Dù sao thì Tề Tĩnh cũng đã bị Hoàng đế răn dạy một phen, phải về cung đóng cửa kiểm điểm một tháng, gã cũng không thể cứ ở lại chỗ An quý phi nữa, sau khi an ủi An quý phi một lát, gã cũng nhanh chóng rời đi.
Nội giám phụ trách canh chừng gã cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nếu Tề Tĩnh không chịu phối hợp còn làm khó bọn họ, vậy thì nhiệm vụ này không dễ hoàn thành. Đừng cho rằng hiện giờ Hoàng đế đang nổi giận với Tề Tĩnh, nhưng lỡ như khi trở về ngài lại thấy hối hận, vậy thì kẻ chịu tội cũng chỉ có bọn họ thôi.
Khi Tề Tĩnh về đến nơi ở của mình thì trầm ngâm một lát, mỉm cười nói với thái giám đi theo mình: “Tâm trạng của thất ca hẳn là không tốt, ta lại phải đóng cửa kiểm điểm một tháng, e rằng không thể đi an ủi được. Bây giờ ta đi thăm thất ca, sẽ không kéo dài thời gian quá lâu.”
Những nội giám kia chỉ cười gượng, người đứng đầu nói khô khốc: “Tình cảm của Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử thân thiết, nô tài cũng biết rõ, nhưng mệnh lệnh của Hoàng thượng……”
“Phụ hoàng bảo ta về cung kiểm điểm, nhưng mà dù có trễ một chút cũng không sao đâu nhỉ, công công thấy sao?” Tề Tĩnh nói nhẹ như không, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười, nhưng lại khiến bọn nội giám bất giác rùng mình.
Mấy người kia nhìn nhau, sau cùng vẫn là người đứng đầu bất đắc dĩ lên tiếng: “Nếu Cửu hoàng tử đã có lòng nhớ đến Thất hoàng tử, đi thăm một chút cũng là việc nên làm. Hoàng thượng mà biết được thì hẳn cũng sẽ thấy vui mừng vì tình cảm giữa hai vị hoàng tử.”
Ý của thái giám này chính là, ngài có thể đi thăm, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không giấu giếm Hoàng thượng. Hoàng đế nghĩ thế nào, có trách tội hay không thì không liên quan đến bọn họ.
Tề Tĩnh liếc thái giám này một cái, đáp: “Bản hoàng tử tất nhiên là hiểu được điều này, không cần công công phải đặc biệt nhắc nhở.” Nói xong, gã phất tay áo đi về phía nơi ở của Tề Anh.
Tên thái giám kia bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn mà run sợ, hắn nhìn theo bóng lưng Tề Tĩnh, len lén bĩu môi, thầm nhũ: “Bình thường cũng chẳng thấy ngươi thân thiết với Thất hoàng tử bao nhiêu, bây giờ thấy Mai phi bại trận rồi, Thất hoàng tử lâm vào khó khăn, chắc là đi thọc gậy bánh xe chứ gì. Còn tình anh em thân thiết nữa chứ, thân thiết cái đéo.”
Dù trong lòng nội giám có suy nghĩ khinh bỉ đến đâu, thì ngoài mặt vẫn rất cung kính. Hoàng đế có ít hoàng tử, bọn họ chẳng dám tùy tiện đắc tội một ai, chỉ sợ nếu không cẩn thận mà chọc giận Hoàng đế thì mất đầu là cái chắc rồi.
Khi Tề Tĩnh đến nơi, Tề Anh đang luyện đao trong sân, lần đầu tiên hắn lên chiến trường giết người đã dùng đao, vào lúc sinh mạng lâm nguy, căn bản đã quên mất sợ hãi là thế nào, chỉ đến khi tiếng trống vang lên, thu binh trở về rồi, hắn vẫn luôn có cảm giác ngửi thấy mùi máu tanh khắp nơi trong doanh trại, lại càng nôn mửa không ngừng.
Nằm mơ thấy ác mộng liên tục mấy tháng trời, sau đó tận mắt nhìn các binh lính Đại Tề bị thương, hắn mới dần dần bình tĩnh lại, nhưng từ đó về sau, Tề Anh chỉ thích dùng đao.
Khi Tề Anh nhìn thấy Tề Tĩnh thì thu đao lại, hai mắt hắn hơi đỏ, nhưng trông đã rất bình tĩnh rồi, hắn nói: “Sao cửu đệ lại đến lúc này.”
Tề Tĩnh chậm rãi đến bên cạnh Tề Anh, thở dài nói: “Mẫu phi bị cung nữ Văn Trúc kia vu oan, bị phụ hoàng lấy cớ quản lý hậu cung không tốt mà phạt cấm túc ba tháng, ta lại không phục, cảm thấy phụ hoàng chỉ thiên vị Thái tử, thế là cãi lời phụ hoàng, cũng bị phạt kiểm điểm một tháng.”
