Điền Oánh nhìn thấy tiểu Khương công tử mặt biến sắc, nụ cười trên môi càng sâu.
Cho dù Điện hạ thích vẻ bề ngoài của hắn thì sao?
Loại người dùng tiền mua chuộc danh tiếng này, quả thực mất mặt. Cho dù đây là tiên sinh của hắn, nhưng hắn cũng không có tư cách tới nghe, hắn mua thơ bị hố, cũng chẳng thể tố cáo với thái tử được.
Điền Oánh chắc chắn tiểu Khương công tử sẽ hận tới mức nuốt cả răng mất, cho nên nụ cười càng thêm tươi tắn, nhất thời tâm trạng u ám thời gian gần đây xán lạn hơn nhiều.
Tên sai vặt đánh trống kia cũng đã được cữu cữu căn dặn, chút nữa thôi Khương Hòa Nhuận sẽ mất hết mặt mũi trước danh sĩ thành Lạc An.
Đến lúc đó, Thái tử từ trước tới nay là người chú trọng tài học, cũng sẽ nhìn ra hắn chỉ là chiếc gối thêu hoa, xem hắn lúc đó làm thế nào độc chiếm ân sủng của Thái tử.
Quả nhiên, khi Điền Oánh ngâm thơ xong, tiếng trống lại tiếp tục vang lên. Sau đó, bông hoa truyền tới tay tiểu Khương công tử, sau đó tiếng trống liền ngưng bặt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua vị mỹ thiếu niên kia, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh băng, đang trừng lên nhìn Điền cơ, nhưng người cũng từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn giống dáng vẻ chuẩn bị đọc thơ.
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ thái tử ra, thì Mộc Phong tiên sinh là người hiểu rõ Khương Hòa Nhuận nhất, biết được trong lòng hắn nông sâu ra sao.
Đệ tử này của ông là kẻ không am hiêu thi từ ca phú. Trước kia khi gửi thiếp mời cho tiểu tử này, người làm thầy như ông đã cố ý viết thêm một hàng chữ, nhắc nhở hắn phải chuẩn bị những gì rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy vị ái đồ này chậm chạp đứng dậy, dáng vẻ cũng không giống như đã có sự chuẩn bị... Chẳng lẽ, nói vậy mà vẫn không chuẩn bị? Mộc Phong tiên sinh nhất thời chán nản.
Lại nói tới thái tử, nhìn vẻ mặt cứng đầu của Khương Tú Nhuận trong nội tâm cũng thực tức giận.
Tiểu bại hoại khiến người ta buồn bực này, tuy miệng đầy lời nói dối, nhưng thực chất bên trong lại rất kiên cường.
Ban đầu hắn cho rằng cái miệng đầy nịnh nọt là đồ hèn nhát, bây giờ tinh tế suy xét lại, mới phát hiện nữ tử này quả nhiên rất cứng cỏi, nếu có thể không cầu người khác thì sẽ không cầu, chứ nàng không hề ỷ lại vào ai cả.
Hôm nay lúc trong xe ngựa, nhìn nàng gần cắn cụt cả cán bút, cũng không thèm lĩnh giáo thơ của mình, có thể thấy tính tình ngang bướng thế nào!
Phượng Ly Ngô bị nàng chọc tức giận không nhẹ, liền quyết ý khoanh tay đứng nhìn, nhìn xem nàng muốn như thế nào.
Không nghĩ tới, nàng cũng cơ linh, vụng trộm mua thơ, hai người đứng ở cột trụ ngoài hành lang trao bạc đều bị Phượng Ly Ngô nhìn thấy, nhưng hắn cũng lười nói ra, thậm chí còn không quấy rầy việc nàng bịt tai trộm chuông.
Nàng gian lận mua thơ, dù sao cũng còn hơn ở trước mặt mọi người làm phủ Thái tử mất thể diện.
Nhưng khi Điền Oánh vịnh thơ, vậy mà sắc mặt tiểu thái phó của hắn lại đại biến, ánh mắt dữ dằn trừng người khác... Thực là chẳng có chút dịu dàng ngoan ngoãn của nữ tử gì cả.
Phượng Ly Ngô mặt không đổi nghe Điền cơ ngâm thơ, giống hệt bài thơ hắn nghe được ai kia đọc lén lúc nãy, ánh mắt hắn nhìn về phía Điền cơ cũng trở nên ý vị thâm trường.
