Tối hôm đó, Kỳ Liên quả thực đưa Giang Hiểu Viện xâm nhập vào một buổi gặp gỡ bên nồi lẩu quy chuẩn thấp, nhìn trước ngó sau anh ta giống như phát sáng, với ai hình như cũng có thể nói được dăm câu vài lời.
Giang Hiểu Viện vừa nhắm mắt đi theo, vừa thấp tha thấp thỏm hỏi, “Anh thật sự là… cái kia anh hiểu ấy… đồng hương của tôi… của cô ấy sao?”
Kỳ Liên chẳng quay đầu lại, “Cách mấy chục cây số, cô muốn nói phải thì cũng phải, chẳng qua tôi chỉ tùy tiện nói để làm quen thôi.”
Giang Hiểu Viện nghẹn họng chốc lát, “Người nơi này làm sao anh quen hết tất cả?”
“Không có, chẳng quen ai hết,” Thái độ của Kỳ Liên vô cùng đương nhiên, “Họ cũng chẳng khó lừa hơn cô.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Rốt cuộc thì câu nào từ miệng anh ta là lời thật đây? Có còn anh bạn nào đáng tin cậy chút không vậy?
Người đến có đủ hạng, nghề gì cũng có, cũng chẳng quen thuộc nhau như Giang Hiểu Viện đã tưởng tượng, ngay cả thân hữu xa lắc cũng không phải, cảm giác giống như là buổi gặp gỡ với chủ đề đồng hương trên diễn đàn mạng hoặc là trên tieba, chẳng ai biết cô không phải là người nguyên bản.
Giang Hiểu Viện kéo Kỳ Liên lại, “Anh nói có người đang tìm tôi, là…”
“Người là do tôi liên lạc,” Kỳ Liên nói, “Còn chưa đến đây, cô yên tâm ăn chút đồ trước đã đi.”
Giang Hiểu Viện trong bụng lo lắng gần chết, lòng rối như tơ nghĩ rằng, “Giờ sao nuốt được trôi chứ, mình không tim không phổi đến thế sao?”
… Đợi mười lăm phút sau một mình cô giải quyết sạch sẽ một đ ĩa thịt bò, Giang Hiểu Viện liền sâu sắc ý thức được rằng, cô chính là không tim không phổi.
Ngồi ăn lẩu với người xa lạ, với Giang Hiểu Viện trước kia mà nói, quả thực là quái dị đến sượng sùng – Một cái nồi nát lớn như thế, bên trong thịt cá purin [1] thành biển, dầu cống và nước miếng cùng bay, một đống đũa anh đến tôi đi, cùng nhau đánh một trận mưa bom bão đạn…
Nhưng mà lúc này, Giang Hiểu Viện đã không thể nào bắt bẻ cái nồi lẩu có rau có thịt có chả tôm này được nữa, bởi vì thực đơn mấy ngày liền của cô là thế này:
Tiền ăn của tiệm net đen một bữa không được vượt quá năm đồng, hơn nữa cũng không được nghỉ lâu, chỉ có thể giải quyết ở chung quanh tiệm net, Giang Hiểu Viện đã phát huy trọn vẹn tài trí thông minh của mình, lợi dụng năm đồng lập ra được hai set đồ ăn, set A là sữa đậu nành và bánh rán, set B là bánh bao và nước khoáng, một ngày ba bữa AB thay phiên đổi ca, cô ăn hết một tuần, ăn đến bản thân mình “trong vàng có đen” [2], giống hệt một miếng bánh rán vậy.
Sau khi đến tiệm của Ông chủ Trần thì mỗi ngày ăn là cơm hộp trong tiệm thống nhất đặt, cơm hộp do một phân xưởng đen nhỏ gần đó dốc hết tình cảm tài trợ, điều kiện vệ sinh hạn chế, mỗi ngày trong hộp cơm đều có một gian phong phú đủ loại sâu bọ, chổi mầm [3] càng là người bạn sống khỏe không thể thiếu thường ngày, thỉnh thoảng còn có đồ ăn thêm – Một thiếu niên trong tiệm có lần ăn phải một con thạch sùng được nấu chín cùng cơm, cảm động đến oa oa khóc lớn, tuyệt thực ba ngày.
