Cheers

Chương 48



Gia đình của trưởng thôn tộc Tạng rất hiếu khách, bởi vì trưởng thôn Ram thích uống rượu nên nói nói chuyện với Khương Mặc rất hợp, rất hoan nghênh anh và nhân viên đoàn phim. Ở cửa, Khương Mặc lấy ra một bao lì xì đỏ đã chuẩn bị từ trước kín đáo đưa cho cô dâu, nói đùa vài câu rồi họ được đón vào nhà, ngồi xuống bên cạnh một máy quay nào đó.

Lúc này Thẩm Triều Văn phát hiện mọi người trong đoàn làm phim đã thu hết chỗ ở mọi ngóc ngách, thư ký trường quay đi tới đưa cho Khương Mặc một cái bộ đàm xong rồi xoay người chạy mất.

Là đám cưới thật, nhưng cũng là diễn trong thật.

Thôn trưởng dẫn họ vào nhà ngồi, họ đến sớm nên ngồi chờ khai tiệc. Thẩm Triều Văn nhàm chán một lúc, y trông thấy Minh Tranh đang ngồi trong góc mặc đồ rất bình thường, thậm chí còn có hơi bẩn. Nhưng Thẩm Triều Văn có thể cảm nhận rõ ràng khí chất của đối phương hoàn toàn khác lúc ngày thường, toàn thân như nặng nề hơn, giống như biến thành một người khác, đây có lẽ là một diễn viên nhỉ… thần kỳ.

Vài cái máy quay núp trong bóng tối để quay, xung quanh rất náo nhiệt, chỉ có Minh Tranh vẫn rất lặng lẽ. Anh đang cười, nhưng nếu nhìn vào mắt sẽ thấy cười rất hờ hững, chết lặng, gượng cười.

Khương Mặc quan sát một lúc cầm lấy bộ đàm nói: “Máy B đi lên lung lay một chút… Tốt, được rồi.”

Nhìn đoàn phim từ góc độ của Thẩm Triều Văn, y luôn cảm thấy nó không giống với đội ngũ đầy lục đục mâu thuẫn ‘trong truyền thuyết’ lắm, nhân viên rất bình thường, lúc không làm việc thì tụ lại với nhau tâm sự, đùa một hai câu, lúc làm việc thì nghiêm túc làm việc.

Thẩm Triều Văn hiếu kỳ hỏi anh: “Cảnh này anh quay cái gì?”

Khương Mặc suy nghĩ: “Quay vui và buồn.” Anh nói rất đơn giản rồi ngừng lại, rót cho mình một ly rượu.

Một lúc sau trưởng thôn cầm một ly đến ngồi xuống, bắt đầu hẹn Khương Mặc uống rượu. Thẩm Triều Văn nhìn dáng vẻ hai người này nói chuyện luôn cảm thấy họ sắp thành bạn vong niên của nhau. Bọn họ uống, Thẩm Triều Văn ở cạnh nhìn, nghe bọn họ nói, còn chưa khai tiệc họ đã cạn ly không ít. Khương Mặc uống với trưởng thôn mấy ly rồi lại quay qua nhìn hiện trường vài lần, thỉnh thoảng cầm bộ đàm nói mấy câu, hoạt động cả hai bên.

… Đạo diễn khác quay phim cũng thế này à? Thần kỳ. Thẩm Triều Văn vẫn thầm đếm trong lòng anh đã uống hết bao nhiêu ly, khi thấy đến rồi mới kéo đồ anh dưới bàn, nhắc nhở anh thấy ổn thì dừng.

Khi uống đủ rồi hôn lễ cũng chính thức bắt đầu. Đây quả thật là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn tham gia tiệc cưới tộc Tạng, y cảm thấy rất mới mẻ, bọn họ có rất nhiều nghi thức rườm rà, toàn bộ quá trình sẽ mang lại cho mọi người cảm giác trang trọng.

Người dân Tạng ăn mặc long trọng, họ tung long đạt*, đốt tùng bách*, nhảy múa. Hầu hết mọi người xung quanh đều nói tiếng Tạng nghe không hiểu, nhưng bầu không khí này rất dễ lây lan. Lễ cưới Tây Tạng nguyên sơ đơn giản sâu trong núi non làm cho Thẩm Triều Văn cảm thấy rất thú vị, quả thật mấy chuyện như kết hôn này vẫn là nhìn của người khác thì thấy thú vị hơn.

