Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 15: Quay ngựa



Ở cái tuổi này, Lục Hoài Nhu đã quá rành đời rồi, chuyện gì cũng đã trải qua. Nhưng sự việc ngay trước mắt này, anh không thể lường trước được.

Vì trẻ nhỏ thích ngồi hàng ghế đầu khi xem phim nên vị trí của bọn họ là chính giữa phía trước, đối diện trực tiếp với Dương Kéo ngay giữa sân khấu.

Lục Hoài Nhu kéo vành mũ xuống, che nửa khuôn mặt, “trang bị đầy đủ” để không bị nhận ra.

Trên sân khấu, Dương Kéo gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến mọi người: “Sẽ tốn chút thời gian của mọi người. Nhưng đây là buổi công chiếu phim không báo trước của chúng tôi, số lượng chiếu là ngẫu nhiên. Đây là ý kiến của tôi, cũng là để biết xem phản ứng của mọi người về bộ phim là như thế nào, tránh trường hợp fan ủng hộ mà không quan trọng chất lượng.”

Nhưng rõ ràng là nhiều cô gái ở rạp là fan của anh, hò hét hết lần này đến lần khác —

“Anh ơi, em yêu anh!”

“Em thích anh lắm!”

“Phim hay lắm anh ơi!”



Cảnh Triết và Lục Chúc Chúc cũng vui theo, đặc biệt là Cảnh Triết, cậu bé kích động hét lớn: “Ngôi sao kìa, anh thấy ngôi sao nổi tiếng rồi!”

Lục Hoài Nhu dụi mắt, nói trong lòng: “Người nổi tiếng sống ngay cạnh nhà mà nhóc cũng không vui đến vậy.”

MC cười nói tiếp: “Tiếp theo, chúng ta hãy nghe quan điểm của khán giả về bộ phim nào.”

Nhiều cô gái giơ tay.

MC nói với Dương kéo: “Vậy thì nhờ Dương Kéo chọn một khán giả may mắn để phát biểu nhé, Chúng tôi cũng sẽ tặng quà và một bức ảnh có chữ ký của Dương Kéo!”

Cả rạp đột ngột bùng nổ —

“Chọn em đi!”

“Anh ơi, em nè!”

“Em muốn!”

Dương kéo cười nói: “Tôi thấy ở đây có ba bạn nhỏ, phim của chúng tôi không được trẻ em yêu thích lắm nên tôi muốn lắng nghe quan điểm của các bạn nhỏ này.”

Ngay sau đó, ánh đèn sân khấu và máy ảnh hướng về hàng ghế của Lục Chúc Chúc.

Lục Hoài Nhu: …

Chết tiệt!

Anh gục xuống ghế, cúi đầu, lấy tay che mặt.

Lục Chúc Chúc thậm chí còn không nhận ra mình được chọn, khi Dương Kéo nói ở đây có ba bạn nhỏ thì cô bé còn ngơ ngác nhìn quanh tìm xem.

Cho đến khi ánh mắt ghen tị của khán giả quét qua, cô bé mới nhận ra mình đã được chọn.

MC đi tới đưa micro hỏi: “Bạn nhỏ, em có muốn đứng lên nói vài lời về bộ phim không?”

Lục Chúc Chúc nhìn Cảnh Triết, Cảnh Triết tuy lúc nãy vui thật nhưng đứng trước mặt mọi người thì cậu không dám, liên tục xua tay với Lục Chúc Chúc.

Cảnh Tự thì không có biểu hiện gì, nhưng Lục Chúc Chúc chắc cậu cũng sẽ không muốn làm.

Vì ai cũng không muốn lên nên Lục Chúc Chúc xắn tay áo, lấy micro từ MC.

“Nói gì ạ?”

Dương Kéo cười: “Nói cái gì cũng được, em có cảm giác gì sau khi xem bộ phim này.”

Lục Chúc Chúc suy nghĩ, sau đó nói: “Em thấy phim rất hay, nhưng anh Dương Kéo còn hay hơn phim!”

