Chệch Quỹ Đạo

Chương 22



Sáng sớm, Trần Phương Châu xoa xoa hai tay, nhảy chân sáo, chuẩn bị nhảy lên con lừa điện nhỏ của anh ta một đường đá hậu phi nước đại, người là người size nhỏ, lừa cũng là lừa size nhỏ, tổ hợp XS nổi bần bật, cả thế giới chung quanh dường như cũng thu nhỏ lại một size, cho đến khi một chiếc xe mông lép toàn thân đen nhánh ngang nhiên xông vào.

(Xe mông lép là chỉ xe hơi)

Cửa xe hạ xuống, gương mặt của Kỳ Liên lộ ra, “Này, qua đây, nói với mày một câu.”

Một luồng hơi ấm trào ra theo đường cửa kính xe, Trần tổng cóng như con chó nhất thời liền căm hận cái giàu, anh ta bực tức ném con lừa điện nhỏ của mình sang một bên, dùng thân thủ tuyệt đỉnh linh hoạt của mình chẳng nói lời nào liền nhảy lên cỗ xe ấm áp.

Thở ra một hơi ngồi vào chỗ của mình, Trần Phương Châu bị hòa tan trong cái không khí ấm áp kia vặn tới vặn lui, ngón tay cong lên thành lan hoa chỉ, bắt chéo hai chân, cố ý nói bằng cái giọng điệu khác, “Tài xế Kỳ, hôm nay anh đến trễ, phải trừ tiền lương đấy.”

Kỳ Liên như cười như không nhìn anh ta một cái, hai chữ “đần thối” tưng bừng treo trên mí mắt.

Trần Phương Châu lập tức sửa lời, “Ngài à, tội nghiệp tôi chút đi, tôi sắp cóng đến chết rồi, không mua que diêm của tôi thì dầu gì cũng cho tôi quá giang một chặng đi, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Kỳ Liên, “Dis, lát nữa tao còn phải đi làm, xuống đi.”

Trần Phương Châu, “Ôi trời ơi, con điếc rồi, không nghe thấy!”

Kỳ Liên rốt cuộc cũng không thể đuổi anh ta xuống, chỉ đành vừa chửi mát vừa đạp chân ga, quẹo ra ngoài.

Trần Phương Châu vắt ngang ở ghế sau, vô cùng khoan khoái giãn gân cốt một lát, “Không phải tao nói chứ, cái chỗ làm nát kia của mày, đi hay không đi làm thì có gì khác biệt chứ?”

“Tìm chút chuyện để làm,” Kỳ Liên nói, “Đỡ cho Lão thái thái nhà tao suốt từ sáng đến tối làm phiền tao.”

Trần Phương Châu nghe vậy xoa xoa tay như vừa tiêm thuốc k1ch thích, thô bỉ mà thò đầu ra, “Lâu lắm dì không đến chiếu cố chuyện làm ăn của bên tao rồi, tao nhớ dì lắm đấy.”

“Muốn lừa chút tiền từ trên người bà ấy chứ gì?” Kỳ Liên dành ra một tay gạt Trần Phương Châu qua một bên, giọng nói chợt đổi, giọng điệu hơi hòa hoãn một chút, “Đúng rồi, cô gái lần trước tao đưa đến chỗ mày thế nào rồi?”

Trần Phương Châu không chịu buông tha, từ phía sau bấu vào ghế ngồi của Kỳ Liên, “Tao đã muốn hỏi từ sớm, cô gái đó là ai của mày vậy?”

Mắt của Kỳ Liên nhìn chằm chằm mặt đường phía trước, không hề nhúc nhích, “Bà con.”

Trần Phương Châu, “Thôi đi, nhà mày làm gì có bà con nào nghèo thế này? Nói thật đi!”

Kỳ Liên, “Bà con thất lạc nhiều năm.”

Trần Phương Châu làm gì mà tin, làm mặt khinh bỉ khe khẽ ngâm nga, hai tay ôm lấy trước ngực.