(*)

Sự tồn tại của đoàn làm phim không cao, họ giấu mình trong sự náo nhiệt và lặng lẽ quay lại. Bởi vì đã chào hỏi từ trước nên biểu hiện của thôn dân không căng thẳng cũng không quá khoa trương, rất tự nhiên. Bọn họ quay người, quay long đạt bay đầy trời, quay khói đốt tùng bách, quay một bóng người cô đơn trong đám cưới náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn xem Khương Mặc quay phim ở hiện trường. Y phát hiện trạng thái lúc Khương Mặc chỉ đạo rất tốt, hai mắt sáng ngời, sau khi uống chút rượu lại càng hưng phấn hơn, toàn thân như muốn phát sáng.

Chỉ có thể nói đó là một vở kịch thật giả lẫn lộn. Phần thật chạm vào lòng người, phần giả cũng chạm vào lòng người. Thẩm Triều Văn uống ly trà bơ chủ nhà rót cho y, lúc thì nhìn bên này, lúc thì nhìn bên kia, không hề thấy chán.

Thẩm Triều Văn cảm thấy bọn họ quay phim rất vui, trong lòng y có chút ghen tị. Mặc dù quay chụp ở đây rất vất vả nhưng mỗi người trong đoàn phim dường như đều rất vui vẻ, cũng rất mãn nguyện về mặt tinh thần.

Sau khi quay xong cảnh đó, trạng thái tinh thần của nam chính không tốt lắm, chỉ ngồi một mình trong góc không lên tiếng, anh nói mình không đói không muốn tới ăn cùng bọn họ. Khương Mặc chỉ có thể đi qua nói mấy câu với anh, khuyên bảo diễn viên có cảm xúc không tốt.

Thẩm Triều Văn cầm tô nhìn bọn họ, ăn một muỗng, liếc liếc nhìn Khương Mặc, ăn một muỗng, liếc liếc nhìn Khương Mặc, cảm thấy Khương Mặc khi làm việc thật khác lạ, cực kỳ đáng để thưởng thức.

Sau khi ăn uống xong xuôi chuẩn bị đi, trưởng thôn uống đỏ rần cả mặt dẫn người nhà của ông ra cửa đưa tiễn Khương Mặc mười tám lần không rời mới chịu thả họ đi. Khương Mặc uống rượu không dám chạy xe, kéo y ngồi vào ghế sau của chiếc van cũ, chờ xe lái đi rồi mới hỏi: “Đến ăn tiệc vui không?”

Thẩm Triều Văn gật đầu, Khương Mặc nghiêng đầu về phía y, phà hơi vào bên tai, thoang thoảng mùi rượu lúa mạch Thanh Khoa, khá thơm.

Thẩm Triều Văn đánh giá: “Bánh bao thịt bò trong tiệc khá ngon.”

Khương Mặc gật đầu tán thành: “Rượu cũng ngon.”

Khi xe sắp đến một ngã tư, Khương Mặc suy nghĩ một lúc, không biết có phải là vì say hay không mà chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Anh nhích đến gần hỏi Thẩm Triều Văn: “Hai chúng ta xuống xe đi bộ, anh dẫn em đến thác thần, được không?”

Đoạn đường đến thác nước kia xe khó lái vào, Thẩm Triều Văn không biết đường, anh lại uống say nên chỉ còn cách đi bộ.

Thẩm Triều Văn ngẩn ra, “Đi ngay?”

Trời sắp tối rồi, trong nhận thức của y đi bộ vào ban đêm là một chuyện hết sức nguy hiểm, chưa kể ban đêm lại không thấy được cảnh, trời tối om.

Khương Mặc gật đầu: “Mai em phải đi rồi, anh muốn dẫn em đi chơi một chút, về ngủ thì quá chán.”

Thẩm Triều Văn nhíu mày, “Đi đêm không an toàn?” Y cảm thấy về ngủ là tốt nhất.