Cứ như vậy, Giang Hiểu Viện ăn bữa lẩu này quả thực giống như một bữa đại tiệc – Nếu thật sự bảo cô móc tiền đến ăn, chắc là còn chưa ăn nổi.
Bữa tiệc liên hoan này được nửa chừng thì có mấy người trung niên mới vội vàng tiến vào.
Kỳ Liên nhỏ tiếng gợi ý cho cô biết mấy người đó là ai, Giang Hiểu Viện vội lau sạch miệng, cúi đầu chào hỏi, ngoan ngoãn vâng lời.
Cô có tật giật mình, một câu cũng chẳng dám nói nhiều, e sợ sẽ bại lộ gì đó.
Trước những lời trách cứ liên miên của đối phương, cô dần dần phác họa ra được Giang Hiểu Viện nguyên bản là một con người như thế nào.
Giang Hiểu Viện ở thế giới này cha mẹ đã ly hôn từ sớm, mẹ thì nhiều năm không liên lạc, cha thì thời trẻ làm việc để lại mầm bệnh, đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại bà nội già cả và cô nương tựa lẫn nhau.
Bà nội lớn tuổi thân thể không khỏe, vẫn phải uống thuốc luôn, gia cảnh cũng ngày càng sa sút, vì thế Giang Hiểu Viện từ sau cấp ba phải thôi học, lo liệu chút ruộng cằn trong nhà, tiện thể làm công cho vài hãng nhỏ trong trấn, kiếm chút đồng lương còm cõi. Đáng tiếc rằng cùng với tiền thuốc men càng ngày càng tăng của bà nội, dần dà khó mà tiếp tục, lúc này cô mới nghĩ đến việc xa nhà đi làm công, ra ngoài tìm việc làm, thử thời vận.
Chẳng ngờ cái thứ thời vận giống như vỏ trứng gà, không thể thử, thử một phát là toi cơm.
Người phụ nữ trung niên tự xưng là Thím Ba trong bàn tiệc uống nhiều vài ly, có hơi nóng đầu, ôm lấy bả vai Giang Hiểu Viện, lải nhải không ngừng bắt đầu quở trách, “Cháu không có tiền thì có thể mượn, cháu nói thử, nếu tương lai cháu mà thi được vào đại học, học xong có một công việc đàng hoàng thì còn sợ không trả nổi hay sao? Còn không tốt hơn là giờ cháu chịu cực chịu khổ kiếm mấy đồng bạc sao? Suy nghĩ đi, có hối hận không?”
Giang Hiểu Viện thuận miệng nói lấy lệ, “Dù sao cháu cũng học hành chẳng ra sao, học không được cũng phí…”
Lời này có căn cứ theo lý luận, dù sao thì, Giang Hiểu Viện ở không gian song song cũng là Giang Hiểu Viện, dáng vẻ giống nhau, gen giống nhau, Giang Hiểu Viện hiểu rất rõ trình độ của chính mình.
Ai ngờ lời này còn chưa nói xong thì Thím Ba đã vỗ một cái vào lưng cô, “Nói mò! Cháu không được còn ai được chứ? Kỳ thi cấp ba năm đó cháu thi được hạng nhất, được miễn một nửa học phí đó! Ôi, lúc đó ai mà chẳng khen, ai mà chẳng nói sau này cháu sẽ vào Thanh Hoa Bắc Đại [4], cháu nói thử cháu xem… Ôi chao!”
Giang Hiểu Viện bị bà vỗ đến nghiêng về trước, nửa miếng bánh rán trên tay rớt bộp xuống đất, vỡ ra.
“Đứng nhất huyện”, Mắt cô b ắn ra hai chùm tia khiếp sợ khó có thể diễn tả thành lời, “Cháu á?”
Đây là tìm người thi hộ phải không?
Thím Ba liếc cô một cái, “Nói nhảm.”