Một tràng cười vang lên, các cô gái cũng hô to: “Em nói đúng đó!”

“Đúng rồi!”

Lục Chúc Chúc cười vui vẻ.

Lục Hoài Nhu đảo mắt nhìn lên trời.

Đúng là nuôi ong tay áo, ông đây đối xử với con không tốt hả!

Dương Kéo tiếp tục hỏi: “Bộ phim của tôi có một kết thúc mở, nhiều khán giả nói rằng họ không hiểu được. Còn em, em có biết hung thủ là ai không?”

Lục Chúc Chúc: “Là người mặc áo xanh ạ!”

Dương Kéo: “Tại sao?”

Lục Chúc Chúc nói lại nguyên vẹn lời nói của Cảnh Tự: “Bạn của em nhận ra. Anh ấy nói người này đầy sơ hở và mâu thuẫn, chứng cứ vắng mặt không đủ.”

Dương Kéo mỉm cười tán thưởng, mọi người cũng vỗ tay theo: “Bạn nhỏ thật sự rất giỏi.”

“Cảm ơn anh Dương Kéo!”

Dương Kéo tự tay cầm món quà và bức ảnh có chữ ký đi tới chỗ Lục Chúc Chúc.

Lục Hoài Nhu: …

Đừng tới đây!

Dương Kéo bước đến bên Lục Hoài Nhu trao quà.

Lục Hoài Nhu gần như núp dưới ghế.

Lục Chúc Chúc nhanh chóng đứng dậy đi tới lối đi, cầm lấy món quà, “Cảm ơn anh Dương Kéo!”

“Ồ, em là bạn nhỏ bị lạc ngày hôm đó sao?”

Lục Chúc Chúc bất ngờ: “Anh Dương Kéo còn nhớ em sao?”

Dương Kéo cười cười: “Làm sao có thể quên được.”

Khán giả có chút bối rối, xì xào không biết vì sao hai người quen nhau.

Dương Kéo bước lên sâu khấu giải thích: “Một thời gian trước bạn nhỏ này bị lạc. Tôi kịp nhìn thấy nên đưa đến đồn cảnh sát.”

“Hóa ra là nhưvậy.”

“Anh Dương Kéo chu đáo quá đi.”

“Cô bé là Âu Hoàng(*) à? Gặp được Dương Kéo còn được anh ấy đưa đến đồn ảnh sát nữa.”

(*): Nhân vật trong game, tượng trưng cho sự may mắn.

“Lần này thì được quà có chữ ký của anh ấy. Ôi, là tôi không xứng sao!”



Mọi người càng ngưỡng mộ Lục Chúc Chúc hơn.

Dương Kéo hỏi Lục Chúc Chúc: “Bạn nhỏ, hôm nay ba mẹ dẫn em đi xem phim sao?”

“Không ạ, là ông nội…”

Lục Hoài Nhu: …

Đừng nói nữa!!!

Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu đang kéo vành mũ, đổi lời: “Em đi cùng bạn ạ.”

Vậy nên máy quay hướng tới Cảnh Triết đang hưng phấn, và Cảnh Tự không cảm xúc.

“Vậy thì xem phim xong rồi nhớ về nhà sớm nhé!”

“Vâng ạ!”

Tiếp theo, MC mời các khán giả khác trả lời câu hỏi, cuối cùng máy quay cũng quay chỗ khác.

Tuy nhiên, việc này còn lâu mới kết thúc. Sáng hôm sau, trước khi trời quang mây tạnh, Lục Hoài Nhu bị hàng chục cuộc gọi của Allen tra tấn —

“Hoài gia, anh lại lên hot search rồi!”

Lục Hoài Nhu nằm trên giường, dụi khóe mắt, buồn ngủ nói: “Dưới đó còn có chuyện gì à?”

“Đêm qua, có ảnh chụp anh ở buổi chiếu phim của Dương Kéo! Bây giờ mọi người đang bàn tán kìa!”

