Khương Tú Nhuận sắc mặt thay đổi mấy lần, trong đầu rối bời như dời sông lấp biển.
Chuyện này...rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu như theo lời Phượng Ly Ngô vừa nói, Giải ưu các chính là của chàng ấy, vậy các chủ kia là ai? Là ám vệ của Phượng Ly Ngô?
Phượng Ly Ngô tâm tạng vui vẻ, nhưng quay người nhìn thấy sắc mặt Khương Tú Nhuận hốt hoảng, liền giữ eo nàng hỏi:
- Nàng có chỗ nào không hài lòng sao? Trẫm sai người bố trí lại lần nữa?
Nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười:
- Chỉ là cảm thấy thủy các này rất lịch sự tao nhã, không biết chưởng quản chỗ này là ai vậy?
Phượng Ly Ngô quay đầu nhìn về phía lão thái giám đang đi theo phía sau, chỉ hắn nói:
- Là ông ta.
Khương Tú Nhuận nhìn vị công công già cười nhăn như vỏ quýt, cũng không phải là vị các chủ trong kiếp trước, liền thở dài một hơi, đáy lòng vẫn xẹt qua một tia thất vọng nhàn nhạt.
Nàng kiếp này mặc dù sẽ không có bất cứ dây dưa nào với vị các chủ kia, thế nhưng kiếp trước người kia là người thực lòng quan tâm tới nàng, khiến cho một thân tha hương cảm nhận được chút ấm áp, cho nên nàng quyến luyến ngọn lửa đó đó, mà không để ý có thể đốt cho bản thân bị thương, cho nên khi nhớ lại, trong lòng có chút cảm thán.
Đã vào trong thủy các, tất nhiên sẽ ở nơi này dùng bữa.
Bảo Lý không có cô phụ nhũ danh của nhóc, nói muốn ăn cá. Mà các trong hồ có một loại cá má trắng có hương vị đặc biệt thơm ngon.
Hôm nay hiếm khi Phượng Ly Ngô được nhàn rỗi, không cần phải suy nghĩ lo âu về quốc sự. Chàng liền sai người chuẩn bị cần, ngồi bên hồ buông cần thả mồi câu cá.
Bảo Lý cũng có một chiếc cần câu nhỏ, treo con giun lên lưỡi câu, ngồi bên cạnh phụ vương cũng ra dáng thả câu. Ít ngày nữa, nghe nói là trăm năm triều cúng, mẫu hậu sẽ dưa mình trở về Ba quốc tham gia tế lễ, cho nên hôm nay Bảo Lý trong lòng muốn câu được thật nhiều cá, phơi thành cá khô, về nhà để thúc thúc ăn thử cá mà mình tự tay câu được.
Còn Tuyết Nhạn vẫn nhỏ, cho nên tới giờ trưa sẽ buồn ngủ, bé con ở trong noãn các tắm chút nắng giờ ngọ, sau đó ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Khương Tú Nhuận đi lâu chân cũng hơi mỏi, liền ngồi xuống tháp phía sau lưng hai phụ tử, cởi giày ra, nhìn núi dãy núi mông lung đằng xa ngẩn người.
Nàng hiện tại nằm trên chiếc tháp bằng gỗ lê có khắc hình mây bay, đây chính là nơi kiếp trước ở Giải Ưu các được nàng yêu thích nhất. Cảnh vật cũng là cảnh vật của kiếp trước sau khi nàng xã giao mệt mỏi, liền tới đây nằm ngắm cảnh mãi không chán.
Nàng lướt nhìn qua núi non xanh biếc, kính hồ như một chiếc gương lớn phản chiếu ánh sáng, sau đó ánh mắt nàng không tự chủ được rơi xuống hai bóng lưng đang ngồi câu cá.
Cá trong hồ này quả thực ăn rất ngon.