Giang Hiểu Viện thẩn thờ th ở dốc vì kinh ngạc, nâng tay lên lau vụn bánh rán trên mép mình, nỗi khiếp hãi trong lòng không cách nào dẹp được, chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn trời, mong chờ một đám hồn thiêng ở mỗi thời không đàng hoàng giao lưu một chút.
Ước chừng phải năm phút đồng hồ, Giang Hiểu Viện mới gian nan tiêu hóa hết được cái tin này, lồ ng ngực lại hậu tri hậu giác tràn ngập một cơn sóng cảm giác khổ sở khó có thể ức chế được – Hóa ra có một cô ở thời không khác ưu tú như vậy, thế nhưng dù cô ấy ưu tú đến thế nhưng vận mệnh lại không chịu ưu ái cô ấy một chút, trước là khiến cô ấy gian khổ cất bước, sau lại khiến cô ấy giữa đường chết yểu.
Đổi tới là bản thân cô cái thứ hàng nhái để thay mận đổi đào.
Tâm tình của Giang Hiểu Viện chợt xuống tới đáy, duy trì liên tục cho đến khi cô mang theo cả người đầy mùi lẩu về đến tiệm.
Cô không tập trung tư tưởng bước xuống xe, bị cơn gió đêm chứa đầy thói đời nóng lạnh táp lên mặt, Kỳ Liên hạ cửa kính xe xuống, “Này.”
Giang Hiểu Viện ảm đảm quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Kỳ Liên đưa một cái ví ra, “Tôi thấy cô thiếu hai bộ quần áo thu đông, cần bao nhiêu tiền thì tự cầm lấy, hôm nay tôi mang theo nhiêu đây tiền mặt thôi, sau này không tiền xài thì đến tìm tôi lấy.”
Giang Hiểu Viện kinh khiếp nhìn anh ta, lại nhìn nhìn chiếc xe đại chúng không gì đặc biệt anh ta đang lái, “Anh có tiền lắm sao?”
Kỳ Liên dùng ví tiền gõ gõ cửa xe, “Không giàu bằng nhà cô, nhưng dốc hết khả năng của tôi thôi, dù sao năm đó cũng thiếu người ta một ân huệ, bây giờ nhất định phải trả.”
Giang Hiểu Viện lúc đầu không phản ứng được anh ta là có ý gì, đứng trong gió đông một hồi mới chậm rãi tỉnh táo lại.
“Đợi đã,” Cô nhìn Kỳ Liên với vẻ khó có thể tin được, “Anh cảm thấy tôi không có tiền thì không thể sống tiếp, rồi sẽ chạy về đèn pha giống như những người đó, làm hỏng chuyện của mấy người?”
“Không phải ý đó,” Kỳ Liên nói, “Cô đừng suy nghĩ nhiều.”
Từ lúc lọt lòng đến nay đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Viện nhìn sắc mặt người khác mà nhiểu ra được – Miệng Kỳ Liên thì nói không phải ý đó, kỳ thực anh ta chính là ý đó.
“Anh xem tôi là gì chứ, là đồ bỏ đi không ai tiếp tế là không sống được hay sao?” Giang Hiểu Viện nhìn gương mặt khôi ngô kia của Kỳ Liên, đột nhiên nổi giận, “Tôi hiểu rồi, trong mắt của anh, tôi chính là một gánh nặng còn dễ tống cổ hơn những người trước, chỉ cần có người móc tiền ra nuôi thì có thể cứ mãi ăn no rồi chờ chết lưu lại nơi này, có đúng không?”
Kỳ Liên, “…”
Sau khi suy nghĩ thông suốt tại sao Hứa Tĩnh Dương lại chọn Giang Hiểu Viện, Kỳ Liên quả thực xem cô như là một nhiệm vụ mà độ khó hạ xuống rất nhiều – So với những người khi trước, tình huống của cô nàng thế này thực sự là dễ sắp xếp nhất.
Giang Hiểu Viện, “Tôi nói cho anh biết, tôi không thiếu tiền!”
Cô là một đứa bệnh công chúa chơi bời lêu lổng, mà xếp trước chơi bời lêu lổng, trước tiên cô là một đứa bệnh công chúa.