Nếu hắn không nghe lén Khương Tú Nhuận học thuộc thơ, như vậy mình lúc này cũng sẽ mơ mơ màng màng, mặc cho thiếu phó của mình bị thua thiệt ngầm.
Vốn tưởng rằng Điền Oánh là người biết chừng mực, nhưng bây giờ xem ra, nàng ta cũng giống như Tào Khê, đều là kẻ ngu xuẩn!
Chỉ là vị thiếu phó kia của hắn, Phượng Ly Ngô thực không muốn nhìn thấy Khương Tú Nhuận ở đó bị mất mặt, đang suy nghĩ xem mình có nên nói đột nhiên đau đầu, để Khương Tú Nhuận đỡ mình rơi đi hay không.
Nhưng đúng lúc đó, Khương Tú Nhuận lại bắt đầu ngâm thơ.
Giọng nói thiếu niên tận lực đè thấp nên không thấy được sự thư hùng, nhưng khẩu âm Ba Quốc cũng bớt đi nhiều, càng lúc càng giống giọng thuần khiết của Tề Quốc, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Nàng đọc chính là một bài thơ giả cổ thể, lại xảo diệu móc nối với thời sự đương thời, dùng thể thơ vịnh cổ phúng, khuyên can người thượng vị.
Bài thơ này độ dài ngắn vừa vặn, lại liên tiếp trích dẫn bốn điển cố, câu chữ chặt chẽ liên quan tới nhau, hiển lộ ra tâm tình của làm thơ, đúng là tác phẩm xuất sắc khó có được.
Khương Tú Nhuận vịnh thơ thi thôi, nhưng còn có người không hiểu rõ lắm ý cảnh trong thơ của thiếu niên, Khương Tú Nhuận thấy tiểu thư sinh ghi chép cũng không viết được hết, liền hào phóng vung bút, trên vải lụa viết bài thơ xuống, sau đó đưa cho đám người truyền đọc.
Thế nhưng chỉ có một người, khi Khương Tú Nhuận đọc thơ thì ngây ra như phỗng, giống như bị sét đánh — đó chính là người mới còn đắc ý vương cơ Điền Oánh.
Bởi vì bài thơ Khương Tú Nhuận mới đọc diễn cảm kinh diễm bốn phía... chính là bài thơ mà nàng ta chuẩn bị lúc trước!
Điền Oánh cũng là dụng tâm. Vì muốn được Phượng Ly Ngô yêu thích, nàng cũng tìm hiểu rõ ràng.
Biết Phượng Ly Ngô không ham mê nữ sắc, nếu như dùng sắc để tranh sủng, thực sự khó được Thái tử yêu thích.
Cho nên nhân cơ hội mở tiệc trà lần này, Điền Oánh đã tỉ mỉ chuẩn bị, cố ý bỏ ra nhiều tiền mời người làm một bài thơ, cũng đã đọc thuộc lòng.
Đương thời làm mua bán thơ văn rất phức tạp, không đơn giản, những người có thể lấy thư tịch của người khác dùng, đều là gia đình vương hầu. cho dù là đệ tử thế gia, cũng không dễ dàng quen biết được nhân tài thông thơ văn.
Điền Oánh chuẩn bị cẩn thận, chính là xuất phát điểm của nàng ta từ một nữ tử, dùng bài thơ này khiến nàng ta trở thành tài nữ.
Chỉ là vì nàng muốn tính kế người khác, muốn Khương Tú Nhuận mất mặt không xuống đài được, nàng mới tạm thời không dùng bài thơ của mình, mà cố tình vượt lên trước đọc bài thơ mà Khương Tú Nhuận bỏ tiền ra mua.
Dù sao trống vẫn còn đánh nữa, lượt sau hoa rơi vào tay nàng sẽ đọc bài thơ của mình. Đến lúc đó, càng lộ ra ý cảnh bài sau hay hơn bài trước, danh tài nữ của nàng càng như Giang Hà tuôn sóng.
Thật không ngờ, đúng là trộm gà không được còn mất cả nắm thóc, nàng vượt lên trước đọc bài thơ của tiểu Khương công tử. Mà tiểu Khương công tử không biết làm cách nào, lại có thể ngay sau đó đọc ra bài thơ nàng tỉ mỉ chuẩn bị!