Sắc mặt Tề Anh âm u, hỏi: “Nếu đã là ý chỉ của phụ hoàng, vậy cửu đệ nên về cung mà tĩnh tâm đi, chạy đến chỗ ta làm gì?”
Tề Tĩnh đáp: “Chẳng có gì cả, chỉ muốn đến xem thử thất ca thế nào rồi.”
Tề Anh rũ mắt, nói: “Nếu vậy thì không phiền cửu đệ phải lo, ta rất khỏe, nếu không còn việc gì nữa thì cửu đệ nên nhanh chóng về cung đóng cửa kiểm điểm đi.”
Tề Tĩnh cười khẩy, đáp: “Vậy thì tốt, thất ca không sao, ta làm đệ đệ cũng yên tâm rồi. Xảy ra chuyện thế này, thất ca và Thái tử điện hạ hẳn là đều không dễ chịu, ta phải về cung cấm túc một tháng, không có cách nào đến chào hỏi Thái tử điện hạ, nếu thất ca có đi Đông cung, giúp ta hỏi thăm Thái tử điện hạ một tiếng.”
Nói xong, Tề Tĩnh quay người bỏ đi, tựa như gã thật sự chỉ đến thăm Tề Anh thôi vậy. Nhưng đi được vài bước thì Tề Tĩnh lại dừng chân, hắn quay đầu về phía Tề Anh, mỉm cười nói: “Thất ca, trong cung xảy ra chuyện như thế, huynh và Thái tử đều không vui, mà ngoài cung, Phỉ hầu gia chắc chắn cũng khó chịu lắm, Phỉ lão phu nhân tuổi đã cao, huynh đừng để bà ấy lo lắng. Ta cũng phải về sai người đến an ủi ngoại công, nếu không thì bọn họ lại nghĩ nhiều.”
Tề Anh cầm đao đứng đó, không đáp lời, biết rõ Tề Tĩnh đang cố ý đâm thêm một dao vào tim mình, nhưng hắn lại chỉ có thể dùng chính trái tim đó đi chống đỡ, một dao vào tim, đau cả toàn thân.
Tề Tĩnh nhìn dáng vẻ Tề Anh gục đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Vốn có tương lai tốt đẹp, có mẫu phi dịu dàng yêu thương, có nhà ngoại cưng chiều mình, có anh em tình cảm sâu nặng, nhưng bây giờ hắn chẳng còn lại gì.
Tề Tĩnh quay đi, trở lại cung điện của mình, sắc mặt gã lúc này đã hoàn toàn lạnh nhạt, gã nhìn cảnh sắc trong cung, nghĩ bâng quơ, nơi này là hoàng cung, từ xưa đến nay, trong cung làm sao có thể xuất hiện tình cảm huynh đệ chân chính cơ chứ. Vốn đã là giả tạo, thân là hoàng tử thì không ai là ngoại lệ. Gã, Tề Anh, Tề Nhiễm vốn cũng chỉ là những kẻ đang vùng vẫy giữa bùn lầy mà thôi.
—
Việc xảy ra trong cung đã lên truyền ra khắp kinh thành nhanh chóng, Mai phi ác ý hãm hại Thái tử, bị Hoàng thượng biếm làm thứ dân, tống vào lãnh cung. Sau khi tin tức truyền đến nhà họ Phỉ, cả nhà bọn họ liền rơi vào cảnh khó xử. Bà cụ Phỉ nghe được tin từ trong cung truyền đến thì ngất xỉu tại chỗ, khiến cho nhà họ Phỉ càng thêm hỗn loạn.
Phỉ Thanh nghe thấy tin này, phản ứng đầu tin là phải vào cung dò hỏi tình hình, nhưng bị Phỉ Hạ ngăn cản, Phỉ Hạ nhìn hắn, giận dữ quát: “Con còn chê bây giờ chưa đủ rối loạn sao?”
Phỉ Thanh ngơ ngác, hắn hỏi: “Phụ thân, con chỉ muốn biết rõ chuyện gì mà thôi, chỉ mới một đêm……”
Chỉ mới một đêm mà tất cả đều đảo lộn, người cô vốn luôn xem Thái tử như con ruột kia tại sao lại biến thành chủ mưu hãm hại Thái tử, vậy thì Tề Nhiễm và Tề Anh bây giờ ra sao rồi?
Phỉ Thanh lòng như lửa đốt, hắn khẩn thiết muốn vào cung hỏi rõ mọi sự. Hắn không tin đây là sự thật, mà nghĩ có lẽ có người đang vu oan cho Mai phi nương nương, cố ý muốn chia rẽ Thái tử và Thất hoàng tử.
