trong đám đó, có một nữ nhân giống Khương Tú Nhuận nhất, được Phượng Vũ thị tẩm ba đêm liên tiếp.
Mắt thấy công chúa người Hồ bị phân sủng, Dương Như Nhứ mới thở dài một hơi, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
Khi nàng rời khỏi Lạc An, Khương Tú Nhuận đang chờ ngày sinh, bụng to không thể thị tẩm. Thế nhưng Hoàng đế Phượng Ly Ngô vậy mà vẫn chỉ coi đám phi tần hậu cung là đồ vật trang trí, căn bản không hề đụng vào họ.
Qua đó thấy được, nhà đế vương cũng có người nọ người kia, không phải ai cũng yêu thích tam cung lục viện. Chỉ là Khương Tú Nhuận mặc dù chiếm được trái tim đế vương, nhưng không phải người có phúc, chỉ cần phu quân của nàng có thể đoạt được giang sơn cẩm tú, thì nàng ta chẳng là cái thá gì.
Như vậy chuyện Phượng Ly Ngô độc sủng một mình Khương Tú Nhuận chỉ còn là giai thoại, lịch sử ghi chép lại cũng chỉ gói gọn trong vài câu họa quốc yêu cơ, mê hoặc thánh tâm vứt bỏ cơ nghiệp trăm năm Đại Tề. Nếu đã như vậy, nàng cũng không thể trầm mê trong nữ nhi tình trường, mà phải hiệp trợ Phượng Vũ, cướp lấy thiên hệ, thống nhất giang sơn Đại Tề, ghi tên mình thành hiền hậu trong sử sách.
So sánh với nhau, thì Hoàng hậu Đại Tề hiển nhiên không suy nghĩ chu toàn bằng Hòang hậu Bắc Tề, căn bản là không nghĩ tới việc bổ sung hậu cung cho phu quân thư giải tâm tình.
Chiến sự đang căng thẳng, chuyện quan trọng nhất chính là vấn đề lương thảo.
Tề triều nhiều năm qua đều đụng binh đao, lương thảo cũng không có nhiều. Cho dù hiện tại lương thảo quân đội đang dư dả, nhưng thuế má áp cho bách tính hậu phương sẽ tăng lên, dân chúng sẽ không đủ lương thực sử dụng.
Thế nhưng cuộc ác chiến này giằng co đã lâu, nhưng vẫn không kiến Tề triều xảy ra tình trạng thiếu lương thực.
Công lao này, hoàn toàn thuộc về Khương Tú Nhuận ngày xưa khi nàng vẫn làm chức chủ tư nông tư, đã tu bổ kênh đào.
Mặc dù năm đó nàng chỉ làm một nửa liền rời đi, thế nhưng bản vẽ lưu lại hoàn chỉnh tỉ mỉ, người tiếp nhận công việc của nàng chỉ việc làm theo bản vẽ là được.
Bởi vậy, khi Khương Tú Nhuận đi tuần tra lại công trình ngày trước của mình, dòng chảy uốn lượn, nước tưới tiêu đầy đủ, con kênh uốn lượn chạy vòng khắp các vùng.
Có kênh nước điều hòa dòng chảy, cho dù hạn hán hay lũ lụt thì cũng có vòng bảo vệ là con kênh này, vì thế những vùng trước kia hay gặp thiên tai, mà giờ đều là đất lành phì nhiêu, cây cỏ tươi tốt.
Bảo Lý bây giờ chạy nhanh được rồi, thời tiết vào đầu xuân đi vào vùng đồng ruộng, trước mắt màu xanh trải dài. Màu mạ non xanh mơn mởn, bông cải vàng oánh, Bảo Lý nhạnh chảy như ngựa ghoang thoát cương, vui vẻ nhảy nhót trên cánh đồng.
Chỉ mới một lát, đôi giày thêu lão hổ đã dính đầy vệt bùn đất.
Cung nữ đi theo bên cạnh lo lắng, muốn tiểu hoàng thử đi lên bờ, đổi một đôi giày mới. Nhưng Khương Tú Nhuận đứng trên cười nói:
- Không cần đổi giày, trẻ con lần đầu tiếp xúc với đồng ruộng, cứ để cho nó chơi... Nhưng có một điều phải nhớ, Bảo Lý con không được giẫm lên mạ non mới cấy, nếu không ta sẽ đánh mông con đó.