Kỳ Liên, “Hỏi mày đấy, rốt cuộc là thế nào rồi?”

“Rất tốt,” Trần Phương Châu nói, “Rất có cá tính, chỉ có hơi chút thích suy nghĩ viễn vông____ Có lúc tao cứ cảm thấy con bé giống như xuất thân trong nhà giàu có không biết nỗi khổ của nhân gian, giờ đi cải trang vi hành giữa quần chúng khổ lao.”

Kỳ Liên liếc mắt nhìn Trần Phương Châu từ trong kính chiếu hậu, bụng nhủ thằng oắt này nhìn người cũng khá lắm.

Kỳ Liên, “Mày nói như thế cũng đúng, tình… tình hình của cô ta có chút phức tạp, xét là gia cảnh chợt sa sút, thêm nữa thì tao cũng không tiện nói, dù sao cũng chẳng yêu cầu cô ta có được thành tựu gì to lớn, đừng để cô ta suy nghĩ không thông là được, mày giúp tao chiếu cố một chút nhé.”

Trần Phương Châu nói chuyện sâu xa, “Kỳ Liên huynh, chuyện của vĩ nhân đều bắt đầu từ ‘có một hôm chợt nghĩ không thông’, huynh lo lắng nhiều quá rồi.”

Người có cùng một khởi đầu “suy nghĩ không thông” với vĩ nhân, Giang Hiểu Viện, đang ở trong cửa tiệm, cô đã tiếp thu ý kiến của Trần Phương Châu ____ Dù sao hiện tại cô cũng cưỡi hổ khó xuống, cũng chỉ đành học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Ông chủ Trần nói cho cô rằng, không biết bắt đầu từ đâu thì bắt đầu từ con số không, dần dà, Giang Hiểu Viện phát hiện quả nhiên có thể cô đặc được ra tinh hoa, Trần Phương Châu nói chuyện thế mà lại có chút trình độ.

Trước tới nay cô chưa từng đi quan sát đồng nghiệp đang làm những gì, lúc này khi để ý vào, mới cảm thấy có nhiều thứ để xem.

Sau ngày hôm đó, Giang Hiểu Viện giống như một miếng bọt biển, không ngừng lật đổ nhận thức vốn có của mình, ngày nào cũng chỉnh sửa sắp xếp lượng lớn ghi chép, không có chuyện gì lại đi tìm “Tổ Sư Gia không mặt” để mài dũa kỹ thuật, khiến một ngày hai mươi bốn tiếng trôi qua thật sít sao.

Bận rộn khiến cô tạm thời quên đi nỗi buồn trong lòng cùng món nợ bên ngoài, cô nghẹn cái cục tức này, loáng một cái đã đến ngày thi sát hạch.

Giang Hiểu Viện khẩn trương trà trộn vào trong đám nhân viên chờ sát hạch, lồ ng ngực gần như sắp sửa bị đập đến vỡ nát.

Cô đã quá cố gắng, từ lúc sinh ra đến nay chưa từng cố gắng đến nhường này, đến nỗi chính mình cũng có chút sợ hãi ____ Ngộ nhỡ cô cố gắng thế này mà vẫn không được thì sao? Vậy há chẳng phải chứng minh rằng khi mất đi cha mẹ làm chỗ dựa thì cô định sẵn là chẳng làm nên trò trống gì sao?

Nếu thật sự phải đối diện với hiện thực kia, nửa đời sau còn sống hăng hái thế nào được?

Người thi kỹ thuật viên thực tập sinh và những người gội đầu thi kỹ thuật viên thực tập đều xếp hàng chung với nhau, phần vấn đáp yêu cầu cơ bản là giống nhau, thực hành thì hơi khác nhau một chút. Trần Phương Châu chuẩn bị hai thùng để rút thăm, rút được gì thì thi cái nấy. Đứng trước Giang Hiểu Viện là Tiểu K, Tiểu K mặt mũi trắng bệch đến giống như vừa trét một lớp vôi, hai chân run lẩy bẩy.