Khương Tú Nhuận thầm nghĩ mình không hề trộm thơ. Bài thơ này kiếp trước nàng đã nghe được, chính là Điền Cơ bỏ số tiền lớn thuê người ta làm ra. Lúc ấy vì muốn giữ cái ghê trắc thái tử phi, mà nàng ta bỏ ra số tiền lớn vỗ xuống bài thơ này.
Còn nàng vì lấy lòng ái thiếp của thái tử, nên Khương Tú Nhuận lại đọc thuộc những bài thơ của Điền cơ, chuẩn bị tùy thời tùy chỗ phụ họa nữ nhân của điện hạ.
Kiếp trước nàng là người như vậy, dùng tất cả tâm tư lấy lòng những người có thể lợi dụng được, đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ như giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát mà thôi.
Nàng đời này cũng không cố ý đạo văn người khác, dù sao đó cũng là do người ta sáng tạo ra, nàng ỷ vào mình trùng sinh, chiếm làm của riêng, thì có khác gì đám đạo tặc cơ chứ?
Đã không làm được, nàng liền đàng hoàng dùng bạc mua thơ, một người muốn lui bước nhưng kẻ kia lại cứ tiến tới.
Điền Oánh không biết phát điên cái gì, khắp nơi đối nghịch với nàng, lại còn cố ý thiết kế ra cục diện như vậy.
Nếu nàng ta muốn như vậy, Khương Tú Nhuận đạo văn của đại tài nữ, cũng không chút nào nương tay hết.
Bài thơ nàng vừa đọc kia, năm đó được Thái tử tự tay viết lời bình, nàng cũng nghe nói trên tiệc trà của Mộc Phong tiên sinh, bài thơ này của Điền cơ kinh diễm bốn tòa, được coi là đại tác phẩm.
Năm đó Điền cơ vốn không có tên trong danh sách trắc phi nhân tuyển, chỉ là sau tiệc trà này, tên nàng mới được điền vào, sau đó nàng ta nhập phủ, cùng Tào Khê khắp nơi đối chọi tranh thủ ân sủng của Thái tử.
Khương Tú Nhuận cũng là bị Điền cơ đẩy lên hỏa khí, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, cũng đọc luôn bài thơ định tình của Điền cơ và Thái tử.
Khi nàng đọc được một nửa, liền trông thấy Điền Oánh hoa dung thất sắc, mắt mở to, liền biết bài thơ này mình đọc quả nhiên đánh đúng vào bảy tấc* của Điền Oánh!
*bảy tấc: Tính từ đầu rắn xuống dưới bày tấc chính là điểm yếu nhất của rắn. Muốn chế trụ rắn thì phải đánh vào điểm này. Ở đây ý chỉ Khương Tú Nhuận đánh trúng vào điểm yếu nhất của Điền Oánh.
Đi theo bên người Phượng Ly Ngô, cái khác Khương Tú Nhuận không học được, nhưng có thù tất báo thì lại thăng cấp không ngừng.
Vì muốn cho Điền cơ thấy rõ, nàng còn cố ý viết bài thơ lên trên vải lụa, người đầu tiên được cầm đọc chính là Điền Cơ, sau đó nàng mỉm cười nói:
- Tại hạ vụng về làm bài thơ, mong Điền cơ giám thưởng.
Điền Oánh đương nhiên biết tiểu tử này cố ý, chỉ là làm sao cũng không đoán ra, hắn từ đâu biết được mình đã bí mật chuẩn bị thơ.
Chẳng lẽ là thị nữ bên người không đáng tin, đưa bài thơ này của nàng ra ngoài?
Chỉ là bài thơ này cũng không phải nàng chính mình làm, cho nên cũng không dám lộ ra ngoài, nên nàng chỉ biết nghi ngờ nhìn Khương Tú Nhuận mà thôi.
Khi đó cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt hận vào trong, hai tay tức giận run rẩy, ép mình chính phải bình tĩnh nhận bài thơ từ tay Khương Tú Nhuận.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên giống nhau như đúc, ngay cả mấy chữ hôm qua nàng cùng tiên sinh trao đổi nên sửa thế nào cũng không sai một chữ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Khương Tú Nhuận tràn đầy hồ nghi, phẫn nộ, còn có cả chột dạ, sợ hãi...
