Chệch Quỹ Đạo

Chương 50



“Đúng rồi,” Giang Hiểu Viện hỏi, “Ban nãy anh nói gì với Lão Yêu Tinh vậy?”

Kỳ Liên nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi mắt hơi cong lên, dường như mang chút ý cười, “Em đoán xem.”

Giang Hiểu Viện không hề câu nệ mà rằng, “Chẳng lẽ chứng cứ bà ta vi phạm pháp luật đang nằm trong tay anh?”

Kỳ Liên qua loa cười một cái, “Ruồi không bâu được trứng không vết nứt, bà ta đã nứt muốn vỡ rồi, không thể trách người ta túm được điểm yếu của bà ta – Nói thật, nếu Tưởng Bác thật sự muốn đánh với bà ta, thì đã kiện bà ta ra tòa từ khuya rồi, đáng tiếc, bản thân anh ta hẳn là không muốn.”

Không những không muốn, ban nãy anh ta còn nói sẽ nuôi bà ta đến già cơ.

Giang Hiểu Viện im lặng trong giây lát.

Thế nhưng cũng hết cách, con người lại chẳng phải sách, nói lật mà là lật mặt ngay. Tưởng Bác có thể bước một bước này, đã dũng cảm vượt ngoài dự đoán của mọi người rồi, không thể đòi hỏi quá nhiều.

Giang Hiểu Viện duỗi chân trong vị trí ghế lái phụ rộng rãi, chợt có chút cảm khái, “Kỳ thực nghĩ như thế này, một người sinh ra không bệnh không tật, trí lực bình thường tứ chi vẹn toàn, so với một số người đã là may mắn lắm rồi, nếu như có thể được sinh ra trong một gia đình bình thường, được lớn lên với bố mẹ bình thường, mặc kệ gia đình giàu nghèo, từ nhỏ đến lớn không bị ngược đãi, chưa từng gặp hiểm nguy… thì đã may mắn hơn một số người khác rồi.”

Lúc cô đương mờ mịt luống cuống rơi xuống thế giới này, bởi vì không có bằng cấp, thậm chí không thể tìm được một công việc bình thường, Giang Hiểu Viện tưởng rằng “bằng cấp” chính là nước cờ đầu khi đối diện với xã hội này, là nền tảng của đời người, có nó thì chẳng tỏ ra ghê gớm bao nhiêu, nhưng không có nó thì mới biết rằng nửa bước khó đi.

Mà cho đến hiện tại, cô mới phát hiện, cái món “bằng cấp” kia căn bản chẳng phải nền tảng gì, nhiều nhất chỉ là đám hoa nhỏ râu ria được thêm trên mép gấm mà thôi.

Thể xác tinh thần và nhân cách khỏe mạnh mới là cái hòn đá nền tảng kia.

Nhưng mà Giang Hiểu Viện hơi chút suy nghĩ lại, nhớ đến bóng lưng như sống lại từ tro tàn của Tưởng Bác, lại chợt cảm thấy kỳ thực “khỏe mạnh” cũng chẳng thể coi như là hòn đá nền tảng ở tầng dưới nhất.

Trong biển người, vẻ xinh đẹp và tuyệt đỉnh thông minh của tạo hóa, hàng vạn người không nhất định sẽ ra được một, đây là nhân vật ở đỉnh cao nhất. Tầng kế tiếp, là người có điều kiện bản thân ưu việt và gia đình giàu có, số lượng cũng không phải là nhiều nhặn gì. Tầng kế nữa, là người phổ thông bình thường, sau đó là những người bình thường bản thân mỗi người đều cầm trên tay một quyển kinh khó đọc. Tầng kế nữa, chính là những người vô duyên vô phận với cả từ “bình thường”, từ tầng này trở xuống, còn có thể xuống đến nơi vô cùng vô tận, chẳng ai có thể nói được giới hạn cuối cùng của thế giới này là đâu.

Mỗi người đều cảm thấy thân mình trong bãi bùn lầy, vùng vẫy không thể thoát ra, nhưng nếu chăm chú tìm thử, thì trong vòng bảy bước chân luôn có thể tìm được một người thảm hơn, cho dù là một người hai bàn tay trắng, nhưng ít nhất anh ta cũng vẫn còn sống.