Giang Hiểu Viện khinh thường nghĩ rằng, “Chỉ chút tiền đồ thế này.”

Sau đó cô nhận ra chính mình cũng đang run bẩy bẩy.

Trần Phương Châu thường ngày trong tiệm hết sức hiền hòa, cho nên hôm nay cũng hiện ra đặc biệt lạnh lùng vô tình, anh ta ngồi trên một chiếc ghế xoay, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Tiểu K khó tránh khỏi mà trở nên khẩn trương, miệng lập bập một hồi, cửa hàng trưởng Trần liền liếc nhìn cô ta một cách tàn khốc, rồi cúi xuống ghi mấy nét trong quyển sổ khảo hạch.

Giang Hiểu Viện im lặng trả lời thầm trong bụng dựa theo câu hỏi của Ông chủ Trần, vừa đánh giá cái gương mặt mếu máo sắp khóc của Tiểu K.

Vừa cho rằng cô ta đáng đời, lại vừa cảm thấy có chút lo lắng.

Lúc thực hành lại càng đáng sợ, cô bé Tiểu K vừa làm được một nửa thì mặt của Trần Phương Châu đã đen như cái giẻ lau, còn chẳng đợi cô ta điều chỉnh lại trạng thái tâm lý thì Ông chủ Trần đã lên tiếng, “Được rồi đổi người khác đi, lần sau cô thi lại.”

Tiểu K xấu hổ đến luống cuống tay chân, khốn khổ nhìn Helen một cái, Helen cho cô ta một ánh mắt “Đừng có làm bẽ mặt nữa, nhanh cút xuống đi”.

Tiểu K không biết thế nào liền kiên cường lấy hết dũng khí, đưa ra một phản kháng yếu ớt với người đang nắm giữ đại quyền sinh sát trong tay là Ông chủ Trần, “Em đã làm kỹ thuật viên thực tập hai năm rồi…”

Trần Phương Châu, “Cô cũng biết đấy à, làm kỹ thuật viên thực tập hết hai năm mà học thành thế kia cô còn có mặt mũi để nói? Cô nói thử mình có thể làm cái gì nào, cũng chẳng chịu để tâm_____ Người mới đến còn khá hơn cô, Giang Hiểu Viện qua đây!”

Kẻ bỗng nhiên bị điểm danh là Giang Hiểu Viện đầu tiên là sau gáy cứng đờ, ngay sau đó, cô cảm giác được hai tia nhìn phẫn hận đến từ Tiểu K như cây kim thép đâm vào trước ngực và sau lưng mình, giây phút đó, Giang Hiểu Viện bỗng không còn khẩn trương nữa, ác ý của kẻ địch đem cho cô sức mạnh không gì sánh bằng, cô giống như được thứ gì đó nâng đỡ, bước ra khỏi đám người như cạnh bên không có một ai.

Trần Phương Châu, “Rút thăm_____ những người khác ngậm miệng.”

Tiếng xì xào bàn tán chìm xuống, Giang Hiểu Viện đã rút xong tờ thăm câu hỏi, đứng yên tại vị trí cách xa Tiểu K ba bước chân, trong bụng chẳng bận rộn gì mà ôn lại những gì mình phải trả bài.

Giang Hiểu Viện học thuộc lòng chẳng ra gì, từ nhỏ đã đọc trang sau quên trang trước, nhưng cô lại có cảm giác đặc biệt đối với hình vẽ. Lúc nhỏ, ngay cả một quyển truyện cổ tích cô cũng có thể đọc đến ngủ gục, nhưng nếu như là phim hoạt hình, cô không chỉ có thể tập trung hết mình xem đến cuối, mà một tuần sau vẫn có thể kể lại cho người khác nghe.

Nhờ phúc mấy bức phác họa bị xé rồi được vẽ lại, tuy rằng quá trình học tập lãng phí của cô lượng lớn thời gian, nhưng trên cơ bản mỗi chú thích trên hình vẽ cô đều nhớ rõ mồn một, cộng thêm cô có chút như đứa trẻ có khách đến nhà muốn thể hiện, từ trong ra ngoài đều rất muốn cho Tiểu K biết mặt một chút, khâu vấn đáp trở nên vô cùng trôi chảy.