Khương Tú Nhuận tỏ rõ thái độ phong lưu khoái hoạt, cũng không nhìn Điền cơ thêm lần nào, chỉ nhận lấy chén trà nóng Thiển nhi dâng lên, ưu nhã uống từng ngụm nhỏ.
Mọi người đều đang suy nghâm ý xảo diệu và điển cố trong bài thơ, sau đó đều đồng loạt tán thưởng.
Mộc Phong tiên sinh cũng gật đầu tán thành. Ông làm người lỗi lạc, ngược lại không cho rằng tiểu Khương công tử sẽ mời người viết thay, nhưng thân ở thái tử phủ, thái tử ở một bên nhất định cũng hỗ trợ chỉ điểm một hai, liền nói:
- Bài thơ này ý tứ sâu xa, ngày mai nếu cho lưu truyền ra ngoài, thì nên viết thêm chú thích, tránh để người khác hiểu sai ý. Nếu Khương thiếu phó đã là người của phủ Thái tử, vậy mời Thái tử phê bình chú giải được không?
Phượng Ly Ngô nhìn ra vẻ thận trọng của tiểu Khương công tử, gật đầu, vui vẻ nâng bút nhuận mực, viết lời chú giải cho bài thơ.
Nếu nói lúc trước đột nhiên bị tiểu Khương công tử đạo văn, Điền cơ miễn cưỡng có thể chịu đựng. Nhưng bây giờ nhìn thấy, vinh hạnh được Thái tử chắp bút viết lời bình vốn là của mình, lại bị nam nhân hồ ly tinh kia cướp đi, nàng thực sự không thể nhẫn nhục.
Trong lòng ghen ghét phẫn hận đan xen, khiến khuôn mặt Điền cơ vặn vẹo.
Nếu không phải cữu cữu ở một bên lôi kéo tay áo của nàng, nàng thật sự là không nhịn được xông lên phía trước nói hết tình hình thực tế, được xông lên phía trước nói ra tình hình thực tế, khóc lóc kể lể với Thái tử.
Nhưng Phượng Ly Ngô lại biết rõ phân lượng thiếu phó của mình, cho nên việc hôm nay nàng có thể làm bài thơ xuất sắc như vậy, tất trong lòng hắn có thắc mắc.
Lại thấy Điền Oánh tức giận phẫn hận, ước chừng cũng do bị ăn thiệt thòi.
Nhưng Khương Tú Nhuận giữ được thể diện trước mặt mọi người, cho nên hắn cũng lười quản chuyện này ai đúng ai sai. Có lẽ Khương Tú Nhuận chiếm tiện nghi người khác hắn cũng mặc.
Nhưng hiện tại muốn hắn ghi chú giải cho bài thơ "Trộm" tới này, chẳng phải là phóng đại bài thơ này lên? Sau đó để nàng càng lúc càng cả gan làm loạn?
Nên khi hắn hạ bút, cũng chỉ viết xuống mấy lời rải rác không quan trọng.
Khương Tú Nhuận ở một bên có thể nhìn rõ. Lời chú giải của Thái tử so với kiếp trước đúng là khác nhau một trời một vực.
Bởi vậy nàng có thể thấy được, người làm thơ khác nhau thì cảm nhận cũng khác nhau. Cho nên Điền cơ mới chân chính là người chiếm được lòng của Thái tử, chẳng trách kiếp trước nàng ta một đường thuận lợi, như diều gặp gió, chà đạp Tào Khê dưới chân.
Lòng đầy căm phẫn, ròi sau đó Khương Tú Nhuận liền hối hận mình quá vọng động rồi.
Bây giờ nàng kết thù với Điền Oánh, nàng ta về sau còn là chính phi của Thái tử, chính mình cũng cần phải kiếm ăn dưới nữ chủ nhân này.
Đến lúc Điền cơ thị tẩm, gió thổi bên gối, tiền đồ của nàng sẽ cực kỳ không ổn.
Khương Tú Nhuận âm thầm thở dài một hơi, cũng không biết có nên nâng đỡ Tào Khê một chút không, tránh cho sau này Điền Oánh có địa vị ngang ngửa Tào Khê, thì mình còn chịu khổ nhiều.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận không khỏi u oán nhìn về phía Thái tử vừa mới đặt bút... Tên này nếu đã thích nam sắc, thì đoạn tụ tới cùng đi, sao lại còn cưới nhiều vợ như vậy cơ chứ?