Lục Hoài Nhu tắt rồi mở, quả nhiên hình ảnh anh trang bị đầy đủ vẫn bị nhận ra.

“Nếu người này không phải Lục Hoài Nhu thì tôi hiến thận liền!”

“Lục Hoài Nhu xem phim của đổi thủ, là suy đồi đạo đức hay nỗi đau khôn tả?”

Lục Hoài Nhu nhìn quanh, đây đều là những bức ảnh chụp lén, cũng may không có ai chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh nên anh cũng yên tâm.

Mục bình luận rất sôi nổi —

“Lục Hoài Nhu không tới họp báo phim của mình mà tới buổi chiếu phim của đối thủ. Chẳng lẽ có mưu đồ gì đó đáng sợ?”

“Chắc là đi phá đây mà! Với cái tính xấu nết của anh ta thì, chậc.”

“Lục Hoài Nhu đang điều tra tình hình của đối thủ chứ còn gì nữa.”

“Tính anh ta kỳ quái nên nếu có hành động kỳ quặc gì thì tôi cũng không hiếm lạ.”

Những fan của Lục Hoài Nhu thì không thể chịu được sự vu khống nên cũng ra tay –

“Nói điên nói khùng, không phải buổi chiếu phim của anh nhà các cô yên bình đó sao?”

“Hơn nữa, chỉ là bức ảnh bị che mặt hết rồi sao có thể nói đây là Lục Hoài Nhu!”

“Trên thế giới có nhiều người giống nhau lắm, mở mắt to ra mà xem đi!”

Fan hai bên đang tranh cãi, mấy tấm ảnh này quả thật là che mặt nhưng ai cũng đoán là Lục Hoài Nhu, điều đó chỉ dựa vào vóc dáng mà không có bằng chứng xác thức.

Allen nhắn cho Lục Hoài Nhu.

“Tôi bảo anh rồi, anh phải cẩn thận, tại sao còn bị nhận ra?”

Lục Hoài Nhu: “Tôi cũng đâu có biết là sẽ đến xem phim của Dương Kéo?”

Allen gửi cho anh hai tấm ảnh chụp trước poster: “Coi như là tai nạn đi, vậy thì tại sao anh lại chụp chung với poster Dương Kéo làm gì vậy?”

Lục Hoài Nhu: …

Nếu anh nói anh bị một đứa trẻ 5 tuổi uy hiếp thì có ai tin không?

Allen hận sắt không thành thép: “Hoài gia, chúng ta có liêm sỉ tí đi được không. Anh ta là đối thủ của anh đó, không phải là thầntượng của anh đâu. Fan của anh và anh ta còn đang xé xác nhau kia kìa? Vậy mà anh còn đi chụp chung với poster của anh ta. Làm fan mất mặt quá đi mất.”

Lục Hoài Nhu không kiên nhẫn mà nói: “Thích ai cũng được, nhưng tôi sẽ không để cho fan thấy vậy.”

Từ trước đến nay, anh nói rằng chỉ cần thích các tác phẩm của anh là được, thích hay ghét anh cũng không sao…

Anh đã xác định mình là một diễn viên chuyên nghiệp từ sớm và đã ra mắt với tư cách là một diễn viên, lưu lượng hiện tại của anh cũng không dựa vào marketing hay bám đùi ai cả, tất cả là nhờ khí chất khác lạ của anh, khiến anh trở nên khác biệt trong làng giải trí.

Những người thích anh có thể chưa xem các tác phẩm của anh, nhưng họ biết rõ con người của anh.

Allen thở dài: “Được rồi, vậy thôi, dù sao bọn họ cũng không có bằng chứng gì, chúng ta có thể xử lý, trong khoảng thời gian chỉ cần im lặng là được rồi.”