Trần Phương Châu gập quyển đề lại đặt sang một bên, ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu K một cái, “Nghe thấy chưa?”

Nếu như mà có cái khuôn nào ụp vào mặt Tiểu K thì thành phẩm đã có thể trực tiếp mang đi làm mặt nạ quỷ rồi, Giang Hiểu Viện giả vờ thờ ơ liếc nhìn cô nàng một cái, quả thực là cả người khoan khoái.

Cô vẫn chưa được hưởng hết quả ngọt thắng lợi thì Tiểu K bỗng lên tiếng, “Không thể nào, cô ta chắc chắn là đã ăn gian.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Con nhỏ mập giỏi làm cho người ta ghét này thực sự chỉ là một đứa con nít, có thể cũng chỉ vì mới 19, 20 tuổi đầu, ra đời chưa lâu, không có chuyện gì thì chỉ biết xem tiết mục giải trí rồi cười ngây ngô, chẳng hiểu một chút chéo gì về đối nhân xử thế cả, trong lòng cô ta bực tức, nghĩ đến cái gì liền buột miệng nói cái đấy, căn bản chẳng chẳng hề cân nhắc rằng lời nói này chỉ trích trực tiếp chính là ông chủ của bọn họ.

Giang Hiểu Viện chợt cảm thấy lúc trước mình tranh hơn thua với loại bé gái thế này cũng thật là ấu trĩ.

Helen trông Tiểu K thật không còn gì để nói liền vội bước lên một bước kéo lấy cô nàng, “Cô thôi được rồi!”

Tiểu K hoàn toàn không nhìn ra được sắc mặt của cô ta,  đỏ mặt tía tai chỉ vào Giang Hiểu Viện mà đổ dầu vào lửa, “Chị kéo em làm cái gì? Cô ta chắc chắn là ăn gian, trông cô ta thế kia, từ sáng đến tối chẳng để ý đến ai, việc cũng chẳng làm cho tốt, mỗi ngày chỉ biết theo sau lưng bợ đít ông chủ, có bản lĩnh thì để em rút cho cô ta một tờ nữa, chị kiểm tra lại cô ta.”

Con ngựa lùn được bợ đít là Trần Phương Châu nhìn sang, Helen thật sự là không ngẩng đầu lên nổi nữa.

Cây kéo trong tay Trần Phương Châu xoay một vòng, “bộp” một tiếng vỗ vào lòng bàn tay, “Được, cô lại rút cho cô ta thêm một tờ nào.”

Helen giận sôi, “Cô đừng làm rộn nữa, đẹp mặt không?”

Tiểu K nổi giận đùng đùng hất tay cô ta ra, bưng thùng thăm lên, khiêng lên tựa như thể nhổ bật gốc dương liễu, ra sức xốc tới xốc lui, đoạn bắt lấy một tờ thăm từ trong thùng, nén cơn tức đưa cho Trần Phương Châu, “Cái này!”

Trần Phương Châu cũng chẳng nhìn cô nàng, mở quyển đề thi ra, đối chiếu với đề thi trên tờ thăm câu hỏi, đặt câu hỏi mà chẳng thèm lấy hơi.

Giang Hiểu Viện vui vẻ biểu hiện lần nữa, cô đã từng được mọi người chú mục, nhưng chưa từng được ánh mắt kiểu “Người này sao cái gì cũng biết, lợi hại quá” nhìn chằm chằm vào, tuy cảm thấy bản thân đúng là ấu trĩ, nhưng mỗi khi trả lời một câu hỏi, cô lại quét mắt về phía Tiểu K một lần, trong lòng đắc ý đến muốn vọt ra khỏi đường chân trời.

Xong hết mười câu hỏi, Trần Phương Châu gập quyển đề thi lại, đổi vị trí hai chân bắt chéo trên dưới cho nhau, ngẩng đầu hỏi Tiểu K, “Lần này là ăn gian nữa sao?”