Kiếp trước, nàng từng nói đùa rằng chưa từng được nếm thử các vừa được bắt lên. Vị các chủ kia không nói lời nào, tự mình thả cần vì nàng câu cá tươi, thái lát, chấm với mắm...hương vị đó quả thực ngọn cực kỳ...
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lại nhìn vào bóng lưng cao lớn kia.
Có lẽ do thân hình Phượng Ly Ngô cũng tương đương vị các chủ kia, đều là nam tử cao lớn, cho nên nàng thờ ơ nhìn lướt qua, lại cảm thấy giống nhau tới bảy tám phần.
Chỉ là Phượng Ly Ngô kiên trì tập võ, cơ bắp căng đầy, nhìn qua khỏe mạnh và cân đối hơn vị các chủ kia nhiều. Nhưng nói mới nhớ, kiếp trước ở bãi săn Phượng Ly Ngô gặp phải chuyện không may, cho nên thân thể luôn không khỏe, cũng gầy gò hơn bây giờ nhiều.
Khi nàng vẫn đang xuất thần, thì có cá mắc câu.
Phượng Ly Ngô sợ đuôi cá đập vào nhi tử, liền kêu Bảo Lý lùi sang một bên, sau đó tay vươn ra, vugn cần thu dây, dây câu trên không trung uốn lượn như sóng nước, sau đó "ba" một tiếng con cá bị hất mạnh lên trên bờ nằm bất tỉnh, loại cá này lớn cho nên phải dùng lực như vậy, tránh cho nó vọt lên đả thương người.
Động tác này thoạt nhìn nước chảy mây trôi khá dễ dàng, nhưng người bình thường không thể bắt chước được.
Khương Tú Nhuận lúc này thân thể cứng ngắc, không thể ngờ được - động tác quẳng cá của chàng lại giống y như đúc vị các chủ kiếp trước.
Khoảnh khắc này linh quang chợt lóe lên, nàng thậm chí còn không nhớ rõ bề ngoài của vị các chủ kia có phải là do Phượng Ly Ngô dịch dung cải trang thành hay không?
Nếu là thật sự... nội tâm Khương Tú Nhuận lập tức bắt đầu sôi trào.
Kiếp trước vị kia các chủ là người tinh tế lại khéo léo hiểu lòng người.
Có bao nhiêu lần, vì khi đó huynh trưởng không chịu nghe lời khuyên của nàng, hoặc vì mẫu quốc mà sầu bi, nàng đều sẽ một mình tới Giải Ưu các yên lặng uống rượu, giải tỏa nỗi lòng.
Nàng mặc dù không tâm sự nhiều với vị các chủ kia, thế nhưng hắn là tri kỷ, nên cũng thổ lộ chút tâm tình của mình.
Nếu như là Phượng Ly Ngô hiện tại, hai người là phu thê yêu thương hiểu biết lẫn nhau, việc này cũng không có gì đáng nhắc tới.
Thế nhưng kiếp trước, quan hệ giữa nàng cùng Phượng Ly Ngô là thế nào? Bất quá chỉ là quân chủ và ngoại thất của hạ thần.
Huống chi Phượng Ly Ngô vốn không ưa gì yêu cơ nàng. Cho nên nàng thật sự là khó có thể tưởng tượng, Phượng Ly Ngô một mặt trước mặt người khác làm bộ lãnh tình, sau lưng lại thay đổi dung mạo, bưng trà rót nước, thả câu vì muốn cho nàng vui vẻ?
Quan trọng nhất là sau lần say rượu đó, các chủ đó hiếm có khi lại mở miệng khuyên nhủ nàng đừng quá vì phụ vương bạc tình bạc nghĩa mà đau lòng, thế gian này có rất nhiều người, không có duyên với phụ mẫu thân sinh.
Lúc ấy nghe ngữ khí các chủ, Khương Tú Nhuận hiện tại cũng không nhớ gì cả, chỉ biết cảm xúc người đó chập trùng, trong lòng dâng kên thương cảm. Cuối cùng hai người uống say mèm, nàng còn dám đẩy hắn ta ngã trên giường tháp...