Khương Mặc thầm nghĩ: “Em thấy sợ không muốn đi thôi, anh thường đi, quen đường, dù sao anh cũng không sợ.”

Thẩm Triều Văn: “… Anh mấy tuổi rồi còn dùng phép khích tướng với em?”

Khương Mặc cười: “Em có thể chọn không trúng kế, anh cũng không ép em.”

“… Phải đi bao lâu?”

“Vừa đi vừa về hết bốn, năm tiếng, nhanh nào.”

“…”

Chuyện này.

Về là tới sáng luôn.

Mà có ai khuya khoắt còn đi bộ chứ! Không thấy gì cả.

Khương Mặc giục y: “Có đi không? Quyết định nhanh, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa.”

Thẩm Triều Văn trầm mặc, cuối cùng vẫn ma xui quỷ khiến gật đầu.

Quen rồi, dù sao từ khi biết nhau những chuyện Khương Mặc dẫn y làm cũng đã khác người.

Lúc xe dừng, Khương Mặc đi tới cốp xe tìm một cái túi lớn, lấy trong đó hai bộ áo mưa dày, ở nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, cần mặc đồ dày. Sau khi lấy nước, đèn pin và những thứ cần thiết, bọn họ nói với người của đoàn phim một tiếng sau đó hào hứng lên đường.

“Thật ra anh rất thích đi bộ cùng em.” Khương Mặc nói, “Thay vì làm tình, hẹn hò và đi xem những bộ phim tình cảm thô tục, anh thích đi không có mục đích với em hơn, nghe em nói những lời vô nghĩa, không quan trọng là đi đâu.”

Thẩm Triều Văn gật đầu, y còn đang suy nghĩ xem trên đường có xảy ra tình huống bất ngờ gì không, nếu xảy ra thì phải xử lý thế nào. Đi mấy bước, càng nghĩ càng thấy sai, đáng lẽ không nên đi, quá nguy hiểm.

Y bắt đầu lầm bầm: “Tại sao chuyện gì liên quan tới anh là em lại bắt đầu làm chuyện hoang đường?”, “Đêm hôm khuya khoắt về ngủ không là được rồi.” Khương Mặc ghét bỏ: “Phục luôn, sao em ở bên anh lâu rồi mà vẫn còn nhạt như thế! Chỉ biết ngủ ngủ ngủ.” Thẩm Triều Văn thở dài, “Em sợ anh say đi lạc được không, trời tối mờ tối mịt xảy ra chuyện ngoài ý muốn không về được thì sao.”

Không về được? Vậy cũng tốt thôi, đơn giản biến mất trong núi rừng, giống như có thể trở thành mở đầu hoặc phần cuối của một câu chuyện bí ẩn. Khương Mặc nắm chặt bình nước khoáng trong tay, khẽ thở dài, “Làm sao đây, vậy mà anh cảm thấy chuyện như cùng biến mất này rất lãng mạn.” Thẩm Triều Văn lắc đầu, “Đừng lãng mạn kiểu đó, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại.” Khương Mặc cười, “Nhưng anh là thế đó, anh cũng hết cách rồi.” Thẩm Triều Văn quay qua liếc anh, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi bên trong áo khoác đi mưa: “Đến cùng thì phim anh quay về cái gì? Nói em nghe xem.” Khương Mặc suy nghĩ, “Quay người giống như em.” Thẩm Triều Văn lấy làm lạ, “Em là người thế nào?” Khương Mặc: “Rất bi quan nhưng cũng rất dũng cảm, có thể vượt qua ngọn núi trong lòng.” Thẩm Triều Văn ngẩn ra, không nói gì cũng không trả lời.

Khương Mặc còn nói, “Anh không muốn định nghĩa về phim của mình, anh không thể nói cụ thể với em nó là gì, giống như anh không muốn định nghĩa về em. Quay để cho người ta cảm nhận là được, có một số chuyện quá rõ ràng thì không còn ý nghĩa. Giống như anh là một người khá nhiễu sự chứ không đi đường thẳng, thứ anh quay cũng thế, sẽ giấu tình cảm vào những cảnh không đáng chú ý, anh thấy để người khác cảm nhận được mới thú vị, định nghĩa là một loại hạn chế.”