Bảo Lý lấy mũ nhỏ trên đầu xuống, lộ ra cái trán đầy mồ hôi, nhìn mẫu hậu cười nói:
- Nương, chút nữa con sẽ hái hoa cho người và Nhạn Nhạn nhé.
Nói xong, liền lắc lắc cái mông nhỏ nhảy nhót tới mấy bụi hoa dại.
Quận trưởng, lý trưởng, hương thân đều đi theo Hoàng hậu nương nương tuần sát kênh mương, trên đường thi thoảng sẽ gặp thôn dân đang cấy mạ, thấy Hoàng hậu đều lập tức kinh sợ hành đại lễ.
Khương Tú Nhuận ngày trước tự dẫn người của nông tư tới Hán Dương làm công trình thủy lợi. Ở đây danh tiếng của nàng vô cùng tốt. Phải biết khi Khương Tú Nhuận mang theo họ đi đào kênh, sau năm đó trời đổ mưa to, nếu không có con kênh này, có lẽ toàn bộ thôn dân huyện Hán Dương sẽ trở thành biển nước mênh mông, không biết có bao nhiêu người phái chết.
Cho nên bách tính, nhiều người nghe nói Khương đại nhân năm đó nữ giả nam trang, bây giờ trở thành hoàng hậu nương nương tới Hán Dương thị sát, liền mang theo trái cây, thịt thú rừng tới biếu tặng, cảm tạ ơn đức nương nương năm xưa.
Khương Tú Nhuận vui vẻ sai người nhận lấy, cám ơn tâm ý hương dân.
Tính ra Hán Dương là nơi thứ ba nàng viếng thăm trong hai tháng đi tuần tra.
Phượng Ly Ngô đang dùng binh, hiện tại giằng co với phản quân, cho nên cần hậu phương an ổn, lương thảo công ứng kịp thời, như vậy lòng quân mới yên, thời gian có thể kiên trì càng dài.
Ở thời điểm này, Phượng Ly Ngô chuẩn bị sớm hơn Phượng Vũ một chút. Chàng đã cho người chỉnh đốn nội vụ, khi trấn thủ biên cương, thì cũng đã cho nông tư tu bổ kênh đào, mặc kệ sự phản đối của bách quân khi đó.
Dân chúng có lương thực, trong lòng mới yên ổn. Khương Tú Nhuận tự mình đi tới từng quận huyện, tính toán sao cho vừa cung ứng lương thảo cho tiền tuyến, vừa để cho dân chúng cơm no áo ấm.
Khi nàng tới thăm dna gian, tất nhiên dùng danh nghĩa thay quân chủ trấn an dân tâm. Ban ơn trách cho bách tính, càng là muốn đích thân nhìn xem trong dân gian có tai họa ngầm nào không.
Chỉ là đi một vòng, Khương Tú Nhuận phát hiện, những địa phương khác còn ổn, thế nhưng ở kinh thành có hiện tượng chiếm đoạt ruộng đất nghiêm trọng. Nhất là khi Dương gia và Mạnh gia trốn đi, còn một loạt đất đai chưa kịp bán ra, bị Phượng Ly Ngô hạ lệnh sung vào quốc khố trở thành ruộng công,
Thế nhưng những mảnh đất này, đều có dấu vết bị người ta động tay chân.
Đám đại thế gia nhìn vào dồng ruộng vô chủ đều nhỏ dãi thèm thuồng, chẳng ai ngại bản thân nhiều tiền quá.
Khương Tú Nhuận để tâm chuyện này, cho nên liền lệnh người đi tìm khế ước đất ruộng những năm trước. Sau khi tự mình so sánh một hồi, thực sự mở rộng tầm mắt.
Trong đó có khu vực địa giới bị xê dịch lớn nhất, diện tích còn lớn hơn cả hai đỉnh núi, vượt qua quận huyện.
Mà nơi thay đổi địa giới lớn nhất này, không phải ai khác, mà chính là thuộc Úy gia nhà ngoại của Phượng Ly Ngô.
Bây giờ không có Mạnh gia áp chế, danh tiếng Úy gia như mặt trời giữa ban trưa. Úy Chung cũng không lo lắng ngoại tôn sẽ lấy Úy gia ra khai đao sao?
Chỉ có một điều khiến Úy Chung phiền lòng, đó là Úy gia nếu muốn tiếp tục kéo dài sự phú quý này,, ngoại trừ việc khuếch trương gia nghiệp ra bên ngoài, chuyện nhân duyên cạp váy* cũng tuyệt đối không thể gián đoạn.