Allen chưa nói xong mà Lục Hoài Nhu đăng lên weibo –

“Bức ảnh chính là tôi, xem phim thôi mà, có gì đâu! Phá hoại à? Xin lỗi nhưng tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình. [Cười].”

Allen: …

Nghệ sĩ dạo này khó bảo thật!

Tuyên bố công khai trên weibo của Lục Hoài Nhu khiến tin đồn trên mạng tự tan thành mây khói, ai cũng biết tính cách của anh, một nghệ sĩ top đầu, không cần phải giở thủ đoạn nào sau lưng.

Thừa nhận một cách hào phóng, ngược lại còn nhận được thiện ý của người qua đường.

Dương Kéo giơ ngón tay cái, trả lời phía dưới: “Tôi cũng đã từng đi xem phim của anh, rất hay! [Giơ ngón tay cái].”

Ngay sau đó, Lục Hoài Nhu trả lời: “Tôi không tin. [Cười].”

Dương Kéo: “Anh là tiền bối của tôi, nên tôi vẫn luôn thích anh, học tập nhiều điều từ anh. [Hạnh phúc].”

Lục Hoài Nhu: “Không cần.”

Fan: …

“Chúng ta nên nói gì bây giờ?”

“Mãi bên nhau bạn nhé?”

Sự tương tác không hề giả trân giữa hai người đã giải quyết tình trạng hỗn loạn này chỉ trong vài phút, fan lại trở nên bình tĩnh.

Sau khi cư dân mạng xác nhận người đàn ông đeo khẩu trang này chính là Lục Hoài Nhu thì Lục Chúc Chúc cũng đã bất ngờ lọt vào mắt xanh.

Âu hoàng trong truyền thuyết, bất danh hư truyền.

Vô tình bị lạc được Dương Kéo đưa đến đồn cảnh sát, bình thường. Đến xem phim của Dương Kéo, gặp người thật còn được quà và chữ ký. Cũng thường thôi, nhưng mà…

Việc Lục Hoài Nhu xuất hiện trong rạp phim của đối thủ là chuyện hiếm thấy, nhưng mà cô bé đó được ngồi cạnh Lục Hoài Nhu?

Cô nhóc gì thế này?

**

Mặc dù Lục Hoài Nhu có tính cách khô khan và hơi bốc đồng trong công việc, nhưng anh luôn là người giữ lời hứa.

Vì đã đồng ý với Lục Chúc Chúc là sẽ dành thời gian cuối tuần này với cô bé, nên cho dù lịch trình có dày đặc đến đâu, anh cũng nhất định phải đẩy nhanh hiệu quả hết mức có thể, hoàn thành công việc sớm, sau đó dành thời gian đưa Lục Chúc Chúc đi chơi.

Công viên rất sôi động, rất nhiều phụ huynh đưa con em mình đến đây chơi.

Công viên này có thể được coi là một sân chơi cho trẻ nhỏ, có xích đu, hồ câu cá và nhiều hoạt động như đánh vòng và bắn sung.

Lục Chúc Chúc và Tương Thanh Lâm đang chơi trò xây lâu đài cát.

Lục Hoài Nhu đi đến ghế dành cho phụ huynh, ngáp một cái, kéo khẩu trang và tháo mũ ra.

Ở đây không cần lo lắng về việc bị nhận ra, bởi vì ba mẹ xung quanh chỉ quan tâm đến con họ thôi.

Lục Hoài Nhu uể oải ngáp dài.

Tin nhắn của Allen liên tục quấy rối: “Hoài gia, tôi vừa mới đến studio rồi, hợp đồng nghệ sĩ mới của công ty cần anh ký tên, anh ở đâu?”

Lục Hoài Nhu: “Cứ làm xong việc chụp ảnh trước đi, đang đi ra ngoài hít thở.”

Allen: “Lại chơi với cô bé à?”

Lục Hoài Nhu: “Biết rồi còn hỏi.”

Allen: “Hoài gia, thật ra tôi đã có một ý tưởng trong mấy ngày nay. Hay là chúng ta công khai thân phận giữa anh và Chúc Chúc đi.”

