Cháu Đích Tôn

Chương 42



Tề Nhiễm sống lại một kiếp, thứ y xem trọng nhất chính là sự an toàn của mình. Y đã điều tra gốc gác của toàn bộ thái giám cung nữ trong Đông cung, lớn đến thái giám chưởng quản Cát Tường, nhỏ đến cung nữ quét sân không gây chú ý, chỉ giữ lại người trung thành, còn lại những kẻ bị cài vào, hoặc là lòng dạ khó lường đều bị y tìm cớ xử lý.

Nhưng vì để bảo đảm, y vẫn giữ lại kẻ ẩn núp sâu nhất, chính là Văn Trúc. Văn Trúc theo Tề Nhiễm đã vài năm, Tề Nhiễm rất tin tưởng cô ta. Văn Trúc là do chính y chọn ra từ số cung nữ mà Phủ Nội Vụ đưa đến, gia đình cô ta trong sạch, lại rất trung thành với y, chỉ biết im lặng làm việc, không có nhiều tâm tư.

Kiếp trước, sau khi Phỉ An Ninh vào Đông cung liền viện cớ sức khỏe không tốt, không quen cuộc sống trong cung, thế là y đưa Văn Trúc sang hầu hạ Phỉ An Ninh. Phỉ An Ninh không thèm để những người khác vào mắt, nhưng lại vô cùng tin tưởng Văn Trúc.

Sau, trong cung xuất hiện thích khách ám sát Hoàng thượng, khi lục soát đến Đông cung, lại chính là Văn Trúc tỏ ra kinh hoảng khiến cho Ngự Lâm quân hoài nghi, sau đó mới tìm ra long bào và thư tín mưu phản.

Phỉ An Ninh có tính cách lạnh nhạt, nàng ta chỉ làm ra vẻ bâng quơ nói rằng chữ của y rất đẹp, y liền viết chữ cho nàng ta dùng làm chữ mẫu, thậm chí còn từng nắm tay dạy nàng ta viết nét chữ của mình. Khi những lá thư mưu phản kia bị tìm ra, y nhìn nét chữ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia, trái tim lạnh buốt, khi đó y chỉ đề phòng An quý phi, mà chưa từng nghĩ đến kẻ đâm mình một nhát trí mạng lại là Phỉ An Ninh.

Thấy ánh mắt lạnh nhạt của Phỉ An Ninh cùng với Văn Trúc quỳ ở đó run rẩy, y mới bừng tỉnh ngộ, thì ra bên cạnh mình còn có những quân cờ ẩn núp sâu đến vậy, đến nỗi chính y cũng không ngờ đến. Văn Trúc hầu hạ Phỉ An Ninh lâu như vậy, không thể nào không phát hiện ra một chút dấu vết gì, nói cho cùng thì cũng là vì cô ta không phải người của y, cho nên phản bội là lẽ đương nhiên.

Kiếp này y đã điều tra rõ gốc gác của Văn Trúc, lại âm thầm cho người về quê của cô ta, cũng biết được việc trước kia, vì Văn Trúc được Thái tử tin dùng, nhà họ nhận được một số bạc rồi dọn nhà khỏi vùng quê này. Tề Nhiễm nhận được tin tức này, liền đoán được người nhà của Văn Trúc hẳn là bị Mai phi cho người canh chừng rồi.

Tề Nhiễm đã biết Văn Trúc có vấn đề, tất nhiên là sẽ luôn luôn giám sát cô ta. Gần đây trong cung liên tục xảy ra việc kỳ lạ khó mà khống chế được, Mai phi hiển nhiên sẽ cho gọi Văn Trúc để hỏi về tình trạng của y, xem thử Thái tử có còn nằm trong lòng bàn tay bà ta hay không. Điều khiến Tề Nhiễm cảm thấy thú vị chính là Văn Trúc lại còn làm gián điệp cho cả An quý phi và Tề Tĩnh.

Tuy rằng cô ta hành động rất cẩn trọng, vài tháng mới đi báo tin cho An quý phi một lần, mà đều chưa từng tiếp xúc với người trong cung của An quý phi. An quý phi muốn biết cái gì thì sẽ cho người đặt một tờ giấy trong góc hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, Văn Trúc nhìn thấy thì sẽ tìm một cái cớ ra khỏi Đông cung, đưa thư trả lời.