Đại khái là say quá rồi, hơn nữa cảm thấy người này bình thường khiêm khiêm quân tử, không chút rung động trước nàng, dáng vẻ quả thực chẳng giống nam nhân bình thường chút nào, cho nên muốn chọc hắn mà thôi.
Thế nhưgn sự thật lại khác hẳn, vị các chủ này mặc dù gầy gò, nhưng cũng là nam nhân, lực hông hung ác.
Hôm đó hai người nhất thời vong tình, càn rỡ đến nửa đêm. Nàng sau khi tỉnh rượu, mặc vội vàng y phục vào, sau đó chạy trối chết, cũng không dám quay lại Giải Ưu các nữa.
Còn về đêm đó, nàng chỉ coi như một giấc mộng mình khi say mơ thấy, bản thân thì cố gắng quên sạch sẽ chuyện này đi.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, nam tử kiếp trước nàng gặp gỡ khi sau, lại chính là Phượng Ly Ngô - kẻ vốn thanh lãnh thận trọng?
Nghĩ đến đây, nàng lại không khống chế được tâm tình, cũng không muốn tới xem vẻ mặt đắc ý khi nhìn nàng lúc vừa câu được con cá to của Phượng Ly Ngô. Nàng đứng dậy, bước nhanh về gian phòng mình nghỉ ngơi, nằm trên giường, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Không bao lâu, Phượng Ly Ngô đi tới, ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy nàng tay hỏi:
- Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại không vui rồi?
Khương Tú Nhuận hiện tại uất khí đang dâng cao, bông nhiên đưa tay dùng sức đánh lên tya chàng mắng:
- Ngụy quân tử.
Phượng Ly Ngô bị đánh tay, thế nhưng trong lòng lại không hiểu gì. Nếu là một kẻ khác, chàng có lẽ nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lệnh cho người kéo ra ngoài loạn côn đánh chết là xong. Nhưng giờ lại chỉ có thể nhẫn nại, ôm lấy nàng từ phía sau, áp má lên má nàng nói:
- Trẫm lại làm gì chọc nàng không vui sao? Còn nói trẫm là ngụy quân tử? Không phải từ trước tới nay trẫm đều chân thành đối đãi với nàng hay sao?
Lúc nói chuyện tay cũng lần mò tới thắt lưng nàng, đang chuẩn bị chân thành đối đãi nàng.
Khương Tú Nhuận vẫn không nhịn được, dùng lực đẩy chàng ra, đang muốn mắng lại phát hiện bản thân không biết nên nói gì, nước mắt cứ như vậy tí tách rơi xuống, nghẹn ngào nức nở.
Phượng Ly Ngô cũng không có tâm trạng nháo nàng, lập tức ôm nàng vào lòng nói:
- Có chuyện gì vậy? Đang yên làng sao nàng lại khóc?
Khương Tú Nhuận cũng không trả lời, chỉ gục vào ngực chàng khóc nức nở, khóc tới nỗi Phượng Ly Ngô cũng có chút hoảng, bộ dáng như đang dỗ dành nữ nhi, xoa xoa bụng nàng nhẹ nhàng nói:
- Có phải bụng nàng khó chịu hay không, có cần trẫm xoa xoa?
Nàng đang chìm trong bi thống, bị chàng hỏi một câu như vậy, có chút dở khóc dở cười, lau nước mắt tay đánh lên ngực chàng.
Chàng ôm Khương Tú Nhuận, hòa nhã nói:
- Rốt cuộc là nàng làm sao vậy?
Khương Tú Nhuận phát tiết một hồi, ngược lại tâm tình cũng thả lỏng hơn, chỉ nức nở nói:
- Ta hỏi chàng, nếu như chàng chán ghét một người, nhưng lại cố tình tìm cách tiếp cận người ta, tại sao lại vậy?