Sinh mệnh của chính mình mới là tảng đá nền kỳ tích kia.

“Tôi nhớ ra rồi,” Giang Hiểu Viện đột ngột bất ngờ nói với Kỳ Liên, “Lần trước lập hồ sơ cho phòng làm việc cái tên gì mà Phương Phi gì đó, thật sự là độ nhận diện bằng không luôn, rất bất lợi cho tương lai phát triển của công ty.”

Kỳ Liên, “Cho nên muốn đổi thành gì?”

Giang Hiểu Viện, “Đổi thành “Niết Bàn”.”

Từ này ở trong trường hợp này, vừa hợp tình cảnh mà nội hàm lại phong phú, đầu mày của Kỳ Liên khẽ nhướng một cái.

Lại nghe Giang Hiểu Viện nói tiếp, “Ý là để những người không được cha mẹ ban cho gương mặt ưa nhìn, có thể thông qua phương pháp nhân tạo mà đập đi xây lại, biến tạo hình thành một loại pháp thuật, khiến đám quỷ xấu xí khắp thiên hạ được Niết Bàn trùng sinh!”

Kỳ Liên, “…”

Đây rốt cục là đang lảm quảng cáo hay là đang thèm đòn vậy?

“Đúng rồi,” Giang Hiểu Viện nhớ ra gì đó, có hơi áy náy, “Khó khăn lắm cuối tuần mới được nghỉ, lại cứ phiền anh lái xe chở tôi, có phải là lở dỡ chuyện của anh lắm không?”

Kỳ Liên, “Không đâu, đang nghỉ ngơi, đi với em rất vui, tâm trạng tốt.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô gian nan nuốt ngụm nước miếng, cảm giác lời này dường như nghe lại có ý gì khác, thế mà thái độ của Kỳ Liên lại tự nhiên vô cùng… lại chẳng giống có ý gì khác.

Kỳ Liên con người này, có lúc có lời mà không nói, vô cùng lấp lửng, khiến cho Giang Hiểu Viện cứ cảm thấy bản thân cứ quanh quẩn giữa hai cục “Mình nghĩ nhiều quá rồi” và “Không nghĩ nhiều”, trái tim cứ như quả bóng bàn.

Kỳ Liên tựa như hoàn toàn không cảm giác được, hãy còn nói, “Kỳ thực có lúc tôi cũng nghĩ, nếu như tôi là em, có lẽ thật sự chẳng làm tốt được bằng em.”

Giang Hiểu Viện cười ha hả, bởi vì cảm giác đây là một lời khen tặng khách sáo.

Cô không thích hỏi thăm chuyện của người khác, không biết chân tướng lai lịch của Kỳ Liên, chỉ mỗi dựa trên bề mặt cô tiếp xúc với Kỳ Liên mà thấy, cô có ảo giác rằng Kỳ Liên có thể làm được bất cứ chuyện gì.

Anh chắc là lớn hơn cô vài tuổi, thế nhưng Giang Hiểu Viện cảm thấy mình có thêm vài tuổi nữa, thì cũng không có được cái khí thế mạnh mẽ thành thục này – Chỉ mỗi việc bất kể là ai cũng có thể nói chuyện thì cô đã làm không được rồi, nếu không thì, ở bên hội sở làm tóc của Ông chủ Trần, cô cũng chẳng khuấy trộn nhân duyên thành ra đức hạnh kia.

Giang Hiểu Viện, “Không có, tôi còn kém xa lắm… Kỳ thực ban nãy nói chuyện với bà Phạm gì đó ấy, bây giờ sau lưng tôi mồ hôi lạnh còn chưa khô nữa… Mỗi lần gặp phải những người lớn tuổi hơn tôi, hay là trông khí thế lớn mạnh hơn tôi, kỳ thực trong lòng tôi vô cùng căng thẳng.”

Thậm chí, mới ban đầu khi cô chưa ý thức được Tưởng Bác là một tên nhát gan, lúc báo cáo công việc với Thầy Tưởng, lòng bàn tay cô lúc nào cũng đổ mồ hôi.