Phỉ Hạ nhìn hắn thở dài, ông chậm rãi đặt tay lên vai Phỉ Thanh, nghiêm giọng nói: “Bây giờ không phải là lúc để vào cung, tổ mẫu con ngã bệnh, con là Thế tử, phải gánh vách trách nhiệm rồi, vi phụ phải vào cung tạ tội, chuyện trong nhà chỉ có thể giao cho con thôi.”
Lần đầu tiên Phỉ Thanh nghe được những lời nặng nề này từ Phỉ Hạ, trước kia hắn vẫn luôn quậy phá, mà Phỉ Hạ cũng chỉ bảo hắn đừng có làm bậy mà thôi. Hắn biết Phỉ Hạ không muốn để hắn đi trấn thủ biên quan, chỉ mong hắn làm một Thế tử ăn chơi, ngày sau làm một Hầu gia tầm thường, không bị người khác nghi kỵ, không khiến Hoàng đế tương lai phải khó xử.
Bản thân hắn cũng cảm thấy làm một kẻ ăn chơi thì rất tốt, mỗi ngày chỉ biết ăn với uống, vui vẻ sung sướng, nhưng thật không ngờ có một ngày mà mưa gió dồn dập đến rồi, hơn nữa lại còn là do chính nội bộ nhà bọn họ làm ra.
Phỉ Thanh nhìn vào mắt Phỉ Hạ, hắn cũng bình tĩnh lại, nhỏ giọng đáp: “Phụ thân cứ đi đi, ở nhà có con.”
Phỉ Hạ vỗ vai hắn mấy cái, sau đó nhanh chóng vào cung.
Phỉ Hạ cởi mũ quỳ trước cổng Càn Thanh tạ tội, đi cùng ông còn có người nhà họ An. Cổng Càn Thanh là đường vào triều mà các quan viên bắt buộc phải đi qua, bọn họ quỳ ở đây, người trong triều đình đều nhìn thấy.
Mấy người nhà họ An quỳ chừng một nén nhang thì Hoàng thượng đã phái người ra đưa bọn họ về, không có triệu kiến. Ông cụ An và những người khác tất nhiên là tỏ ra cảm kích, Quý phi nương nương trong cung phạm lỗi, bị cấm túc ba tháng. Nếu Hoàng thượng đã không nói gì thêm thì cũng có nghĩa là lỗi của Quý phi nương nương không quá lớn, không liên lụy đến Cửu hoàng tử, mà thế lực ở kinh thành của bọn họ vẫn sẽ yên ổn.
Trước khi đi, ông cụ An còn nhìn Phỉ Hạ vẫn đang quỳ thẳng tắp ở đó một cái, thở dài, sau đó được người nhà đỡ lấy, chậm rãi trở về.
Phỉ Hạ quỳ thêm một canh giờ trước cổng Càn Thanh, Hoàng đế mới sai nội giám của mình triệu ông vào cung. Phỉ Hạ nghe vậy thì sắc mặt vẫn như thường. Khi đúng lên thì lảo đảo một cái, viên nội giám kia vội vàng đỡ người, nói: “Phỉ hầu gia cẩn thận.”
Phỉ Hạ cảm tạ công công kia, sau đó mới theo hắn đi về Ngự thư phòng. Đến nơi, Phỉ Hạ vừa thấy mặt Hoàng đế thì liền quỳ xuống nói: “Thần Phỉ Hạ tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn thấy ông thì khịt mũi, sau đó liếc một cái rồi mới nói: “Đứng lên đi.”
Phỉ Hạ vẫn bất động, đáp: “Thần có tội, không dám.”
Hoàng đế giận đến phì cười, hỏi lại: “Vậy ngươi nói xem, ngươi có tội gì?”
Phỉ Hạ không ngờ Hoàng đế sẽ hỏi như vậy, ông sửng sốt đáp: “Chuyện Mai phi nương nương hãm hại Thái tử……”
“Mai phi nói nhà họ Phỉ các ngươi không biết chuyện này.” Hoàng đế không để Phỉ Hạ nói thêm lời khách sáo, ngài thẳng thắn: “Phỉ Hạ, hôm nay ngươi nói thật với Trẫm, nhà họ Phỉ có thật là không biết chuyện hay không?”
Phỉ Hạ nhắm mắt lại, Đáp: “Bẩm Hoàng thượng, nhà họ Phỉ chỉ một lòng muốn trấn thủ biên quan, bảo vệ giang sơn Đại Tề ta, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác, xin Hoàng thượng xét rõ. Mai phi nương nương vốn hiền thục, thần không tin là Mai phi lại làm ra chuyện này, mong Hoàng thượng điều tra kỹ lưỡng thêm.”
