Bàn tay cô xoa tới xoa lui mặt anh, nhanh chóng tạo một lớp bọt dày.
Cao Yến phối hợp cúi đầu xuống cho cô thao tác, mái tóc không vuốt keo rủ xuống trán, nét mặt ôn hòa hiếm thấy.
Dư Hoan ngắm chiếc cằm xinh đẹp của anh mê mải, chẳng hiểu sao lại nhớ tới hôm anh đưa cô về nhà thời cấp Ba.
Hôm ấy mưa to tầm tã, trong không gian tối tăm của xe taxi, cô đã lén ngắm anh. Ai mà ngờ sau này họ lại dính dáng đến nhau, và bây giờ còn thân mật đến khó tin như thế này.
Dư Hoan thoa kem, khóe môi bất giác nhoẻn lên.
– Nghĩ gì mà vui thế?
Cao Yến cụp mắt nhìn cô hỏi.
Dư Hoan định thần lại:
– Đừng nói chuyện, em sắp bắt đầu rồi.
Cô ngước đầu gần mặt anh, cẩn thận cạo đường đầu tiên bên khóe môi anh.
Tuy đây là lần đầu tiên cô cạo râu cho người khác nhưng đường dao vẫn quét sạch lớp bọt rất lưu loát.
Dư Hoan hài lòng nhìn làn da trắng mịn lộ ra:
– Anh bặm môi lại chút đi.
Sau đó tiếp tục cạo những chỗ khác.
Cạo từ trên xuống dưới để làm sạch lớp bọt, rồi lại cạo ngược lên quét hết mấy cọng râu còn bám lại.
Dư Hoan đứng thẳng người, cẩn thận giữ cằm Cao Yến, điều chỉnh góc độ.
Ngay cả nhịp thở cũng chậm đi.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Cao Yến ngẩn ngơ, cứ như nhìn thấy hình ảnh cô cúi đầu chăm chú đọc sách nhiều năm về trước.
Mãi đến khi mặt nóng hầm hập, Dư Hoan dùng khăn nóng lau sạch cặn bọt còn dính trên mặt anh rồi nói:
– Xong rồi.
Anh mới ngẩng lên soi gương.
– Em cạo cũng sạch nhỉ?
Dư Hoan dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve hai bên má láng o của anh.
– Thử là biết ngay mà.
Cao Yến nhìn cô nói.
Sau đó anh túm lấy tay cô, cúi xuống hôn cô, dùng cằm cọ vào phía dưới quai hàm, mặt và tai cô.
Hai người lại à ơi trong phòng tắm lần nữa, đến khi thay quần áo để đi ra ngoài thì đã gần trưa.
Họ tìm chỗ ăn trưa trước, sau đó đi xem phim theo đúng kế hoạch.
Thanh niên già cả hẹn hò chẳng có gì thú vị.
Mấy thứ như công viên trò chơi, nhập vai giết người, đánh trận giả, v,v… đều không thích hợp với họ, bọn họ chỉ đi ăn với xem phim mà thôi.
Bộ phim công chiếu gần đây vừa khéo là một bộ phim Dư Hoan thấy hứng thú, vì thế Cao Yến mua vé.
Dư Hoan xem nửa tiếng thì thấy nội dung khá khác với mong đợi của mình.
Đang chán thì điện thoại rung hai cái, là tin nhắn của Thẩm Dật Lâm hỏi hôm nay cô có nấu cơm không, bảo muốn tới ăn ké.
Hôm qua Dư Hoan hiếm khi vào bếp nên không kìm được mà chụp mấy tấm hình đăng lên vòng bạn bè.
Cho dù cô chỉ chụp đồ ăn, nhưng nhìn mặt đá cẩm thạch bên dưới khay đựng là một người tinh mắt như Thẩm Dật Lâm nhận ra ngay đó là nhà cậu mình.
Vòng bạn bè của hai người còn có những đồng nghiệp khác.
Vì thế Thẩm Dật Lâm nhắn tin cho Dư Hoan hỏi cô.