Kỳ Liên, “Bình thường, con người luôn sợ thứ mà mình không hiểu, quen rồi sẽ khá hơn thôi.”

Đạo lý không sai – Tỷ dụ như sau khi Giang Hiểu Viện đã quen rồi, thì đối diện với Tưởng Thái hậu, cô không hề có chút sợ sệt nào nữa.

Giang Hiểu Viện, “Nhưng vào lúc mới vừa gặp mặt, tôi không cách nào nhìn thấu được những người lớn tuổi hơn, từng trải hơn, có quyền lực hơn tôi được.”

Kỳ Liên, “Cho nên phản ứng của em là bình thường, mọi người đều thế cả, không cần phải quá để tâm.”

Giang Hiểu Viện buột miệng, “Tôi thấy anh thì không.”

Kỳ Liên không lập tức trả lời, anh đứng một bên Giang Hiểu Viện, ánh mắt chuyên trú nhìn con đường phía trước, ngoại trừ ánh mắt chăm chú này, không thể nhìn được chút xíu hỉ nộ ái ố nào toát ra trên gương mặt anh.

Chính vào lúc cô cảm thấy anh không dự định trả lời, thì Kỳ Liên lên tiếng, “Bởi vì tôi hiểu.”

Giang Hiểu Viện rất muốn hỏi tại sao anh lại hiểu, nhưng có một chớp mắt, cô không khỏi có một cảm giác, biết được Kỳ Liên không thật sự muốn nói, vì thế mà biết điều ngậm miệng.

Sáng ngày hôm sau, Giang Hiểu Viện mang theo một tá bánh rán, đúng giờ đến phòng làm việc kiểm tra tiến độ sửa sang, lại bất ngờ phát hiện Tưởng Thái hậu cũng ở đó.

Vết thương trên trán Tưởng Bác đã gỡ băng gạc, chỉ thấy trên trán anh ta có một dấu máu nhàn nhạt, anh ta chỉ cần chỉnh kiểu tóc một chút là đã che mất, con người thì vẫn bộ dáng như quỷ đó, người ngoài thì chẳng nhìn ra được có gì khác biệt.

Anh ta cầm một mảnh khăn tay bịt mũi, đang nói chuyện gì đó với sư phụ đội công trình.

Giang Hiểu Viện vừa vào cửa, mùi vị bá đạo của bánh rán đủ loại ngũ cốc nhất thời tràn ngập khắp căn phòng, đánh bại cả mùi của vật liệu xây dựng, xuyên qua cả chiếc khăn tay yếu đuối, không hề khoan dung chui vào mũi Tưởng Bác.

Tưởng Thái hậu bị kinh động quay lại nhìn Giang Hiểu Viện một cái, đôi mắt như hóa thành hai cái dùi thép nhỏ khinh bỉ, đâm vào mớ bánh rán trên tay Giang Hiểu Viện.

Giang Hiểu Viện không thèm để ý anh ta, nhủ bụng, “Tên vô ơn này, nhanh thế mà đã quên ơn cứu mạng rồi hả?”

Sư phụ của đội công trình thì lại vui tươi hớn hở tiến lên đón, rất quen thuộc nhận lấy bữa sáng từ tay cô.

Giang Hiểu Viện, “Thầy Tưởng, có ăn không?”

Tưởng Bác ngửa cái cần cổ trắng nhách yếu ớt của anh ta về sau, tựa như trong tay Giang Hiểu Viện đưa ra không phải là một chiếc bánh rán mộc mạc, mà là một quả lựu đạn.

Anh ta dùng hai ngón tay cao quý cướp đi món đồ kia từ tay Giang Hiểu Viện, thuận tay nhét cho người thợ bên cạnh, mở miệng ngọc ngà, “Kiểu con gái cao to nặng cân như cô, trao đổi chất cơ bản một ngày mới dùng hết được calorie của một miếng rưỡi bánh rán, cô cứ ăn đi, cho mập chết cô.”

Giang Hiểu Viện ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ông chủ à, lừa kéo cối xay không thể sống dựa vào trao đổi chất cơ bản được đâu.”