Hoàng đế nói: “Trước mắt mọi người, trước mắt Thái tử và Thất hoàng tử, chính bản thân Mai phi đã thừa nhận, chẳng lẽ Trẫm có thể vu oan cho nàng ta hay sao?”
Nói đến đây, cơn giận nghẹn trong lòng Hoàng đế cuối cùng cũng tìm được chỗ xả ra, ngài đập mạnh lên ngự án, đứng bật dậy chỉ vào mũi Phỉ Hạ mà mắng: “Nàng ta là do chính Trẫm hạ chỉ sắc phong làm Mai phi, Trẫm để cho nàng chăm sóc Thái tử từ khi nó còn nhỏ, cũng là vì nghĩ Thái tử mất mẹ, mà nàng lại là muội muội ruột thịt của Hoàng hậu, dù gì cũng sẽ có người chăm sóc, nhà họ Phỉ các ngươi cũng có thể vinh quang trăm năm. Bây giờ thì hay rồi, lại dám ôm suy nghĩ không nên có nữa chứ. Nếu không vì lần này hành động của nàng ta quá vội vã, lộ ra sơ hở, thì ngày sau chẳng phải Thái tử sẽ rơi vào bẫy đó sao? Phỉ Hạ, ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa? Triều đình sẽ đánh giá nhà họ Phỉ thế nào? Tấu chương của ngự sử hạch tội nhà họ Phỉ sắp chất thành núi trong Ngự thư phòng của Trẫm rồi, ngươi còn dám mở miệng bảo Trẫm điều tra nữa. Trẫm còn chưa bãi miễn chức quan của ngươi, không để cho nhà họ Phỉ cùng chịu tội, đã là nể mặt Thái tử lắm rồi, ngươi có hiểu không?”
Phỉ Hạ biết Hoàng thượng đang cảnh cáo mình, Thái tử Tề Nhiễm mới là người che chở cho nhà họ Phỉ, nếu vì việc này mà bọn họ có ý kiến với Thái tử, vậy thì kết cục chờ đợi bọn họ chính là diệt tộc.
Phỉ Hạ nói: “Bẩm Hoàng thượng, nếu nói lời đại nghịch, thì Thái tử và Thất hoàng tử đều là cháu ngoại của nhà họ Phỉ, nhà chúng ta đều yêu thương. Nhưng Thái tử còn là trữ quân, nhà họ Phỉ vẫn có thêm vài phần cung kính của thần dân, không tùy ý như với Thất hoàng tử. Nhà họ Phỉ tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác.”
Hoàng đế nhìn Phỉ Hạ, mắt thoáng qua chút mệt mỏi, ngài xoa trán nói: “Trẫm tất nhiên là tin ngươi, vừa rồi bên Đông cung bẩm báo Thái tử bị cảm lạnh rồi. Nó từ trước đến giờ vẫn luôn kính trọng Mai phi, lại yêu thương Tề Anh. Đây chính là tâm bệnh mà thôi, ngươi đi khuyên nhủ đi, bảo nó cứ thả lỏng, đừng cố miễn cưỡng bất cứ việc gì.”
Phỉ Hạ đáp: “Vi thần cảm tạ Hoàng thượng đã tin tưởng.” Nói đến đây, Phỉ Hạ chậm rãi ngẩng đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần còn một điều muốn cầu xin, xin Hoàng thượng cho phép.”
“Nếu ngươi muốn đi thăm Mai phi thì không cần phải xin.” Sắc mặt Hoàng thượng lạnh đi, ngài nói: “Nàng ta là kẻ có tội, Trẫm tha chết đã là nể mặt Tề Anh và Thái tử. Ngươi đừng làm điều thừa, khiến Trẫm không vui.”
Phỉ Hạ cúi đầu đáp: “Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế nói: “Lui xuống đi.”
Phỉ Hạ dập đầu, sau đó chậm rãi đứng lên rời đi. Khi lên chiến trường ông vẫn luôn thẳng lưng, nhưng đến giờ khắc này lại bất giác mà khom xuống. Hoàng đế im lặng nhìn theo Phỉ Hạ, chờ người đi khỏi rồi, Hoàng đế lại cảm thấy thật phiền muộn, ném hết tất cả tấu chương hạch tội nhà họ Phỉ trên ngự án xuống đất.
Cung nữ thái giám hầu hạ trong Ngự thư phòng vội vàng quỳ xuống, trong phòng lặng thinh không một tiếng động. Thật lâu sau đó, Hoàng đế mới thở dài một hơi, sau cùng cả người ngã lên ghế.