Tiểu K sắp sửa cắn môi cắn đến nát rồi, Helen không thể nhịn được nữa đi véo tay cô nàng, kéo cô nàng sang một bên. Trần Phương Châu hất cằm với Giang Hiểu Viện, lọn tóc màu hạt dẻ đậm chợt lóe lên phía dưới chiếc mũ phớt.

Giang Hiểu Viện vội vàng thu bớt vẻ đắc ý của mình, biết rằng phần thực hành của mình chẳng giỏi.

Kết quả Trần Phương Châu nói, “Đi sấy cho Lily bộ tóc xoăn số 4.”

Giang Hiểu Viện trợn to mắt.

Tóc xoăn là tạo hình Giang Hiểu Viện học được trước tiên nhất, kiểu tóc xoăn được Trần Phương Châu chỉ trúng vừa khéo chính là kiểu mà cô thích nhất, có hôm nhân lúc cửa tiệm nghỉ làm, cô còn động tay sấy cho mình một lần, coi như là an ủi trái tim liên tụcc mấy ngày không có điều kiện làm đẹp của cô một phen ____ Cô chỉ còn lại cách này là có thể làm đẹp, chỉ có thứ này là miễn phí.

Ông chủ Trần đã nới cho cô lần này.

Trần Phương Châu, “Nhìn cái gì mà nhìn, không biết làm à?”

Giang Hiểu Viện, “Biết!”

Cô chưa từng cảm thấy ông anh lùn này đẹp trai nhường thế.

Người bị chỉ trúng làm người mẫu là Lily không tình không nguyện bước ra khỏi hàng, xõa tóc xuống rồi cùng Giang Hiểu Viện đi đến bồn gội đầu, tựa như tráng sĩ cắt cổ tay mà giao mái tóc bảo bối của mình ra.

Lily ngồi xuống ghế, nói lầm bầm, “Hai ngày nữa tôi đi cắt tóc, đỡ cho mỗi khi sát hạch các người lại hãm hại đầu tóc của tôi.”

Giang Hiểu Viện bụng đầy lửa giận, chẳng nói một tiếng nhận lấy máy sấy tóc.

Lily giống như một con cá mặc người khác làm thịt, nửa sống nửa chết giao cái đầu của mình vào tay Giang Hiểu Viện, toàn bộ quá trình không chịu ngẩng đầu nhìn vào gương, liên tục chơi điện thoại như cuộc sống chả còn gì lưu luyến, cho đến khi Giang Hiểu Viện ném lược lên bàn trang điểm, phát ra một tiếng động nhỏ.

Giang Hiểu Viện giống như một cao thủ lánh đời, xong việc vung tay một cái giống như phất áo mà đi, “Xong rồi.”

Lily chẳng mấy hăng hái ngẩng đầu lên nhìn, rồi kinh hãi.

Có một chút khác biệt với kiểu tóc xoăn số 4 tiêu chuẩn, tạo hình mà Giang Hiểu Viện làm vừa sang trọng lại tự nhiên _____ Đương nhiên rồi, cái này cô đã làm thử trên đầu mình, trước khi hạ thủ với mình, cô suýt chút giày vò “Tổ Sư Gia không mặt” thành gà trụi lông, làm sao có thể không tìm tòi nghiên cứu một chút nào chứ?

Nghiêm chỉnh mà nói, mấy bữa nay đêm ngày cố gắng, tạo hình mà Giang Hiểu Viện thật sự tinh thông chỉ có kiểu này, những kiểu khác đều máy móc làm theo mẫu, qua quýt bình thường.

Chỉ thấy mấy lọn tóc kia đan nhau khéo léo, tùy ý phủ lên đầu vai lên lưng chủ nhân như rèm hoa, chỗ nên che trên mặt đều được che lại, chỉ lộ ra một cái cằm nhỏ nhòn nhọn… hoàn hảo thuyết minh cho cái gì gọi là kiểu tóc thay đổi số mạng.