Xuất phát từ kiểu tâm trạng tự giễu gì, cô ta mới có thể ở trước mặt mọi người mà đi so chính mình với một con lừa được chứ? Tưởng Bác có hơi khó hiểu, anh ta quay đầu đi, ho khan hai tiếng, “Đi, theo tôi ra ngoài.”

Giang Hiểu Viện nhạy cảm nghe ra được ba chữ “phải mời khách” từ trong lời nói của anh ta, cô chẳng nói tiếng nào, vô cùng cao hứng đi theo anh ta.

Hai người cực kỳ ăn ý, vừa bắt đầu, chẳng ai nhắc đến sự việc xảy ra ở khu biệt thự vào ngày hôm trước, đều cùng cố gắng lãng quên – Có lúc, biết được lịch sử đen của người ta cũng là một loại gánh nặng, dù sao thì vào lúc này, Giang Hiểu Viện chỉ hận không thể mất trí nhớ quên đi sạch sẽ.

Tưởng Bác thỉnh thoảng sẽ trộn lẫn một số đồ hiệu rởm để lừa bịp người khác, nhưng chẳng mấy bằng lòng hạ thấp chất lượng cuộc sống thực tế của mình, anh ta đưa Giang Hiểu Viện đến nhà hàng của một khách sạn năm sao gần đó.

Trên tay Giang Hiểu Viện còn lưu lại mùi bánh rán, cô đã chẳng chút chướng ngại mà vứt “người tình cũ” bầu bạn với cô nhiều ngày sang một bên, chẳng hề khách sáo gọi điểm tâm kiểu Tây.

Gọi xong cô bỏ thực đơn sang bên cạnh, đuổi nhân viên phục vụ đi, từ cần cổ đến cổ chân, vặn ra mấy đường cong tiêu chuẩn, dùng thế ngồi danh viện thục nữ và hỏi với nụ cười không lộ răng, “Thầy Tưởng, thầy nói đi.”

Tưởng Bác, “…”

Anh ta cảm thấy đứa con gái đối diện cười có hơi giống như con chồn.

Tưởng Bác hắng giọng, “Liên quan đến phòng làm việc…”

“À,” Giang Hiểu Viện lập tức tiến hành báo cáo, “Căn bản chuẩn bị cũng tương đối rồi, hôm đó tôi đổi cái tên, đổi thành “Phòng làm việc Niết Bàn”, có phải là nghe văn nghệ hơn không?”

Tưởng Bác phất phất tay, ho khan một tiếng, “Tên là gì thì chẳng quan trọng.”

Giang Hiểu Viện ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị lắng nghe ý kiến mang tính chiến lược của Đại Boss liên quan đến việc kinh doanh trong tương lai.

Kết quả Đại Boss nói, “Hôm đó lời tôi nói là tán hươu tán vượn cả, sau này phòng làm việc phải kinh doanh thế nào, còn phải hoạch định cho đàng hoàng một phen.”

Giang Hiểu Viện nảy sinh dự cảm không lành, “… Câu nào là tán hươu tán vượn?”

Tưởng Bác, “Câu nào cũng vậy, từ chỗ “cơ sở cho điện ảnh và truyền hình” cho đến “nguồn khách hàng của mình”, nói thật với cô, vụ “cơ sở cho điện ảnh và truyền hình” xằng bậy là tôi bịa ra đó, còn về nguồn khách… Nguồn khách trong tay tôi hiện nay, cơ bản vẫn là có liên quan đến… đến bà ta theo trăm ngàn lối, nếu như hoàn toàn rút đi, thì có khả năng chẳng còn lại gì cả.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Tưởng Bác đan chéo hai tay, đặt trước người, cúi đầu nhìn móng tay trơn tru sạch sẽ của mình, anh ta có hơi gian nan mà mở miệng, “Nếu tôi có chuẩn bị về mặt đó sớm hơn, thì sẽ không…”

Nhân viên phục vụ chạy đến mang thức ăn lên, Tưởng Bác dựng đứng một ngón tay, nhè nhẹ đè lên cằm mình, nuốt câu sau xuống, nhưng mà chớp mắt Giang Hiểu Viện đã hiểu ý tứ của anh ta.

Cũng phải, nếu Tưởng Bác có lòng đó – Thì ban đầu anh ta đã chẳng mất hết hy vọng mà nói với Giang Hiểu Viện rằng mình sẽ đi.