Kêu gào hết trận này, Giang Hiểu Viện chẳng nói tiếng nào liền quay người bỏ đi, không còn muốn nhìn thấy Kỳ Liên cùng chiếc xe tàn của anh ta nữa.
“Này, tôi nghe nói bà nội ở quê của cô còn phải đi khám bệnh đó,” Kỳ Liên vội gọi cô lại, “Khám bệnh cũng cần tiền, hay là nói bà ấy không phải bà nội ruột của cô nên căn bản là cô không muốn quan tâm hả?”
Giang Hiểu Viện không quay đầu lại mà rống lên, “Liên quan gì đến anh, tự tôi có cách!”
Giang Hiểu Viện bực dọc xông vào trong tiệm. Ký túc xá mà Trần Phương Châu sắp xếp cho cô ở ngay phía sau, khi cô dùng sức đẩy cửa ra, trong bụng còn đang nhủ một nguyện vọng to lớn không hề thực tế, “Ngày nào đó tôi phát đạt rồi, nhất định sẽ ném cái ví tiền rách nát đó vào mặt mấy người!”
Hai người đang nói cười trong tiệm đồng thời ngừng lại, nhất tề quay đầu nhìn về phía cô.
Hai người này Giang Hiểu Viện đều có ấn tượng, một trong số đó chính là người kỹ thuật viên cao cấp ra mặt hỏi Trần Phương Châu bọn họ có thể đi hay không vào ngày Giang Hiểu Viện thi sát sạch, tên là Helen – Trong tiệm ngoại trừ Trần Phương Châu và một ông chú tổng giám kỹ thuật thì chỉ có ba kỹ thuật viên cao cấp, đều tự túc xuất ngoại học nghề, trên đầu ai nấy đều đội một cái tên tây quê mùa kém sang.
Helen cỡ 27, 28 tuổi, mắt to mày rậm, có chút nhan sắc, kinh nghiệm làm việc phong phú, là người cũng biết ăn nói, mỗi tháng số thẻ hội viên được làm dưới tay cô ta là nhiều nhất, là một diễn viên chính có địa vị cao trong tiệm, ngay cả Ông chủ Trần cũng nể nang cô nàng vài phần.
Một cô gái khác thì tướng tá ục ịch, là một kỹ thuật viên thực tập, chính là cái người đã xem thường Giang Hiểu Viện vào ngày hôm đó, hình như tên là “Tiểu K” gì đó, họ tên thật thì không rõ.
Hôm nay là ngày tiệm nghỉ kinh doanh, nhưng hai người lại không đi, Helen đang dùng một cái đầu nhựa để giảng cho Tiểu K vài thủ pháp.
Bước chân của Giang Hiểu Viện chợt khựng, nhớ ra gì đó – Sau hai mươi ngày, trước mùa đông khách cuối năm, tiệm sẽ tổ chức một lần thi khảo sát đánh giá quy mô lớn, thi đậu có thể được thăng chức danh.
Cô cứ luôn chìm đắm trong hoàn cảnh khốn cùng của mình, hoàn toàn không để tâm đ ến chuyện này.
Kỹ thuật viên thực tập đa phần rất hiếm khi được đến phiên cắt tóc, làm nhiều nhất chính là việc nhuộm tóc bôi thuốc, nếu như không có người chuyên môn gội đầu thì họ cũng có thể kiếm thêm một phần thành tích gội đầu, sau khi Giang Hiểu Viện đến đây, phần thu nhập này liền bị chia cắt, cho nên Tiểu K có cái thái độ thù địch tự nhiên đối với Giang Hiểu Viện.
Nhìn thấy Giang Hiểu Viện bước vào, gương mặt tròn trịa của Tiểu K dùng sức nặn ra một nụ cười bí hiểm, ánh mắt vừa không tự chủ rơi trên mái tóc dài và đôi chân dài của Giang Hiểu Viện, vừa bày ra cái vẻ mặt thờ ơ, ngay trước mặt Giang Hiểu Viện, đôi mắt của cô ta liếc Giang Hiểu Viện một cái, rồi đưa tay che miệng, bắt đầu lẩm bẩm gì đó với Helen ở bên cạnh.