—
Tề Nhiễm vẫn luôn cho người theo dõi tình hình nhà họ Phỉ, biết bà cụ Phỉ ngất xỉu thì liền sai ngự y đến khám. Y cũng nghe nói chuyện Phỉ Hạ quỳ trước cổng Càn Thanh nhận tội, y biết Hoàng đế đang giận, cho nên y không dám đi cầu xin, chỉ có thể kiên nhẫn. Cũng may là Hoàng đế vẫn còn tin Phỉ Hạ, cho ông ấy vào cung gặp mặt.
Nghe được tin tức, Tề Nhiễm thở hắt ra, sau đó được Cát Tường dìu về tẩm cung nghỉ ngơi, Cát Tường cằn nhằn suốt một đường: “Thái tử, mặt ngài lại đỏ lên rồi, cơn sốt lại đến. Thái y cũng nói ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể quá vất vả lo âu.”
Tề Nhiễm đang chóng mặt, mà bên tai cứ văng vẳng tiếng của hắn, bèn không vui nạt: “Câm miệng.”
Cát Tường thấy y khó chịu, mà lại còn có vẻ đang giận thì không dám nói thêm nữa. cẩn thận đỡ Tề Nhiễm lên giường, hắn lại vội lấy chén thuốc đã sắc từ trước còn hơi ấm, nhẹ nhàng đưa cho Tề Nhiễm.
Thuốc có mùi rất khó chịu, cũng rất đắng, Tề Nhiễm lại vẫn có thể uống cạn mà không hề biến sắc. Chờ y uống xong, Cát Tường lại vội dâng lên một hũ mứt quả, Tề Nhiễm nhìn mứt quả mà ngẩn người.
Cát Tường thấy y không nhận, mà thần sắc còn ngẩn ngơ, thì trong lòng khá là khó chịu. Những người hầu cận Tề Nhiễm đều biết y không thích uống những thứ thuốc đắng kia. Ngày trước, hễ Tề Nhiễm bị bệnh phải uống thuốc thì nhất định phải chuẩn bị thêm mứt quả, tất cả đều là do Mai phi tự tay làm, Tề Nhiễm rất thích.
Bây giờ mứt quả đã được đổi từ sớm rồi, nhưng Tề Nhiễm nhìn thấy, e rằng sẽ nhớ đến Mai phi nương nương, Cát Tường rầu rĩ nghĩ. Nhưng rồi hắn vẫn bình tĩnh đặt cái hũ trước mặt Tề Nhiễm, nhẹ giọng khuyên: “Thái tử, thuốc đắng, ăn một chút cho đỡ đắng đi.”
Tề Nhiễm lơ đãng cầm một miếng mứt quả lên, chậm rãi cho vào miệng, hương vị vừa đắng vừa ngọt tan ra trọng miệng. Tề Nhiễm nuốt cả miếng mứt, nói bằng giọng nhẹ hẫng: “Thu dọn hết đi, sau này không cần lấy nữa.”
Cát Tường vâng dạ, khi hắn chuẩn bị hầu hạ Tề Nhiễm nghỉ ngơi thì có nội giám đến bẩm báo, nói Phỉ hầu gia đến.
Tề Nhiễm ngồi bật dậy, lập tức choáng váng vì động tác quá mạnh, sắc mặt cũng tái trắng đi. Y giữ lấy bên mép giường, sốt ruột nói với Cát Tường mang vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh: “Mau đi mời Phỉ hầu gia vào.”
Cát Tường biết Tề Nhiễm muốn gặp Phỉ Hạ ngay bây giờ, vâng dạ rồi đi ngay.
Khi Phỉ Hạ bước vào, thấy được Tề Nhiễm vẻ mặt trắng nhợt yếu ớt nhưng vẫn giãy dụa muốn ngồi dậy. Phỉ Hạ vội vàng tiến đến đỡ y, sau đó én vạt áo chuẩn bị quỳ xuống, Tề Nhiễm giữ chặt lấy cánh tay Phỉ Hạ, nói: “Cữu cữu không cần phải như thế.”
Phỉ Hạ nghe Tề Nhiễm gọi một tiếng cữu cữu mà lòng chua xót, từ trước đến nay, Tề Nhiễm nói chuyện chưa bao giờ để người khác nắm thóp. Mỗi lần gặp ông, dù là ở trong Đông cung hay ở nơi khác cũng đều gọi ông là Phỉ hầu gia.
Lần này chắc chắn là bị đả kích quá lớn nên mới tủi thân, mới muốn than thở cùng người cậu này.
Tề Nhiễm để Phỉ Hạ ngồi xuống, cho Cát Tường ra ngoài, sau đó mới ổn định tâm trạng của mình, nhẹ giọng hỏi: “Cữu cữu có sao không? Phụ hoàng có làm khó gì không? Ta nghe nói ngoại tổ mẫu bị sự việc trong cung làm chấn kinh, bà có khỏe không?”