Nhân duyệt cạp váy: ý chỉ những mối quan hệ dựa vào liên hôn để chuộc lợi
Mặc dù vị trí Hoàng hậu bị nữ tử ngoại tộc chiếm lấy, thế nhưng chung quy phi tần phải có nữ nhi của Úy gia bọn họ.
Bây giờ Hoàng đế không ở trong cung, Hoàng hậu cũng sinh được hai đứa bé, nghe nói nàng ta là người hướng ngoại, luôn chạy ra ngoài cung, ham chơi cực kì, không hề cố kỵ hoàng đế.
Úy Chung thân là nam nhân, biết rõ trogn quân doanh chịu đựng vất vả, nhất là Hoàng đế đang tuổi trẻ khí huyết phương cương, lại đã lâu không gần gũi nữ tử. Không bằng dừa cơ hội này nhét người vào bên cạnh hoàng đế.
Nữ nhi trong gia tộc tới tuổi cập kê cũng có vài người không tồi, Úy Chung chọn ra một hai người, bảo các nàng nữ giả nam trang, nhập vào binh doanh hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Hoàng thượng.
Chỉ là hai vị tiểu thư sau khi tới binh doanh, mới phát hiện bên cạnh Hoàng đế đều là người do Hòang hậu sắp xếp, người bình thường căn bản không thể tới gần được.
Úy Chung căn bản không ngờ rằng tân hậu lại có tính chiếm hữu như vậy. Ông ta liền tự mình tới binh doanh xin gặp thánh giá, nhìn qua quanh người vạn tuế gia, nửa cái nữ nhân cũng không có. Quốc quân Ba quốc bá đạo như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ rằng Hoàng đế cả đời chỉ có một nữ nhân là nàng ta hay sao?
Úy Chung cũng không vội, ông ta không giống nữ nhi mình là Úy thái hậu làm việc xốc nổi.
Chuyện nam nữ này, cần nhất sự tự nhiên, sắp xếp xảo diệu, chuyện gì nên phát sinh thì sẽ phát sinh.
Cho nên, ông ta để người tới nghe ngóng thói quen của Hoàng đế. Biết được Hoàng thượng cứ một thời gian sẽ đi tới suối nước nóng ở phụ cận tắm rửa.
Sau khi tính toán xong thời gian, liền để một nữ tử trong tộc có dung mạo xinh đẹp, đưa tới chỗ Hoàng đế tắm rửa, đầu tiên cởi y phục ngâm mình trong suối nước nóng trước.
Khi thánh giá tới, liền có thể giả bộ tiểu thư nhà nào nghịch ngợm, đang tắm bị người ta phát hiện, liền kinh hoảnh đứng dậy, hoảng hốt chạy bừa, sau đó trượt chân ngã vào trong ngực Hoàng đế.
Đến lúc đó, ngọc thể thanh xuân rơi vào trước mắt, trừ phi Phượng Ly Ngô không phải nam nhân, chứ nếu nhịn lâu ngày như vậy, sao có thể cầm lòng được?
Chiến sự kéo dài, cũng không phải ngày một ngày hai, Phượng Ly Ngô còn phải ở trong quân doanh một thời gian. Chỉ cần Hoàng đế chịu thân cận, những nữ tử trong tộc liền cùng hắn tạm làm chuyện phu thê, sau mấy trận mây mưa, ắt phải mang thai.
Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, trở về hoàng cung, Tân hậu cho dù ghen tuông cũng không làm được gì. Cứ như vậy, huyết mạch Úy gia sẽ kéo dài tiếp.
Về sau khi lập trữ quân, Úy gia dùng chút thủ đoạn, ai làm hoàng trữ liền khó mà nói trước được.
Chuyện có liên quan tới tiền đồ gia tộc, Úy Chung vô cùng cẩn thận. Thời gian vừa tới, liền báo cho Úy San và thứ nữ trong tộc tới suối nước nóng kia ngâm mình.
Úy San trong lòng biết rõ, bản thân là thứ nữ, nếu như không tranh thì không ai quan tâm tới tương lai của mình sau này, vì vậy mang theo thị nữ quyết tâm giữa thanh thiên bạch nhật cởi bỏ y phục, ngâm mình dưới dòng suối.
Nàng đang độ tuổi mười sáu xuân xanh, chính độ tuổi trăng tròn như hoa như ngọc. Nàng nghe nói Hoàng hậu đã sinh hai nhi tử, dáng người chắc chắn sẽ thay đổi, nào có thể so sánh với nàng eo thon lả lướt được?