Kiếp trước, Tề Nhiễm bắt được vài thái giám và cung nữ mà An quý phi và Tề Tĩnh cài vào Đông cung, nhưng y lại thật sự không nghĩ đến việc Văn Trúc là tai mắt của An quý phi.

Kiếp trước, Văn Trúc bảo vệ Phỉ An Ninh bị An quý phi làm khó, thế là bị người hầu của An quý phi tát mấy cái, còn phải quỳ một khắc trên mãnh vỡ chén trà. Nếu khi đó y không nghe được tin tức mà đến, có lẽ đôi chân của cô ta sẽ thành tàn phế.

Khi điều tra ra quan hệ giữa Văn Trúc và An quý phi, Tề Nhiễm liền im lặng quan sát Văn Trúc. Đến khi Mai phi đột nhiên mắc bệnh tim không chữa được, Tề Nhiễm đã biết Mai phi muốn gây rắc rối cho mình, bị đau tim mà ngự y lại không khám ra nguyên nhân, vậy thì chỉ có thể là do thuật yểm bùa, vì vậy y mới nghĩ đến một kế sách một mui tên trúng hai con nhạn.

Y sai Cát Tường để một tờ ở nơi Văn Trúc và An quý phi dùng để liên lạc, trên đó bảo Văn Trúc tìm cách đặt một hình nộm có viết ngày sinh và bát tự của Mai phi xuống dưới gầm giường của Tề Nhiễm trong một thời gian nhất định, sau đó đi tìm An quý phi báo cáo, tốt nhất là phải khiến cho mọi người đều biết chuyện.

Làm sao để Văn Trúc tình cờ gặp được An quý phi, rất đơn giản. An quý phi có thói quen đi dạo Ngự Hoa Viên, mà lại vừa đúng thời gian đó. Hơn nữa chính bản thân Mai phi đã muốn dùng chiêu này, chẳng qua là chưa kịp sắp xếp chu toàn mà thôi, hơn nữa bản thân Văn Trúc chỉ có một thời gian ngắn, cô ta căn bản không kịp suy nghĩ, vì vậy mới có màn trình diễn vu cáo đầy sơ hở như vậy.

Tất cả mọi việc đều nằm trong bàn tay y, chỉ có một bất ngờ duy nhất chính là Lâm Duyệt. Khi y đang bị chất vấn thì nhìn thấy Lâm Duyệt bay vào, người kia nhìn y, tuy vẻ mặt không hề nóng lòng, nhưng y có thể nhìn ra, hắn muốn giúp một tay.

Khi đó Tề Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, bèn thuận theo ý của Hoàng đế, hỏi Văn Trúc rằng thứ kia được giấu ở đâu. Lâm Duyệt quay đi, sau đó lại đột nhiên vòng lại.

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm khẽ thở dài, Lâm Duyệt là một người vô cùng lạnh nhạt. y vẫn tưởng Lâm Duyệt sẽ tiếp tục bàng quan đứng nhìn anh em bọn họ tranh giành, không ngờ hắn lại tự phá vỡ nguyên tắc, đến giúp y.

Nhớ lại người nọ thản nhiên nói rằng không ngủ được, chỉ có thể ngất đi, Tề Nhiễm bật cười thành tiếng.

Lúc này, Cát Tường đứng ngoài cửa lên tiếng: “Bẩm Thái tử, cần nô tài vào hầu hạ không?”

Tề Nhiễm đặt hộp gấm lên giường, đáp: “Vào đi.”

Cát Tường ào trong rồi liền đóng cửa lại, hắn là người Tề Nhiễm tin tưởng, đương nhiên biết Tề Nhiễm đã làm gì, lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Bẩm Thái tử, thứ kia không bị tìm ra, phải chăng trong cung còn có gián điệp khác? Có cần nô tài đi điều tra không?”

Tề Nhiễm đáp: “Không cần, là Cô sắp xếp.”

