- Đai đen thập đẳng? Tôi ngớ người, vờ lờ, người ta là đai đen thập đẳng đấy, hơn tôi một bậc ấy chứ đùa, trách gì người ta có thể né hơn đòn hiểm của tôi, nhìn tên này như vầy ai mà đoán được hắn ta là đai đen thập đẳng chứ, trâu bò, đúng thật là trâu bò- Cô định cứ đứng như vậy mãi hả? Tử Mạn lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, ặc, bây giờ tôi mới nhận ra là tôi đang nằm gọn trong lòng của cái tên chết bầm kia, nhảy dựng lên một cái, ánh mắt như giết người lao thẳng đến cái người cướp first kiss của tôiRengggTiếng tin nhắn từ máy điện thoại, hình như là điện thoại của tôi thì phải, mở máy lên, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, tôi chỉ muốn xé xác cái tên Tư Đồ kia “Niên Niên, nhiệm vụ sao rồi, đừng có để cho người ta thiệt hại đó nhá!!!” “THIỆT CÁI LỜ, BÀ ĐÂY MỚI THIỆT CÓ ĐƯỢC KHÔNG HẢ”Tôi kìm cơn tức giận của mình xuống, gắng không thể hiện nó ra ngoài, rặn ra một nụ cười tươi hết sức- Nếu không có gì nữa thì bai bai.
Tôi nói mà như muốn khóc, lòng đau như cắt, người yêu trong tương lai, xin lỗi, không thê giữ first kiss cho anh nữa rồi, tôi đây là mất cả chì lẫn chài mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ!! Quay người cô đơn bước đi (chị hai à, người ta muốn còn chẳng được ấy chứ)- Khoa… Bỗng tôi cảm thấy dường như tất cả mọi thứ dều sập xuống, tối dần, tối dần, cảm nhận được một vòng tay nào đó ôm chặt lấy tôi, tiếng gọi đó rất đỗi quen thuộc “Niên Niên, mày làm sao vậy, tỉnh lại ngay” Kết thúc câu nói cũng chính là lúc tôi ngất lịm đi, không còn một tí tẹo cảm giác nào nữa.“Ɲgàу xưa lúc thơ bé, ta thường nhìn mưa hátVà khi cơn mưa như nặng hạt, lại có bóng nước chợt tanMẹ bảo ta rằng bong bóng mưa !Ồ, rồi sao nữa ?Và mẹ cũng đi mãi, trong chiều mưa bong bóngMẹ đi mang theo câu chuуện buồnϹổ tích bong bóng và mưaϹhuуện mẹ ru ngàу xưa thật xưa !Ɲa na, na na ...Ɲgàу xưa rất xưa ấу, có một nàng công chúaHồn nhiên như mâу trên bầu trờiĐùa giỡn với gió và trăngĐược tự do cùng mưa hát vang (la lá la, la lá la)Ɲàng công chúa bong bóng, уêu chàng mưa lơ đãngƊường như bên nhau quên giận hờnƊù có những lúc mưa vô tìnhLàm buồn công chúa bong bóng nhiều lần…”Tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc, day day hai thái dương của mình, cố với tay lấy cái điện thoại trên bàn (vẫn chưa nhận ra được điều gì khác lạ)- Alo.
Đầu tôi gục gục- Cái con điên kia, sao giờ này rồi mày chưa đi học.
Tiếng hét của đầu dây bên kia khiến tôi tỉnh hẳn, tôi cố mở to mắt hết cỡ để nhìn cái tên của người hiện trên màn hình kia “Con đũy thân thương”, hết nhìn cái tên rồi lại nhìn giờ “7:50”- Cái định mệnh, ngày nào cũng muộn là sao.
Tôi quăng luôn cả cái chăn sang một bên, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, vì cái tánh hấp tấp luộn thuộm mà tôi một lần nữa ôm đất mẹ, bán mặt cho đất, bạn hông cho trời, chả thèm để ý đến thân thể bị bầm dập kia, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, bước được hai bước thì khựng lại, sao là lạ, nhìn xung quanh một lúc lâu thì mới phát hiện ra cái là lạ đó ‘Cái quái gì thế, đây là phòng của cái tên Tử Mạn giả kia mà” Đánh vào đầu mình một cái, sao mình lại đãng trí vậy chứ, hết cách rồi chuồn thôi, tôi xách dép của mình lên, cố gắng đi nhẹ nhàng hết sức có thể, chờ đến khi tay chạm được nắm cửa thì…- Sao không chết luôn đi.
Tiếng của Tử mạn pha chút tức giận vang lên, khiến đôi dép trong tay tôi không ngần ngại mà rơi xuống đất (mà tôi vẫn không hiểu cậu ta tức giận vì cái đếch gì, người tức giận đáng lẽ phải là tôi chứ???)- Ấy, chào buổi sáng- Chào ******, nhịn ăn từ tối hôm qua đến bây giờ, cô muốn chết hả, có cần tôi bóp cổ cho cô chết ngay tức khắc luôn không hả?- Không cần, không cần, tôi vẫn còn nhiều sức lắm, không đến nỗi chết đâu.
Tôi thản nhiên đáp mà không biết vẻ mặt của người đối diện đã tối sầm lại, sát khí tỏa ra càng ngày càng nhiều- Cô bảo sao cơ, còn nhiều??? Sao tôi có cảm giác, người này là đang cố ý tạo áp lực cho tôi vậy nhỉ.- Đúng, còn nhiều… Tôi hùng hồn đáp lại mà không biết người ta đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, giật mình quay lại phía sau, chưa kịp hoàn hồn thì đầu đã bị tay của tên Tử Mạn kia giữ lấy, môi chạm môi (ngọt ngào nhể) , đây là lần thứ 2 trong ngày, cái tên chết bầm kia hôn tôi, second kiss của tôi cũng đã bị cướp con mẹ nó rồi, tôi trợn mắt to hết cỡ, nhìn cái khuôn mặt đang sát gần kề kìa, lấy tay cô gắng đẩy ra nhưng không được, tay cậu ta không nhúc nhích, ghì chặt lấy gáy tôi, , nghĩ mà điên hết cả tiết, mặc dù tôi có vùng vẫy như thế nào thì người thiếu niên trước mặt vẫn không nhúc nhích (nhìn gầy gầy mà khỏe vờ lờ), hết cách, tôi đành cắn môi, vị máu tanh lan tỏa khắp khuôn miệng, Tử Mạn bất ngờ buông tôi ra- Sao, bảo nhiều sức mà vẫn phải dùng đến cách này sao.
Tử Mạn nhếch mép, lấy tay quệt đi vết máu còn sót lại- Đồ..đ..ồ biến thái