Sẽ không thôi việc bên trường.

Cũng sẽ không khiếp nhược hèn nhát bị nhốt trong căn phòng tối nhỏ, đợi người trợ lý nghèo phòng khoáng, ngốc gan to đến cứu vớt.

Giang Hiểu Viện ngẩn ra trong chốc lát, “Thư mời kia cũng là…”

“Ờ, đó thì không phải, là có một lần một người bạn nhận một job bên mảng điện ảnh, cận giờ không đi được nên bảo tôi qua đỡ giúp, tình cờ quen biết ở bên đó.” Tưởng Bác nói, “Chẳng thể coi là giao tình gì, có thể là gửi hết cho những người quen biết, cũng chỉ là khách sáo thôi.”

Giang Hiểu Viện run sợ mà hỏi, “Vậy xin hỏi anh làm thế nào quyết định mình sẽ mở phòng làm việc vậy?”

Tưởng Bác dụi dụi ấn đường, “Lúc đó cô… cầm tấm thư mời kia ra, nói với tôi tâm huyết của mình chỉ có bản thân mình biết, sau khi trở về bà ta lại không ngừng thúc ép tôi, nguyên nhân cả hai bên đều có cả đi.”

Giang Hiểu Viện mặt không biểu cảm, nói, “Nếu anh dám nói mình chỉ là nhất thời kích động, thì bây giờ tôi sẽ dùng dao ăn thọc chết anh.”

“Thế thì cũng không hoàn toàn là vậy,” Tưởng Bác dừng một chút, “Bên phía học viện… Viện trưởng phu nhân là người quen của bà ta, bây giờ nếu đã trở mặt với bà ta, thì bên kia có thể sau này tôi cũng không thể nào ở lại tiếp được nữa, chỉ có tự làm riêng thôi.”

Chẳng trách lúc đó anh ta nói mời trợ lý là mời được ngay, ầm ĩ cả nửa ngày hóa ra là có quen biết!

Cô còn tưởng là do nghiệp vụ của Thầy Tưởng vô cùng tinh thông, quả nhiên là ngây thơ hết sức.

Giang Hiểu Viện cảm thấy sự thèm ăn của mình đã bị tin dữ này tổn hại, con đường chinh phục Châu Á của họ còn chưa bắt đầu, thì đã tự ngã sấp mặt trước rồi.

Cô thở dài một hơi, “Còn có khó khăn gì, anh cứ một thể nói ra hết đi.”

Tưởng Bác, “Đại bộ phận tài sản mấy năm nay của tôi đều do bà ta nắm giữ, tấm thẻ đưa cho cô là tiền riêng ít ỏi của tôi, phòng làm việc sắp xếp tiền kỳ hẳn có khả năng sẽ hơi căng… Trở về cô xem lại dự toán chi phí sửa chữa cho tôi, phí sửa chữa tiết kiệm được chút nào hay chút nấy, làm không khéo có khi không đủ.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Dưới ánh mắt muốn giết người của cô, trong nháy mắt Tưởng Bác tựa như lại phủ thêm lớp vỏ bọc nhát gan của anh ta lên, anh ta hơi tránh né ánh mắt của Giang Hiểu Viện, “Xin lỗi, tôi không chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, nếu như cô muốn đi nơi khác, tôi vẫn có thể nghĩ cách nhờ mấy người bạn của tôi giới thiệu cô một chút…”

Giang Hiểu Viện “bộp” một phát vỗ chiếc dao ăn trong tay mình xuống bàn, giận không kềm được, “Nghèo thành vậy rồi, anh còn muốn đến ăn cái này!”

Tưởng Bác, “…”

Giang Hiểu Viện, “Phục vụ, mấy món chưa lên thì không cần lên nữa, hồi lại đi, chúng tôi đang vội!”

Tên phá sản vô liêm sỉ này!

Người khác là “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, qua liễu thấy hoa lại gặp làng”, mà Giang Hiểu Viện phát hiện, rơi xuống đầu cô, cứ là “Qua liễu thấy hoa hình như lại một làng, qua nghía một cái, vẫn cmn là núi cùng nước tận!”

Làm sao sống đây!