Cát Tường thở phào, khi đó kết quả là không tìm thấy bất cứ thứ gì, hắn thật sự là hoảng hốt, sợ có người dùng thứ kia để đe dọa Tề Nhiễm, hoặc là không biết chừng còn có chiêu tiếp theo chờ bọn họ, cũng may là do Tề Nhiễm sắp xếp. Có điều thứ đó là do chính hắn đặt vào, thời gian cũng gấp, làm sao Tề Nhiễm có thể cho người lấy đi được.

Tề Nhiễm nhận ra Cát Tường đang thắc mắc, nhưng y không thể giải thích năng lực đặc biệt của Lâm Duyệt, vì thế chỉ đưa hộp gấm kia ra, nói: “Dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Cát Tường nhận lấy hộp gấm, hắn do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Bẩm Thái tử, thứ trong này dù chỉ là để làm màu, nhưng dù sao cũng xui xẻo lắm, hay là nô tài mang đốt đi.”

“Không cần, một cái hộp chẳng lẽ còn có thể thành tinh?” Tề Nhiễm nhíu mày, nói: “Mang đến phòng để quạt, đặt chung với chiếc quạt hoa đào mà Lâm Duyệt tặng đi.”

Cát Tường nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy để nô tài cầm đi thắp nén nhang, quạt là vật phong nhã, cũng không nên để thứ này nhuộm mùi phàm tục cho chúng.”

Tề Nhiễm biết ý Cát Tường, chỉ đáp: “Được.”



Sự việc xảy ra trong cung nhanh chóng truyền khắp triều đình, khi Lâm Duyệt trở về nhà họ Lâm với cái trán bị thương, liền bị ông cụ Lâm và Lâm Trung lôi đến thư phòng hỏi xem trong cung xảy ra chuyện gì.

Lâm Duyệt chỉ vào đầu mình: “Khi đó ta uống chút rượu, còn bị gối ngọc đập ngất, cụ thể là việc gì thì ta không biết.”

Ông cụ Lâm giận ra mặt: “Việc lớn như vậy mà ngươi cũng có thể ngất đi à?”

Lâm Duyệt đáp: “Việc lớn bằng trời thì cũng không đến lượt ta lo, tại sao ta không thể ngất đi? Hơn nữa, Thái tử còn uống nhiều hơn, trông còn ngây ngất nữa kìa.”

Ông cụ Lâm vốn tưởng rằng Lâm Duyệt là nhân chứng, có thể miêu tả tường tận toàn cảnh sự việc, không ngờ là tin đồn trong cung đã lan truyền như thế mà Lâm Duyệt còn không biết gì.

Lâm Trung thấy Lâm Duyệt bị thương trên đầu, nói: “Nếu ngươi không biết gì cả, thì lui ra đi. Việc này liên quan đến hậu cung, người khác có hỏi thì ngươi cứ làm như không biết.”

Lâm Duyệt nhìn Lâm Trung bằng ánh mắt quái dị, nói: “Không phải ta làm như không biết, mà là ta căn bản không biết có chuyện gì xảy ra.” Nói xong hắn liền chậm rãi quay người bỏ đi.

Ông cụ Lâm nhìn theo Lâm Duyệt mà lắc đầu liên hồi, Lâm Trung nghĩ nghĩ rồi nói: “Thưa phụ thân, Lâm Duyệt ngất đi, không biết chuyện gì cũng tốt. Nếu người khác đến hỏi thăm tình hình, chúng ta cũng không biết nên nói thế nào.”

Ông cụ Lâm đáp: “Điều này thì đúng, nhưng chúng ta cũng không nắm được tin tức cụ thể, sợ là không biết được thực hư chuyện của Đông cung rồi.” Đến đây, ông cụ nheo mắt nhìn Lâm Trung, hỏi: “Ngươi nói xem Lâm Duyệt là tự làm mình ngất đi hay là chỉ vô tình?”

Lâm Trung sững người, hỏi lại: “Ý của phụ thân là gì?” Sau đó lại chau mày, cân nhắc nói tiếp: “Ý của phụ thân là Lâm Duyệt thấy tình hình bất thường, lại không tiện can dự nên cố ý làm mình ngất đi?”