Phượng Ly Ngô nhíu mày nghe nàng không đầu không đuôi hỏi vậy:
- Nếu đã chán ghét, tại sao lại muốn tiếp cận?
Khương Tú Nhuận trợn mắt nói:
- Chàng nếu là muốn lợi dụng nàng ta, khách sáo nói chuyện với nàng ta, vậy nên liền muốn tiếp cận.
- Nàng khi nào thấy trẫm tận lực lấy lòng ai chưa? Nếu là muốn lợi dụng, tất nhiên sẽ cài người vào bên cạnh hắn, đâu cần trẫm phải đích thân ra trận chứ?
Khương Tú Nhuận nghe chàng nói vậy, bởi vì đây đều là sự thật, vô luận kiếp trước hay kiếp này. Phượng Ly Ngô vốn là người cao ngạo, thời niên thiếu vì ngăn cản Đoan Khánh đế phế trữ, quỳ trước mặt lão thần không đứng dậy, đó là lần cam chịu nhất trong cuộc đời của chàng.
Nhưng tới khi đã đủ lông đủ cánh, đủ khả năng gọi gió hô mữa, chàng chưa từng phải hạ mình trước bất cứ ai.
Thế nhưng đủ loại chi tiết, đều cho thấy kiếp trước các chủ Giải Ưu các là do Phượng Ly Ngô cải trang. Khương Tú Nhuận không chịu nổi nữa, liền kìm nén bực bội hỏi:
- Nếu chàng cảm thấy một nữ nhân quá mức yêu dã, không phải thứ gì tốt đẹp cả, nhưng lại vì nàng ta bưng trà rót nước, bồi người ta đánh đàn tâm sự, chỉ để lấy lòng người ta là vì sao?
Phượng Ly Ngô lần này lông mày nhướn lên:
- Nàng nói như vậy, trẫm quả thực là có làm thật...
Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy ngực như bị khối đá đè cho không thở nổi, nước mắt lại tràn lên như muốn rơi xuống.
Kiếp trước chàng ta cũng không thuận lợi đăng cơ, cho nên nơi đây chính là nơi mà Phượng Ly Ngô dùng để thu thập tin tức. Mà chàng ta tận lực tìm mọi cách tiếp cận mình vì cái gì? Chẳng lẽ muốn lấy tình báo gì liên quan tới Tần gia sao?
Khi nàng còn đang suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng giận, Phượng Ly Ngô lại không nhìn thấy nước mắt của nàng, chỉ ôm nàng vào ngực cười:
- Nàng không phải đang nói chính mình đó chứ? Trên trời dưới đất, còn có kẻ hư hỏng nào có thể giày vò trẫm như nàng đâu? Trẫm làm như vậy bất quá chỉ là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà thôi, đâu có gì mà lợi dụng hay không lợi dụng chứ?
Khương Tú Nhuận không tin lời chàng, chỉ gằn giọng nói:
- Nếu là nữ nhân của thuộc hạ, thì chàng cũng vẫn ân cần như vậy sao?
Phượng Ly Ngô cảm thấy Khương Tú Nhuận có thể là đang ghen với nữ nhân nào đó. Thế nhưng hiện giờ, trong cung mấy người kia chàng còn chẳng thèm gặp mặt, thân quyến của đám thần tử cũng không có cơ hội nói chuyện, bản thân mình có bao giờ thân cận với nữ nhân của thuộc hạ đâu, sao lại khiến cho nàng tức giận tới phát khóc như vậy?
Thế nhưng chàng hỏi kĩ càng, thì Khương Tú Nhuận liền qua loa đáp là hỏi chơi chứ không chịu nói thật.
Thế nhưng tóm lại là nín rồi. Còn hiện tại Bảo Lý đang bên ngoài gọi phụ vương và mẫu hậu ra xem hắn câu cá, coi như lần tranh cãi này cứ vậy ngừng lại.
Lần đạp thanh này, Khương Tú Nhuận vui vẻ mà đi, tâm sự nặng nề quay về.