Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 20: Hoạt Động Ở Câu Lạc Bộ Sm



Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Uyển Sa đón xe buýt quay về trường. Đúng lúc cô gặp Lương Kỳ và hỏi về nam sinh mất tích đêm hôm trước.

Lương Kỳ lại không thể nói rõ ràng ngược lại thay đổi chủ đề.

Trừ Tuyển Sa, không có ai chú ý đến vấn đề này nữa.

Sáng nay cô trở lại bãi biển phát hiện xác con thằn lằn đầy máu đã không còn, mọi thứ được tẩy rửa sạch sẽ.

Nếu những gì Lương Kỳ nói trước đó là sự thật thì nam sinh mất tích kia đã bị một con thằn lằn tấn công rồi cuối cùng bị che đậy việc này.

Uyển Sa mơ hồ cảm thấy trên đảo này có quá nhiều bí mật.

Trở lại khuôn viên trường,Uyển Sa cùng Lương Kỳ đi mua sắm ở khu thương mại, chọn được hai bộ quần áo đi đến quầy thanh toán lấy thẻ ra trả thì số dư báo còn -53.

Lương Kỳ nghiêng người trước màn hình thanh toán, liếc cô: "Sa Sa, cậu mất tiền rồi!"

Uyển Sa kinh ngạc: "Ngày hôm qua tớ đã kiểm tra cũng còn lại hơn 100 điểm, sao qua một đêm đã bị trừ 200?"

Kết quả cô đi hỏi giám thị và kiểm tra việc tích điểm mới biết do cả hai Câu lạc bộ, mỗi bên trừ cô 100 điểm.

Học sinh không có điểm còn tệ hơn kẻ ăn xin. Dù không mua đồ dùng gì thì cũng khó sống trong trường.

Uyển Sa bị phá sản sau một đêm nên tâm trạng không tốt, hỏi số điện thoại của trưởng CLB và quay số gọi.

Người bên kia là trưởng CLB SM, nghe Uyển Sa hỏi xong, anh ta cười nhạt: "Tôi đã thấy nhiều học sinh mới như em gian lận để được tích điểm."

Uyển Sa thẳng thắn nói: "Em không tính gian lận điểm, chỉ muốn giả vờ để được tích điểm dùng thôi."

Trưởng CLB nghẹn ngào một hồi, lớn tiếng hỏi: "Vậy em có tới không?"

Uyển Sa hỏi lại: "Nếu em tham gia hoạt động có được trả điểm lại không?"

"Tham gia hoạt động hai lần mới có thể trả điểm lại cho em, buổi tối sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, hội trường số 3 khu tòa nhà phía Bắc, nhớ kỹ nhé!"

Phó Nhất Hành thường trở về phòng ngủ lúc 10 giờ, có lẽ anh cũng bị CLB trừ điểm rồi. Xuất phát từ tình nghĩa mối quan hệ bạn cùng phòng, Uyển Sa quyết định gửi tin nhắn để nhắc nhở anh.

"Tối nay cậu có rảnh không? 9 giờ hãy đến hội trường số 3 tòa nhà phía Bắc có hoạt động CLB SM, tớ sẽ đợi cậu ở đó."

Uyển Sa vẫn chưa hiểu nghĩa SM là gì. Hi vọng đừng giống CLB Judo, bắt tập ép chân xoay người.

Trong phòng giám sát và điều khiển, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đóng lại, chỉ có vài màn hình giám sát đang không ngừng chuyển động hình ảnh.

Hình ảnh các video rất khác nhau, phát từ nhiều địa điểm khác nhau trong trường học, học sinh trong màn ảnh đi tới đi lui.

Đôi mắt Phó Nhất Hành trầm tĩnh như nước, hai tay khoanh lại chăm chút nhìn hình ảnh toát ra tứ màn hình, ánh sáng màu xanh lời mời trong màn hình chiếu trên người, giống như một vị thần bước ra từ video.

Phía sau có bóng người chất vấn anh: "Cậu muốn gì tôi đã cho cậu, đủ rồi chứ?"

"Đinh..." Trong túi vang lên tiếng báo tin nhắn, Phó Nhất Hành rút điện thoại ra xem, gương mặt hiện lên tia ngạc nhiên rồi anh nở nụ cười, nhấc chân đi về phía cửa.

Người kia hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Khóe miệng Phó Nhất Hành cong lên: "Tối nay tôi có hẹn."

Trong hội trường số 3 ở phía Bắc là nơi thành viên CLB SM đang tập trung.

Đến tham gia hoạt động có khoảng hơn 30 người, đều là một nam một nữ có đôi có cặp, đây là lần thứ ba bọn họ tham gia.

Cũng có thể thấy Đái Mạn Lệ ngồi cùng hàng với Tôn Mậu.

Chỉ có Uyển Sa ngồi một mình trong góc.

Đã 9 giờ 8 phút mà vẫn không thấy Phó Nhất Hành, có lẽ anh sẽ không đến.

Trưởng CLB SM đứng trước sân khấu cầm danh sách bắt đầu đọc tên điểm danh, lúc đọc

đến Uyển Sa vẫn lưu ý nhìn cô một cái.

Tiếp theo là Phó Nhất Hành, trưởng CLB đọc một lần rồi chuẩn bị bỏ qua.

"Đây." Một tiếng nói trầm thấp êm tai, cọ sát bên tai những người đang có mặt.

Mọi người quay đầu lại và nhìn bóng dáng kéo cửa ra đi vào. Hơn nữa còn khiến bao nhiêu nữ sinh dao động.