Ông cụ Lâm gật đầu: “Lúc đó chỉ có nó trong Đông cung, nếu thật là vậy thì xem ra nó cũng nhạy bén đấy, chỉ tiếc……” Chỉ tiếc là quá xa cách nhà họ Lâm.

Ông cụ Lâm không nói ra, Lâm Trung lại vẫn hiểu, ông ta hỏi: “Thưa phụ thân, vậy thì Thái tử có nảy sinh cái nhìn phiến diện với Lâm Duyệt rồi liên lụy đến nhà họ Lâm chúng ta hay không?”

Ông cụ Lâm đáp: “Yên tâm đi, ít nhất là trong lúc này thì không, chẳng qua hẳn là Thái tử cũng không vui mà thôi.”

Lâm Trung thở hắt ra, hỏi tiếp: “Vậy thưa phụ thân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Ông cụ Lâm trả lời: “Trước tiên cứ án binh bất động đã, ngươi đừng thấy hôm nay Hoàng thượng lấy thanh thế rầm rộ sai Ngự Lâm quân đến bao vây Đông cung vậy thôi, chứ trong lòng Hoàng thượng vẫn hướng về phía Thái tử.”

Lâm Trung gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, đúng như ông cụ Lâm và Lâm Trung nghĩ, trong cung liền truyền ra tin tức khi Đông cung bị bao vây thì Lâm Duyệt ngất đi. Rất nhiều triều thần nghe xong chuyện này liền cho rằng Lâm Duyệt muốn tự bảo vệ mình nên cố tình ngất đi.

Rồi một nhóm người sinh lòng ghen ghét khi Lâm Duyệt đột nhiên được Thái tử ưu ái nghe thấy tin tức này liền vỗ tay ăn mừng, cho rằng Lâm Duyệt nhát gan yếu đuối, lại còn không biết suy nghĩ cho chủ nhân, đúng là không thể đảm nhận trọng trách. Bọn họ mở to mắt chờ Lâm Duyệt bị Thái tử chán ghét.

Khi Thái tử sai người mang thuốc bổ đến nhà họ Lâm, lại căn dặn Lâm Duyệt nghỉ ngơi cho khỏe, có vài học sinh bất hòa với Lâm Như An nghe được liền ra vẻ khinh bỉ: “Một kẻ không ra gì mà thôi, Thái tử điện hạ nể mặt như vậy, mà chính hắn cũng chỉ là đống bùn nhão. Xem đi, không phải đã bị Thái tử quét ra khỏi Đông cung rồi đó sao, nhìn hắn là ngứa mắt chứ gì. Chúng ta không thể như thế, nếu ta lọt vào mắt xanh của Thái tử, chắc chắn có thể vào sinh ra tử vì Thái tử.”

Lâm Như An nghe thấy vậy liền tranh luận với học sinh kia, hai người vốn đều là quân tử có học vấn cao, thế mà suýt nữa lại ra tay đánh nhau về việc này. Sau đó phu tử trong học viện đến, tách bọn họ ra, không thiên vị ai, mỗi người đều bị phạt.

Lâm Như An về đến nhà thì thấy không khí trong nhà rất nặng nề, ông cụ Lâm và Lâm Trung vẫn bàn chuyện trong thư phòng, cậu lại không có lý do gì đến tìm Lâm Duyệt hỏi han, cậu cũng biết Lâm Duyệt sẽ không nói cho mình biết điều gì, sau cùng chỉ đành tìm Trương thị, dò hỏi kết quả sự việc này, biết Lâm Duyệt không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Duyệt không biết người ngoài bàn luận thế nào về mình, hắn được Cát Tường tự mình đưa về, sau đó Tề Nhiễm còn cho người mang thuốc bổ đến. Hắn cảm thấy Tề Nhiễm đã nể mặt hắn lắm rồi, thậm chí còn một ẩn ý sâu xa là Tề Nhiễm có lẽ không muốn nhắc đến sự cố của hai người.

Lâm Duyệt cho rằng Tề Nhiễm nghĩ quá nhiều, hắn cũng biết da mặt Tề Nhiễm mỏng, làm sao mà dám nhắc đến những việc dễ gây hiểu lầm kia chứ, không phải là tự làm khó mình hay sao? Sau này tất nhiên là phải làm như chưa từng xảy ra việc gì rồi.

