Khi Triệu Phiếm Châu mua thuốc về, Trương Mẫn đã thu người trên sô pha.
Rõ ràng là đại nam nhân một thước tám, thu mình trên sô pha lại trông thật đáng thương. Triệu Phiếm Châu nửa quỳ bên cạnh, nhìn anh đang dùng tay ấn trên bụng, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
"Đau dạy dày?"
Trương Mẫn mơ màng "ừ" một tiếng, giơ tay mò mẫm trên bàn trà.
"Anh muốn gì?" Triệu Phiếm Châu quay đầu nhìn bàn trà. Lúc cậu đến đây đã khuya, lại ra ngoài mua thức ăn, còn chưa kịp dọn dẹp nhà cửa. Trên bàn đặt mấy chai nước cùng mấy hộp thuốc, Triệu Phiếm Châu cầm lên xem thử, tất cả đều là thuốc giảm đau.
"..."
Thái dương nhảy dựng.
Triệu Phiếm Châu lấy thuốc dạ dày mới mua, vào bếp rót một cốc nước ấm---May mà khi cậu tới đã nhớ tới nấu nước.
Quay lại cạnh sô pha, đưa cho Trương Mẫn.
Anh ngoan ngoãn nhận thuốc rồi uống vào.
Triệu Phiếm Châu không nhịn được vươn tay khẽ chạm vào khóe môi anh.
Trương Mẫn co rút lại, nhíu mày.
Cậu bắt lấy cánh tay anh, tiếp tục xắn tay áo lên, hai vết thương trên cánh tay, hẳn là do gậy hay thứ gì đó giống vật đánh vào tay anh để lại. Cả hai vết thương đều sưng tấy, cho thấy người xuống tay không lưu nửa phần thương cảm nào.
Triệu Phiếm Châu ngồi dưới đất, tìm thuốc mỡ trị thương trong túi, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Cậu không hiểu vì sao một người thoạt nhìn phong quang vô hạn như vậy, đêm khuya lại mang theo thương tích trở về, nhưng dù sao cũng là chuyện không vui vẻ gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, liền cảm thấy Trương Mẫn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, kiểu tóc của thẳng nam trông vừa tinh tế vừa đáng yêu.
Sau đó là khi anh tỉnh lại trong bệnh viện, vừa mới mở mắt còn có vài phần yếu ớt, khi thanh tỉnh hoàn toàn thì lại khoác lên mình lớp vỏ lịch sự nhưng xa cách.
Thế nhưng khi anh hôn mê lẩm bẩm kêu đau vài câu, câu nào cũng cào xé tim Triệu Phiếm Châu.
Lúc ấy cậu đã nổi hứng thú với anh, sau này ăn cơm, nhặt xương cá cho Trương Mẫn, biểu tình của anh cũng quá đáng yêu rồi.
Một người hoạt bát đáng yêu như vậy, Triệu Phiếm Châu không kiềm chế được muốn đến gần anh, liền không chút do dự ký cái hợp đồng kia.
Sau đó là vừa rồi khi Trương Mẫn về nhà, lần đầu tiên anh nổi nóng với cậu, lại cực kỳ giống một chú mèo nhỏ bị thương giương móng vuốt.
Chỉ một câu xin lỗi đã dỗ được anh.
Triệu Phiếm Châu thật sự cảm thấy đau lòng.
Cậu không biết anh đã xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với điều gì.
Nhưng cậu rất muốn chia sẻ cùng anh.
Trương Mẫn tỉnh lại, bụng đã không còn đau nhiều nữa. Anh giơ tay lên xe giờ, lại thấy vết thương trên cánh tay đã được xử lý xong. Vết sưng tấy đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy vết bầm không thể hết trong thời gian ngắn. Vết thương trên mặt cũng mát lạnh, hẳn là cũng đã được xử lý.
Trương Mẫn có chút xấu hổ vô cớ.
Bộ dạng này... Lại để cho một người vừa mới quen không lâu nhìn thấy.
"Tỉnh rồi? Đến ăn đi." Triệu Phiếm Châu vừa cởi tạp dề trên người vừa gọi anh.
Cậu ở trong ký túc xá, không thường tự nấu ăn. Nhưng khi chuyển đến đây, trong tủ lạnh của Trương Mẫn ngoài bia thì cũng chỉ có nước khoáng, không còn gì khác, về khoản nấu nướng, Trương Mẫn có lẽ không bằng cậu.
Xem ra sau này cậu cần rèn luyện tay nghề nấu ăn một chút.
Trương Mẫn chậm rãi đi tới bàn ăn ngồi xuống, Triệu Phiếm Châu đặt bát mì nhỏ trước mặt anh.
"Bụng rỗng uống rượu uống thuốc sẽ đau dạ dày, anh ăn chút đi. Mùi vị có thể không ngon lắm... Lần đầu tiên tôi làm đó."
Trương Mẫn gắp một đũa cho vào miệng.
"Thế nào?"
"... Tạm chấp nhận được."
Mèo con mạnh miệng lại gắp thêm một đũa lên.
Chắc là cũng được... Triệu Phiếm Châu thở ra một hơi.
Một bát mì không nhiều, Trương Mẫn ăn mấy đũa là xong. Hiện tại đã đỡ hơn chút, Triệu Phiếm Châu sợ anh ăn no ngủ sẽ lại đau dạ dày, nên chỉ chuẩn bị một bát nhỏ.
Trương Mẫn cầm bát đến bồn rửa bát, bị Triệu Phiếm Châu cản lại.
"Tôi rửa cho, anh nghỉ ngơi đi, nếu còn đau thì gọi tôi."
"Tôi không sao." Trương Mẫn không dám nhìn vào mắt cậu, cố gắng là cho giọng mình lạnh lùng: "Tôi trả lương cho cậu, cậu chỉ cần thực hiện nghĩa vụ khi tôi tìm cậu, cái khác không cần cậu quản."
"Ừm, được." Triệu Phiếm Châu vui vẻ đáp ứng, sau đó cầm lấy bát đũa trong tay anh: "Trên bàn còn có thuốc xịt giảm đau, nếu vết thương trên tay đau thì có thể xịt một chút."
"... Tôi nói, cậu không cần quản tôi. Tôi cũng không muốn cậu quản tôi." Trương Mẫn cố chấp một tia cường ngạnh cuối cùng.
Triệu Phiếm Châu thở dài, đặt bát đũa vào bồn rửa, sau đó quay đầu, hơi cúi người nhìn Trương Mẫn.
"Còn mệt không?"
Sống mũi Trương Mẫn cay xè.
Nhất định là tác dụng của rượu... Nước mắt trong khóe mắt, cố nén không chảy ra.
"Đừng nghĩ nhiều, Trương Mẫn." Triệu Phiếm Châu gọi tên anh, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, giống như ma chú: "Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì mai rồi nói."
Trương Mẫn hết giận.
Anh đi đến phòng ngủ một cách máy móc, lại bị Triệu Phiếm Châu kéo cổ tay.