Giang Hiểu Viện, “…”
Con mập này đúng là xem nhiều phim thần tượng, học được một thân tật xấu chẳng ra gì. Có vài tác phẩm truyền hình cứ để cho diễn viên diễn cái cao sang lạnh lùng phải có của nhân vật thành ra cái kiểu mất dạy, ví dụ như hất cằm, mũi hếch lên trời, không nhìn thẳng vào người khác, quái gở khác người, như cười như không, xì xà xì xầm ở trước mặt người khác gì gì đó… Dời đến hiện thực thì, hiệu quả thực sự là một lời khó nói hết.
Helen giơ tay dán một bạt tay lên lưng Tiểu K, lớn tiếng nói, “Cô đi so với người ta? Người ta không chừng làm vài ngày là đi, còn cô là người muốn trở thành kỹ thuật viên, thế mà không cố gắng! Cứ thế này thì chị không dạy cô nữa.”
Tiểu K, “Em là một đứa đáng thương không làm việc là sẽ không có cơm ăn, đã làm kỹ thuật viên thực tập hai năm rồi, nếu không thăng bậc nữa thì thật sự không sống nỗi, chị xem, em lại không có bản lĩnh trực tiếp đi tìm cửa hàng trưởng đi cửa sau, cũng chẳng có ai nửa đêm lái xe chở em về cả…”
Giang Hiểu Viện nặng nề đẩy ghế qua một bên, vốn dĩ cô chẳng muốn tự hạ thấp địa vị để gây xích mích miệng mồm với mấy cô gái này, thế nhưng người ta đã đánh đến cửa nhà rồi, cô cũng không thể không đáp trả được – Rộng lượng không so đo và bánh bao bị đánh không đánh trả bị mắng không mắng trả vẫn có khác biệt.
Giang Hiểu Viện, “Có gì nói đi, đừng có chỉ dâu mắng hòe.”
Tiểu K vốn tính bày ra một nụ cười “tự phụ”, ai ngờ chất béo trên mặt làm trở ngại cho bắp thịt phát huy, chỉ tạo ra được một nụ cười “phú quý”, “Em chả nói gì chị cả mà chị Tiểu Viện, về trễ thế này, chơi vui chứ ạ?”
Giang Hiểu Viện cố gắng dập đi ngon lửa vô danh trong lòng, cảm giác mình chẳng bõ công. Cô vốn muốn cứ thế thôi bỏ đi, ai ngờ chính vào lúc cô vừa nhấc chân muốn đi, Helen lại đổ dầu vào lửa, “Đừng làm lỡ thời gian nói chuyện nữa, cô muốn thi lên kỹ thuật viên, muốn tiến bộ, còn người ta lại chẳng muốn.”
Câu nói này nghe vào giống như bị chỉ vào mũi mà nói “không tiến bộ”, gân xanh trên bàn tay đặt trên lưng ghế của Giang Hiểu Viện chợt nhảy – Quả thực là cô chẳng dự tính tạo dựng chiến tích gì trên phương diện gội cắt sấy cả, thế nhưng cô chiến dụng thân phận của nguyên chủ, không chỉ một nét xóa bỏ cái thành tích trung học thi được trạng nguyên đi, mà còn lăn lộn thành cái kiểu đức hạnh này.
Kỳ Liên mắt chó coi thường người khác thì thôi đi, chẳng lẽ cô còn phải bị mấy người cắt tóc giễu cợt hay sao.
[1] Purin: là một loại hợp chất hóa học tìm thấy trong thực phẩm và đồ uống mà chúng ta ăn hàng ngày, chẳng hạn như hải sản, thịt cừu và đồ uống có cồn, đặc biệt là bia. Purin được xem là một tác nhân gây bệnh gút.
[2] Trong vàng có đen: rất có thể tác giả đang nhắc đến việc đi nặng.
[3] Chổi mầm – tạm dịch từ [扫帚苗], đây là một loại thực vật có dược tính được dùng để làm thức ăn.
[4] Thanh Hoa Bắc Đại: đều là những đại học xếp hàng top đầu của TQ, đồng thời cũng xếp top trên thế giới.