Phỉ Hạ ngước mắt lên nhìn Tề Nhiễm đã khôi phục lý trí, nói với vẻ mặt phức tạp: “Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, thần không sao, Hoàng thượng không hề làm khó. Cơ thể của mẫu thân cũng chỉ là hơi yếu thôi, trong phủ luôn có thầy thuốc chăm sóc, Thái tử cũng đã cho ngự y đến thăm rồi, nhất định sẽ không sao cả.”
Tề Nhiễm gật đầu, nói: “E rằng ngoại tổ mẫu sẽ đau lòng quá mà thôi, phận làm cháu như ta thật bất hiếu.”
Phỉ Hạ nói: “Thái tử điện hạ nặng lời rồi, có ai mà ngờ sẽ xảy ra việc như vậy chứ, Thái tử điện hạ nên giữ sức khỏe của mình, không thể quá đau lòng, Hoàng thượng rất lo lắng cho điện hạ.”
Tề Nhiễm cười khổ, hỏi: “Cữu cữu đã đi thăm thất đệ chưa?”
Phỉ Hạ đáp: “Thần nghe Hoàng thượng nói Thái tử quá đau buồn nên ngã bệnh, bèn đến thăm trước, vẫn chưa đến chỗ Thất hoàng tử.”
Tề Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Phỉ Hạ, nói: “Cữu cữu, bây giờ người đau lòng nhất, khó chấp nhận sự thật nhất chính là thất đệ, tính cách hắn vốn đã thích tự do, bây giờ hẳn là bị đả kích rất nặng nề. Lát nữa cữu cữu đến thăm thất đệ, cần phải khuyên nhủ hắn một phen.” Nói xong, khóe mắt Tề Nhiễm cay cay: “Bây giờ người mà Thất đệ không muốn gặp nhất chắc chắn là Cô, Cô cũng không biết nên đối mặt với thất đệ thế nào, dù sao thì giữa chúng ta đã có ngăn cách rồi.”
Phỉ Hạ cũng không muốn trợn mắt nói dối, an ủi Tề Nhiễm rằng Tề Anh sẽ không để ý. Bất kể Mai phi phạm lỗi nặng đến đâu thì vẫn là mẹ của Tề Anh, tình thương của bà dành cho Tề Anh là thật, thậm chí bà ta liều lĩnh phạm tội cũng là vì Tề Anh. Tất cả mọi người đều có thể oán trách, nhưng riêng Tề Anh thì không thể.
Tề Anh cũng không thể tiếp tục chung sống hòa bình với Tề Nhiễm như ngày trước mà trong lòng không hề có khúc mắc gì, đây là kết quả tất nhiên sẽ xảy ra từ khi Mai phi nảy sinh những suy nghĩ đó.
Phỉ Hạ im lặng một lát rồi mới nói: “Thất hoàng tử là người đã từng thấy qua vô số cái chết trên chiến trường, tuy nói lòng dạ rộng lượng, nhưng việc này cũng không thể lập tức thông suốt được. Lát nữa thần sẽ đi khuyên nhủ.”
Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Cữu cữu không cần khuyên thất đệ, bây giờ hắn đang khó chịu, khuyên rồi cũng chỉ khiến hắn càng thêm đau lòng thôi. Nếu hắn muốn oán hận ta, thì cứ hận đi, Cô tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được.”
Phỉ Hạ sững người, chưa kịp nói thêm gì thì Tề Nhiễm đã tiếp tục: “Nhưng mà cữu cữu à, bây giờ thất đệ đang đau lòng, tâm tính cũng sẽ không kiên định, tuyệt đối không thể để hắn nghe theo lời người khác, rồi mắc bẫy ly gián. Bây giờ dù Cô có nói gì, sợ rằng trong lòng thất đệ cũng không muốn nghe, nói không chừng là căn bản không muốn thấy Cô. Biểu ca Phỉ Thanh tính tình thẳng thắn, ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, tình cảm ắt phải sâu nặng, cữu cữu hãy để biểu ca Phỉ Thanh thường xuyên vào cung thăm thất đệ.”
Phỉ Hạ nghe vậy liền đáp: “Thái tử điện hạ yên tâm, thần biết nên làm thế nào.”
Tề Nhiễm lúc này mới yên tâm, đúng lúc y định nói thêm gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng của Cát Tường, bẩm báo rằng ngự y Vương Khoa được phái đi bắt mạch cho bà cụ Phỉ đã trở lại.
Tề Nhiễm đáp: “Cho ông ta vào đi.”
Vương Khoa vào tẩm cung, chưa kịp vái chào thì Tề Nhiễm đã hỏi: “Vương thái y không cần quá đa lễ, ngoại tổ mẫu có khỏe không?”