Đái Mạn Lệ đứng lên hào hứng chỉ vào vị trí bên cạnh: "Phó Nhất Hành, ở đây có chỗ trống."

Tôn Mậu rõ chàng mất hứng, kéo tay áo cô: "Còn ra thể thống gì, mau ngồi xuống."

Kể từ khi Phó Nhất Hành tới chỗ CLB báo danh, Uyển Sa cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, quay đầu lại mở ra sách giới thiệu về CLB, phát hiện bên trong đều là kiến thức về tình dục.

Ví dụ như các mẹo về việc sử dụng gậy massage, dầu bôi trơn ra sao, mặt sau là lịch sử thành lập CLB SM.

Uyển Sa đang đọc bỗng thấy bắp chân dài đứng thẳng bên cô không biết đã bao lâu.

Cô ngước nhìn anh, nhanh chóng gấp sách lại, xấu hổ hỏi: "Cậu muốn ngồi bên trong không?"

Phó Nhất Hành nhướng mày, hỏi lại cô: "Cậu nói xem?"

Uyển Sa đành phải rời chỗ ngồi, nhường chỗ cho anh.

Phó Nhất Hành vừa ngồi xuống, xung quanh không ít nữ sinh vụng trộm ngắm nhìn anh, đồng thời nhìn Uyển Sa với ánh mắt cực kỳ ghen tị.

Uyển Sa giải thích với Phó Nhất Hành: "Không tham gia hoạt động CLB sẽ bị trừ điểm, vì vậy tôi gửi tin nhắn nhắc nhớ cậu."

Phó Nhất Hành nói: "Tôi không bị trừ."

Uyển Sa nhíu mày: "Hai CLB đã trừ tớ 200 điểm, sao lại không trừ của cậu?"

Giọng của Phó Nhất Hành nhạt nhẽo: "Họ không dám."

Uyển Sa nghe vậy tức giận vô cùng. Cùng là học sinh chưa tham gia hoạt động sao lại đốt đãi khác nhau như vậy.

Suy nghĩ chút, Phó Nhất Hành tham gia hội học sinh, đã thuộc tầng lớp quản lý học sinh, nghet nói về sau có khả năng đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội học sinh, trực tiếp quản lý hoạt động của các CLB này. Đương nhiên bọn họ không dám nhổ lông trên đầu cọp.

Sau khi CLB SM điểm danh xong, trưởng CLB dẫn bọn họ đến một căn phòng, bên trong bày đầy đủ các loại đạo cụ khác nhau, hoàn toàn ngoài dự kiến của Uyển Sa.

Có dây thừng,roi da, còng tay, giá treo cổ (để thực hiện hình phạt treo cổ)v...v...

Uyển Sa choáng váng, những công cụ này đều dùng để tra tấn.

Trưởng CLB SM vẫy tay: M vào phòng huấn luyện. S hãy chọn những công cụ bạn muốn, đừng để cho M biết các bạn chọn gì."

Những người khác hiểu ý nên lần lượt đi vào phòng huấn luyện.

Uyển Sa đứng tại chỗ, cực kỳ hối hận vì đã chọn CLB SM mà không thể ngờ khẩu vị nặng như vậy.

Trưởng CLB SM nhìn Uyển Sa: "Lần đầu em đến đây xem ra là M, vậy S của em đâu?"

Uyển Sa không hiểu ý nghĩa của M phản ứng đầu tiên làm kéo Phó Nhất Hành làm lá chắn: "Là cậu ấy."

Trưởng CLB SM gật đầu: "Vậy em vào phòng huấn luyện, bộ trưởng Phó sẽ chọn đạo cụ."

Uyển Sa liếc Phó Nhất Hành ra hiệu, muốn anh đừng nghĩa là thật, lo sợ bước vào phòng huấn luyện.

Trong phòng huấn luyện có một chiếc giường đôi và ghế dựa.

Uyển Sa bỏ qua chiếc giường đôi, chọn chiếc ghế ngồi xuống, kết quả trầm tư một tiếng, ghế tựa tự động bắn dây nylon ra và trói cô lại.

Cốt bất ngờ cố gắng vùng vẫy nhưng không thể di chuyển.

Lúc này cánh cửa mở ra, Phó Nhất Hành đang cầm một cái khay được phủ bằng vải đen, bước thẳng vào và nhìn thấy cô đang bị trói.

Uyển Sa xoay vặn cánh tay, cầu cứu anh: "Phó Nhất Hành, mau giúp tớ cởi trói."

Phó Nhất Hành im lặng rút ra một cây kéo bên dưới miếng vải đen, từng bước đến gần cô.

Uyển Sa không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi, cố gượng cười: "Nhanh cắt bỏ sợi dây này đi."

Phó Nhất Hành đứng ở trước mặt cô, cúi người vét mái tóc xoăn cột lên, đẩy ra phía sau lưng, cầm kéo nhìn cô suy nghĩ: "Đừng nhúc nhích."

Toàn thân Uyển Sa căng thẳng, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chiếc kéo sẽ làm mình bị thương.

Dưới thân truyền đến tiếng sột soạt, da thịt truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.

Uyển Sa cảm thấy có gì không đúng, cúi đầu nhìn xuống thấy chiếc váy bị cắt rời trên đất, cái mông trắng bóng lộ ra.

Tay Phó Nhất Hành cầm kéo, dễ dàng cắt đi váy đồng phục của cô, buông đôi mắt đen thầm mỉm cười, phản chiếu gương mặt sững sờ của cô.

Vô tình, cô không hế biết mình đã trở thành món đồ chơi của anh.