Lục Hoài Nhu: “Làm gì?”

Allen: “Anh và Dương Kéo bất phân thắng bại trong nhiều năm nay rồi, Có lẽ chúng ta sẽ bắt được cơ hội nhờ thông báo này. Bây giờ các chương trình tạp kỹ cho ba mẹ, ông bà đang nổi tiếng. Chúc Chúc thì dễ thương. Nếu ông nội của con bé có thể xuất hiện thì đó là bước quan trọng để đánh bại Dương Kéo!”

Lục Hoài Nhu biết Allen là trùm marketing, nếu không thì anh đã không coi trọng anh ta nhiều năm qua. Những đề xuất anh ta đưa ra rất tốt, nhưng…

Lục Hoài Nhu: “Qua mấy chục năm nay, bây giờ ông đây phải dựa vào cháu gái để cọ nhiệt à?”

Allen: “À thì…”

Lục Hoài Nhu: “Tiểu Ngải, cậu được nghỉ phép nhiều quá rồi chứ gì?”

Allen: “Đâu có, tôi có nói gì đâu!!!”

Lục Hoài Nhu đặt điện thoại xuống, nhìn lên thì thấy có một đứa con trai mập mạp đến phá vùng cát của Lục Chúc Chúc.

Những lâu đài cát của Lục Chúc Chúc và Tương Thanh Lâm xây nãy giờ đã bị phá.

Cậu bé còn thấy vui vẻ, cứ canh chừng Lục Chúc Chúc, chỉ cần cô bé xây được một cái thì liền chạy đến phá khiến Lục Chúc Chúc và Tương tahnh Lâm không thể đề phòng.

“Lỗ Vận Cường, cậu phiền quá!” Tương Thanh Lâm hét lớn: “Cậu mà còn như thế nữa là mình mách mẹ đấy!”

Cậu nhóc Lỗ Vận Cường nhìn cô bé: “Đồ mách lẻo!”

“Đáng ghét!” Tương Thanh Lâm suýt khóc.

Lục Chúc Chúc nắm một nắm cát, ném về phía Lỗ Vận Cường, trúng vào quần áo của cậu.

Lỗ Vận Cường chạy đến giật lấy chiếc đồng hồ trẻ em mà Lục Chúc Chúc để bên cạnh.

“Trả lại đây, Lỗ Vận Cường, đó là của ba mua cho mình!”

“Không trả đó!” Lỗ Vận Cường ném vào vũng nước: “Ai bảo cậu ném cát vào mình.”

Lục Chúc Chúc tức giận giậm chân: “Ai bảo cậu phá lâu đài cát của mình!”

Lục Hoài Nhu thấy cháu gái nhà mình bị bắt nạt thì sải bước về phía đó, giận dữ nói —

“Con nhà ai mà xấu tính thế này! Ba mẹ đâu!”

Lúc này, một gười phụ nữ hơi mập bước ra, chậm rãi nói: “Mấy đứa nhỏ chỉ đùa giỡn thôi mà? Người lớn đừng để tâm làm gì.”

“Con trai nhà chị bắt nạt bé con nhà tôi thì cũng là đùa giỡn à?”

Người phụ nữ cười nói: “Thì nó thích con bé nhà anh nên mới bắt nạt vậy thôi, xung quanh có nhiều đứa nhỏ vậy mà nó không bắt nạt, chứng tỏ đã để ý con bé nhà anh rồi, anh nên vui vẻ chứ, sao mà phải tức giận.”

Khóe miệng Lục Hoài Nhu lạnh lùng nhếch lên: “Cô nói đúng.”

“Chứ sao.”

“Thích nên mới bắt nạt.” Lục Hoài Nhu đi tới, một tay nắm lấy cổ áo Lỗ Vận Cường, làm cậu bé ngã trên vũng nước.

“Tôi cũng thích thằng nhóc nhà chị đấy.”