Ngoài ra, Tề Nhiễm còn cho hắn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hắn lại càng thấy dễ chịu, làm quan thời cổ đại cứ tưởng là sung sướng, thật ra là quá mệt mỏi, được nghỉ ngơi vài ngày, hắn cảm thấy đây là một việc thật tốt đẹp.

Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể dùng mấy ngày nghỉ này, giải quyết hết những sự ngượng ngùng xấu hổ nên giải quyết đi, nhanh chóng làm cho quan hệ giữa hai bên khôi phục lại tình trạng ban đầu. Nếu như những người xuyên không khác mà nhìn thấy trạng thái của Lâm Duyệt thì sẽ phát hiện, người này xem việc làm quan, hay đi gặp Tề Nhiễm như đi làm vậy.

Lâm Duyệt rất nghiêm túc đi làm, bởi vì đi làm là sẽ có thu nhập, hắn cũng sẽ phải bỏ ra công sức tương ứng, đây là quan hệ trao đổi công bằng.



Cả kinh thành đều đang bàn tán về sự kiện Thái tử bị vu oan, mà trong hoàng cung cũng không yên bình. An quý phi ngồi trên ghế quý phi mềm mại, sắc mặt âm u, nói: “Một quân cờ tốt như thế mà lại bị hủy rồi, Mai phi đúng là nóng ruột quá mức.”

Tề Tĩnh rũ mắt, hàng mi dài phù bóng mờ nhàn nhạt lên mắt gã, gã nói: “Mẫu phi không cần vì tiếc một quân cờ mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, nhưng mà, mẫu phi có đảm bảo cô ả kia sẽ không nói ra?”

An quý phi nghe vậy đáp: “Con yên tâm, cô ả mà dám mở miệng thì cả nhà ả đều phải đền mạng, cô ta biết phải nói thế nào.”

Tề Tĩnh gật đầu nói tiếp: “Mẫu phi, gần đây chúng ta nên cẩn trọng hơn, phụ hoàng đã bắt đầu bất mãn về người và Mai phi nương nương rồi. Hôm nay tuy rằng phụ hoàng cho người bao vây Đông cung, nhưng con tin rằng dù có tìm ra thứ gì đó trong Đông cung, Văn Trúc kia cũng sẽ lập tức bị đánh chết, mọi việc xảy ra trong Đông cung tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, Ngự Lâm quân là một cảnh cáo của phụ hoàng dành cho Thái tử, nhưng lẽ nào không phải là bảo vệ sao?”

Hoàng đế thương yêu Tề Nhiễm, sao có thể để mặc cho danh tiếng của y bị hủy hoại được? Trước kia gã đã nhận thức được việc này rồi, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến lòng tin mà Hoàng thượng dành cho Tề Nhiễm.

An quý phi thờ dài nói: “Con nhìn rất rõ, nếu con muốn bước lên vị trí kia, thì Tề Nhiễm nhất định phải thân bại danh liệt, y không thể sống, bằng không thì y chính là mối đe dọa của con, so ra thì Tề Anh quá dễ đối phó.”

Tề Tĩnh ngửa đầu cười, bề ngoài vừa đẹp đẽ vừa lương thiện, gã dịu dàng nói: “Mẫu phi cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào. Con tuyệt đối sẽ không nương tay với Thái tử. Có điều, mẫu phi cũng đừng xem thường thất ca kia, bây giờ hắn còn một lòng hướng về Thái tử, nếu có ngày hắn bị đẩy đến bước đường cùng, thì cũng sẽ hóa thân thành một con sói biết ăn thịt người thôi. Kẻ có thể sống sót trên chiến trường đao kiếm vô tình, có ai yếu ớt đâu?”

An quý phi tiếp lời: “Con nói có lý, Tề Anh hiện tại không đáng nhắc đến. Chúng ta cứ chờ xem màn kịch của Mai phi đi, người kêu đau tim là cô ả, mà khẩu cung của Văn Trúc cũng khai ra ả, không liên quan đến chúng ta.”