Vương Khoa hơi khom lưng, chắp tay nói: “Bẩm Thái tử, vi thần đến phủ Định An Hầu thì Phỉ lão phu nhân đã tỉnh rồi, đã uống thuốc và đang nghỉ ngơi. Phỉ lão phu nhân không gặp vi thần, chỉ nói đã khỏe, bảo vi thần thay mặt cảm tạ Thái tử điện hạ đã quan tâm.”
Lời Vương Khoa nói rất rõ ràng, bà cụ Phỉ đang oán trách Tề Nhiễm vì chuyện của Mai phi, nghe thấy Tề Nhiễm cử ngự y đến, nhưng bà căn bản không muốn gặp. Vương Khoa còn có một điều chưa dám nói, khi đó bà cụ tiễn ông đi còn hỏi rằng bây giờ Thất hoàng tử ra sao rồi. Vương Khoa là ngự y mà Hoàng đế tin tưởng nhất, khi đó cũng chỉ mỉm cười đáp: “Thất hoàng tử có Hoàng thượng và Thái tử chăm sóc, tất nhiên là rất khỏe.”
Tề Nhiễm nghe vậy cũng hơi sửng sốt, nhưng vẫn nói: “Ngoại tổ mẫu không sao thì tốt rồi, đã làm phiền Vương thái y. Cát Tường, ngươi tự mình đưa Vương thái y về đi.”
Cát Tường vội nói: “Vâng, Vương thái y, mời đi bên này.”
Vương Khoa vái chào Tề Nhiễm và Phỉ Hạ, sau đó mang hòm thuốc rời đi.
Chờ người đi hết, Phỉ Hạ liền đứng lên muốn tạ tội, Tề Nhiễm nói: “Cữu cữu không cần phải nói thêm, ngoại tổ mẫu vẫn luôn yêu thương Mai nương nương, việc này lại do Cô mà ra, bà cụ không vui cũng là dễ hiểu.”
Phỉ Hạ thành thật nói: “Mẫu thân vẫn luôn nhớ đến Hoàng hậu và Mai phi nương nương, Hoàng hậu và Mai phi đều vào cung, dù đang ở kinh thành nhưng một năm mẫu thân cũng khó gặp được mấy lần, bây giờ mẫu thân bị kích động, nhất thời quá đau lòng cũng là khó tránh.”
Tề Nhiễm đáp: “Cữu cữu, Cô hiểu rõ, cũng không trách gì ngoại tổ mẫu cả. Cô vẫn còn một việc muốn nhờ cữu cữu giúp đỡ.”
Tề Nhiễm nghiêm mặt, nói: “Cô vốn không muốn nghĩ nhiều, nhưng vì việc làm của Mai nương nương lần này, nếu nói sau lưng không có ai ủng hộ thì Cô không thể tin được. Cữu cữu, Cô tin ngài, tin Phỉ Thanh, tin thất đệ. Nhưng Cô không tin tưởng mỗi người trong nhà họ Phỉ, mong rằng cữu cữu có thể điều tra rõ ràng, Cô thật sự không hy vọng mình rơi vào tình trạng trước sau đều là kẻ địch.”
Nói đến đây, Tề Nhiễm vẫn nghĩ đến chuyện kiếp trước của mình, nên lời lẽ trở nên sắc bén. Tim Phỉ Hạ thắt lại, ông biết Tề Nhiễm nói lời này là có ý ám chỉ, cũng biết y đang nể mặt mình mà không nói thẳng ra tên người kia. Tề Nhiễm đang dùng thân phận Thái tử cảnh cáo nhà họ Phỉ, cũng buộc nhà họ Phỉ phải đưa ra sự lựa chọn. Nếu Phỉ Hạ không muốn xử lý, vậy thì Tề Nhiễm sẽ tự mình ra tay, Tề Nhiễm đã ra tay thì kết cục sẽ khác.
Trước kia, Phỉ Hạ cho rằng Tề Nhiễm luôn rất ôn tồn, thủ đoạn mềm mỏng, đây là lần đầu tiên ông thấy được sự cứng rắn và quyết đoán bên dưới lớp mặt nạ ôn hòa của Tề Nhiễm, phảng phất như có sự lạnh lùng của một Hoàng đế. Nếu lời Tề Nhiễm không phải nhằm vào nhà họ Phỉ, Phỉ Hạ thậm chí còn muốn khen ngợi Tề Nhiễm một phen, nhưng chỉ cần nghĩ đến đối tượng là nhà họ Phỉ, Phỉ Hạ liền thấy khó chịu.
Mai phi là em gái ruột của ông, Tề Nhiễm là cháu trai ruột của ông. Vốn là một gia đình hòa thuận, kết quả bây giờ lại thành ra thế này. Phỉ Hạ thật sự không thể hiểu vì sao quyền lực và địa vị lại có thể che mắt một người, khiến người đó không nhìn thấy được những nguy cơ tiềm tàng cơ chứ?