Dư Hoan thừa nhận, thế nên bây giờ Thẩm Dật Lâm mới nhắn tin đòi tới ăn ké.
– Hay là tối nay mình hẹn Dật Lâm ăn bữa cơm đi.
Dư Hoan đưa tin nhắn cho Cao Yến đọc.
Tuy lúc Cao Yến tuyên bố cô là bạn gái anh trước mặt đám nhân viên Trung Hữu thì Thẩm Dật Lâm đã biết chuyện này.
Nhưng sau đó vì quá bận mà cô chỉ giải thích qua loa với cậu ta, không rõ sau đó Thẩm Dật Lâm có gặng hỏi Cao Yến hay không, và anh đã trả lời thế nào.
Dẫu sao Dật Lâm cũng là cháu của Cao Yến, ăn một bữa với nhau cũng phải phép, xem như chính thức báo cho cậu ta một tiếng chuyện bọn họ hẹn hò.
Dư Hoan nói suy nghĩ của mình cho Cao Yến nghe.
– Ừ.
Cao Yến gật đầu, anh vốn đã có ý này, nhưng…
– Ở nhà à?
– …
Dư Hoan có cảm giác anh không vui lắm, hỏi:
– Vậy ý anh muốn sao?
– Em không thấy phiền là được. Dù sao chỉ có một bữa.
Cao Yến nói:
– Thế em kêu nó tới trễ một chút để cùng nhau ăn tối.
– Ừm.
Dư Hoan cúi đầu bắt đầu soạn tin trả lời.
Cao Yến thò đầu sang liếc nhìn, đúng lúc thấy Dư Hoan xài nhãn dán dễ thương cực kỳ.
– Anh nghĩ Dật Lâm thích ăn gì?
Dư Hoan gửi tin xong lại hỏi.
Cao Yến không khỏi phàn nàn:
– Em tốt với nó thật đấy.
Giọng chua lè chua lét.
– Vì cậu ấy là cháu anh mà.
Dư Hoan bất giác đáp.
Vừa dứt lời thì không khỏi nhớ tới tình hình lúc Thẩm Dật Lâm mới tới công ty luật.
Thật ra khi ấy cô chỉ coi Cao Yến là bạn tình, dù có tình cảm với anh nhưng luôn đè nén không chịu thừa nhận.
Cô và Cao Yến chỉ là quan hệ đôi bên giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý, cô hoàn toàn không cần vì quan hệ ấy mà quan tâm Thẩm Dật Lâm.
Cũng không cần tăng ca để giúp cậu ta giải quyết mớ hỗn độn, giúp cậu ta hầm canh khi bị bệnh, thậm chí sau đó còn dẫn cậu ta đi công tác.
Đúng như Cao Yến nói, cô rất tốt với cậu ta.
Xem phim xong, Dư Hoan và Cao Yến đi thang máy xuống siêu thị dưới lầu một luôn.
Vừa rồi Dư Hoan hỏi Cao Yến là Thẩm Dật Lâm thích ăn gì, Cao Yến không trả lời, vì thế Dư Hoan hỏi thẳng cậu ta.
Cô cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn theo ý kiến Thẩm Dật Lâm đưa ra.
Cao Yến đẩy xe cằn nhằn:
– Nấu đại là được, em đừng chiều nó quá.
Giọng vẫn chua lè chua lét y như lúc trong rạp phim.
Dư Hoan hỏi:
– Anh có biết vì sao em tốt với Thẩm Dật Lâm như vậy không?
– Lại bảo vì nó là cháu anh à?
Cao Yến nhướng mày.
Dư Hoan lắc đầu:
– Vừa rồi em nghĩ kỹ lại thì cũng không hẳn thế…
Cũng không hẳn thế?
Cao Yến lập tức mất bình tĩnh, ngoảnh đầu nhìn Dư Hoan chằm chằm.
Dư Hoan nói tiếp:
– Em tốt với Thẩm Dật Lâm vì cậu ta giống anh.
–?
Cao Yến thắc mắc.