Tề Tĩnh xoa trán, hôm nay gã đã uống vài chén rượu hoa quế ở chỗ Tề Nhiễm, bây giờ thấy không thoải mái lắm, bèn nói: “Mẫu phi đừng nên coi thường, việc của Văn Trúc quá đường đột. Mẫu phi cần chú ý tình huống bên phía Mai phi hơn nữa, với lại……”

An quý phi chờ một lát không thấy gã nói tiếp, mới phải lên tiếng hỏi: “Với lại cái gì?”

Tề Tĩnh cười đáp: “Không có gì.”

Gã vốn định nói, nếu việc này không phải là do Mai phi làm, vậy thì có lẽ từ trước đến giờ bọn họ đã nghĩ sai rồi, là Thái tử ra tay.

Nếu là thật như vậy thì Tề Nhiễm quá đáng sợ. Tựa như y đang đánh cờ, mà bọn họ là quân cờ, mỗi hành động của bọn họ đều rơi vào trong mắt Tề Nhiễm.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tề Tĩnh dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, gã phải dùng tay xoa ấn lên trái tim mình, khẽ nói: “Chỉ mong là do con nghĩ nhiều mà thôi.”

Nếu là như vậy thật, thì e rằng gã phải làm quen với Thái tử Đại Tề một lần nữa rồi.

An quý phi thấy Tề Tĩnh nghĩ đến việc gì đó mà đột nhiên trở nên nghiêm túc thì cũng không dám lên tiếng. Bà ta vẫn luôn yên tâm về khả năng của Tề Tĩnh, cũng biết rằng nếu Tề Tĩnh lộ ra vẻ mặt này, thì có nghĩa là mọi việc nằm ngoài dự đoán rồi, gã cần phải cân nhắc lại đầu mối, sau đó từ từ nghĩ kế hoạch khác.



Cùng lúc này, trong cung Văn Ương của Mai phi, ngự y đang bắt mạch cho bà ta, rồi lại lắc đầu, chỉ nói tình trạng sức khỏe của Mai phi vẫn không rõ, sau cùng cũng chỉ có thể kê một đơn thuốc bổ khác, mong rằng Mai phi có thể khỏe lại.

Chờ ngự y đi rồi, Mai phi nhìn sang Tề Anh vẫn luôn mất tập trung, gương mặt bà ta trắng bệch bệnh hoạt, lại phảng phất âu sầu, khẽ nói: “Anh Nhi, hôm nay xảy ra việc như vậy, chắc là con cũng hoảng sợ rồi, con trở về nghỉ ngơi đi.”

Tề Anh nhìn lên Mai phi đang rất quan tâm đến mình, sau đó lại nhìn người hầu xung quanh, lạnh giọng nói: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Lần đầu tiên Mai phi thấy dáng vẻ này của Tề Anh, bỗng nhiên giật mình, vừa ra hiệu cho người hầu lui ra vừa an ủi Tề Anh, nói: “Anh Nhi, con sợ mẫu phi và Thái tử sẽ có khúc mắc vì chuyện này sao?”

Nói đến đây, bà ta cười cười, tiếp: “Tuy rằng mẫu phi quả thực có thất vọng về Thái tử vì chuyện của nhà họ Phỉ, nhưng tuyệt đối không thể vì một chuyện không đâu thế này mà có khoảng cách với Thái tử. Ta biết Thái tử không phải người như vậy, mà chính y cũng không thể nghĩ ra loại thủ đoạn này.”

“Vậy thì ai có thể nghĩ ra thủ đoạn này?” Tề Anh nhìn Mai phi xinh đẹp nhu mì, không nén được hỏi: “Là chính mẫu phi sao?”

Nét mặt Mai phi cứng đờ vì câu hỏi bất ngờ của Tề Anh, bà ta không thể không hỏi lại: “Anh Nhi, con nói vậy là có ý gì?”

Tề Anh cố nén cảm giác xa lạ với Mai phi lúc này, hỏi: “Vậy thì mẫu phi cảm thấy con nói vậy là có ý gì? Mẫu phi có dám nói sự việc ngày hôm nay hoàn toàn không liên quan đến người không?”