Tề Nhiễm biết Phỉ Hạ không thể vui được, y nhẹ giọng nói: “Cữu cữu, Cô không ép ngài. Nhưng nếu việc Mai nương nương làm mà thành công, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được. Mai nương nương có quá nhiều sơ hở, từ lâu đã bị người ta nắm thóp rồi, đến khi đó, Cô và cả nhà họ Phỉ chỉ có một con đường chết. Cô không phân biệt được người bên cạnh mình là bạn hay là địch, nói ra thì bi ai biết bao? Cũng may là Cô vẫn còn thời gian, có thể quét sạch hết những kẻ có âm mưu bên mình, không để người khác lợi dụng.”
Phỉ Hạ tất nhiên là biết nên chọn lựa thế nào, tuy rằng trong lòng bi thương, ông vẫn thấp giọng nói: “Vi thần hiểu ý Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ yên tâm, vi thần sẽ trở về điều tra rõ ràng, nếu thật sự có người như vậy trong nhà họ Phỉ, vi thần nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Thái tử điện hạ.”
Tề Nhiễm đáp: “Cô tin Phỉ hầu.”
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Phỉ Hạ nghe Tề Nhiễm gọi mình là Phỉ hầu, vừa tỏ ý kính trọng nhưng cũng thể hiện thân phận quân thần.
Nói đến đây, Tề Nhiễm cũng không muốn nói thêm gì nữa, hơn nữa lúc này đầu y đã nặng nề lắm rồi, bén nói: “Vậy cữu cữu đi thăm thất đệ đi.”
Phỉ Hạ thấy sắc mặt của y rất kém, bèn đứng dậy nói: “Thái tử điện hạ còn không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Vi thần cáo lui.”
Tề Nhiễm nhìn Phỉ Hạ rời đi, sau đó chậm rãi nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ vì cơn bệnh này khá nặng, y cảm thấy rất chóng mặt, dù có nằm trên giường cũng vẫn thấy như đang lơ lửng chìm nổi, rất là khó chịu.
Đầu óc như đặc quánh lại, nhưng y lại không muốn ngủ, y đang nghĩ đến sau này, nhưng càng nghĩ càng thấy mệt. Lúc này y nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ bên tai, Tề Nhiễm nghĩ nghĩ liền mở mắt, thấy được Lâm Duyệt đang ngồi bên bàn trầm tư.
Tề Nhiễm nói bằng giọng khàn khàn: “Sao ngươi lại đến đây?”
Lâm Duyệt hơi mỉm cười, nói: “Sao lần nào ta xuất hiện ngươi cũng hỏi như thế?”
Tề Nhiễm nghĩ lại, hình như đúng là vậy thật, y cười cười tự giễu, vốn còn muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy chóng mặt hoa mắt, cả người không có sức, thế là đành nằm xuống vậy.
Lâm Duyệt đến cạnh y, sờ sờ trán rồi nói: “Nóng lắm, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi hắn quay người chuẩn bị đi, Tề Nhiễm lại bắt lấy tay hắn, có lẽ là vì đang sốt nên đầu óc y nhưnh đặc quánh lại, cũng có lẽ vì cả cơ thể lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, Tề Nhiễm thấp giọng nói: “Ngươi ở lại.”
Y không nói ra được là muốn có người ở cùng mình, chỉ đành bảo Lâm Duyệt ở lại.
Lâm Duyệt quay đầu, ngạc nhiên nói: “Ta chỉ muốn rót cho ngươi chén nước thôi, vốn không định đi mà.”
Tề Nhiễm vốn đã nóng nực khó chịu, không biết có phải giận hay không mà lại càng thấy nóng, mặt cũng đỏ rực.
Lúc này, Cát Tường bước vào nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, Phỉ hầu gia đã đi chỗ của Thất hoàng tử.” Nói đến đây thì Cát Tường nhìn thấy tay phải của Tề Nhiễm đặt bên ngoài như đang nắm chặt cái gì trong không khí, hắn nghĩ Thái tử có lẽ đau lòng quá độ rồi, bên vội vàng tiến lên muốn đặt tay y vào lại trong chăn: “Thái tử điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều nữa, Phỉ hầu gia là……”
“Đứng lại.” Vừa chớp mắt liền thấy Cát Tường suýt nữa đâm vào trên người Lâm Duyệt, Tề Nhiễm không kìm được cao giọng quát.
Cát Tường ngỡ ngàng đứng lại, vẻ mặt hoảng hốt dường như không hiểu Tề Nhiễm bị làm sao. Tề Nhiễm chậm rãi buông tay ra, nhắm mắt nói: “Cô muốn nghỉ ngơi, không được cho phép thì bất cứ ai cũng không được vào.”