Dư Hoan ngẩng lên đối diện với anh:
– Thật ra em và anh từng học chung một trường cấp Ba đấy. Em không biết anh còn nhớ hay không, hồi lớp Mười, thầy Tưởng – thầy Toán chung của bọn mình từng nhờ anh đưa em về nhà…
“Đương nhiên là còn nhớ”, Cao Yến nghĩ bụng.
Dư Hoan chẳng đợi anh đáp lời đã cúi đầu xuống, vừa lựa đồ ăn vừa nói:
– Có lẽ lúc ấy em hơi thích anh.
– Em vẫn nhớ rõ dáng vẻ hồi học cấp Ba của anh, bốn năm trước mới gặp lại anh…
Cô nói:
– Trong những năm xa cách, em không biết anh trông thế nào, đã gặp những chuyện gì? Nhưng năm nay Thẩm Dật Lâm vừa mới tốt nghiệp…
– Ban nãy trong rạp phim em đã nghĩ ngợi rất lâu, có lẽ em không kìm được mà đối tốt với Thẩm Dật Lâm là vì trong tiềm thức em muốn đối tốt với anh, muốn góp mặt trong mấy năm thanh xuân khi anh học Đại học và mới ra trường mà em không có tư cách góp mặt. Dẫu rằng ngoài khuôn mặt ra, Thẩm Dật Lâm và anh chẳng giống nhau là mấy.
Dư Hoan thành thật tâm sự với Cao Yến, cũng có thể xem như thổ lộ với anh.
Cô không kìm được mà ngẩng đầu chờ đợi phản ứng của anh, anh hơi ngây người, sau đó đưa tay dắt cô.
Anh nắm chặt lấy tay cô, ngay khi cô cho rằng anh cũng muốn nói gì đó thì anh lại cúi đầu nhìn đồng hồ hỏi:
– Giờ mới có ba rưỡi, vẫn còn thời gian, hay là mình đi dạo trung tâm mua sắm một lát nhé?
– Sao?
Dư Hoan ngớ ra.
Đây là câu trả lời kiểu gì thế?
Cô vừa mới bảo anh rằng hồi cấp Ba cô từng thích thầm anh đấy?
Thế mà anh lại hỏi cô có muốn đi dạo trung tâm mua sắm không á?
Là do đám bạn gái cũ của anh đều thích đi dạo trung tâm mua sắm à?
Anh giàu như vậy, chắc quẹt thẻ sướng tay lắm.
Lúc họ muốn anh tiêu tiền vì họ, hẳn là còn nói những điều dễ nghe hơn.
Anh cho rằng cô cũng đang nịnh bợ anh à?
Dư Hoan nghĩ ngợi lung tung, vừa nghĩ đến đám bồ cũ của Cao Yến là thấy khó chịu ngay.
Vẻ mặt cô tệ tới độ mắt thường cũng nhận ra được.
– Em không muốn đi à?
Cao Yến hỏi:
– Anh muốn mua ít đồ có được không?
– Mua cái gì? Mua túi à? Anh tính mua mấy cái cho cô đây?
Dư Hoan nổi cáu hỏi.
– Chẳng phải hôm qua em than drap giường trơn quá à, mình đổi cái giường nào em thích nhé, cả đồ dùng trong bếp rồi đồ trang trí phòng làm việc cho em nữa…
Cao Yến liệt kê:
– Nếu mình đã sống chung thì hãy trang trí nhà cửa theo ý thích của em đi.
– …
Dư Hoan câm nín.
Cô ngơ ngác nhìn Cao Yến, bỗng dưng cảm thấy suy nghĩ ban nãy của mình hơi buồn cười.
Ai mà chẳng có quá khứ.
Nhưng cô và anh sẽ có rất nhiều tương lai.
Cô trở tay nắm chặt lấy tay Cao Yến:
– Mua đồ ăn xong thì mình về thôi.
– Mấy thứ anh nói e là một tiếng không đủ đâu, sau này từ từ mua cũng được.
Cô nói.
Hai chữ “sau này” vụt khỏi miệng cô sao mà bùi tai thế.