Thẩm Triều Văn thở dài: “Nhưng có đôi em hy vọng anh có thể định nghĩa em, giống như… hôn lễ hôm nay.” Khương Mặc cười, “Em làm hết bao nhiêu án kiện cáo ly hôn vậy mà bây giờ vẫn còn hướng tới thứ như hôn nhân à?” Thẩm Triều Văn đáp, “Anh chưa từng nghe câu này sao, kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng là vì hạnh phúc. Dù sao bây giờ em cũng rất khách quan với chuyện này, em không bài xích.” Khương Mặc gật đầu, “Tốt, tốt. Vậy thì không kết hôn không ly hôn cũng là vì hạnh phúc, mặc dù đôi lúc anh cảm thấy chúng ta đã làm đám cưới vàng rồi.”, “Thẩm Triều Văn, sao em không nắm tay anh? Ở đây không có ai hết.” Thẩm Triều Văn bật cười, đưa tay kéo tay anh, mười ngón đan xen, “Em sai rồi.” Nhưng thật ra là vì tay hơi lạnh nên ngại không muốn nắm tay anh.

Đường núi chập trùng khó đi, hơn nữa dường như thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, may mà đi bộ cơ thể vận động nên không có quá khó chịu.

Khi màn trời đã hoàn toàn tối đen, Khương Mặc lấy lấy đèn pin ra đưa cho Thẩm Triều Văn cầm, tiếp tục đi về phía trước.

Xung quanh yên tĩnh trống trải, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Khương Mặc siết mấy ngón tay bảo y nhìn trời. Chân đạp dưới đất, trên cao là bầu trời đầy sao, đẹp đến xa xôi khó có thể chạm tới, khó có thể tưởng tượng được, Thẩm Triều Văn chưa bao được thấy nhiều sao thế này, y nhìn đến sững sờ.

Khương Mặc nhìn dáng vẻ ngây ra ngửa đầu của y thì cười, tiếp tục kéo y đi về phía trước.

Trên đường đi họ không thấy một người nào. Đường đi càng lúc càng dốc, càng lên cao càng thấy nhiều những cờ nguyện treo xung quanh, đèn pin cầm tay thỉnh thoảng xẹt qua những cờ sặc sỡ ấy, nhìn cảnh này trong đêm tối thật là một vẻ đẹp quái dị.

Vừa đi vừa nói được một lúc, chợt Khương Mặc chỉ về phía trước nói rằng đó là thác thần, có rất nhiều người Tạng sẽ đến đây để nhận “Lễ rửa tội”, là lễ rửa tội chân chính, đây là nơi họ bắt buộc phải vượt qua.

Ban đêm không thấy rõ được thứ gì chỉ có thể nghe tiếng nước chảy. Sau khi đến gần họ đứng lại trước thác nước, cùng nhau lắng nghe âm thanh trầm mặc quanh thân thật lâu.

Là âm thanh làm cho người ta thấy bình tĩnh.

Nghe được một lúc, Thẩm Triều Văn tắt đèn pin, nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh.

Một lần dạo chơi. Đi bộ mấy tiếng đồng hồ chẳng để làm gì chỉ nghe tiếng nước và cảm nhận hơi thở của nhau trong im lặng.

Thật yên tĩnh.

Sau đó Khương Mặc chợt hỏi y một vấn đề kỳ lạ.

“Em thả diều bao giờ chưa?”

“Hồi nhỏ thả rồi.” Thẩm Triều Văn nói, “Không có ấn tượng gì.”

Khương Mặc: “Đưa tay cho anh.”

Thẩm Triều Văn đưa tay phải cho đối phương, cổ tay áo bị kéo lên trên, có thứ gì đó quấn quanh cổ tay y. Trong chớp mắt ấy, y có hơi hồi hộp.

Giọng Khương Mặc lẫn trong tiếng nước ầm ầm: “Anh đi chùa xin một sợi dây đỏ cho em được bình an khỏe mạnh, còn thỉnh thầy đọc kinh.”

“…” Thẩm Triều Văn không thích đeo trang sức hiếm khi sững người ra, “Tự anh giữ đi, đừng đưa em.”

Khương Mặc cười, “Có thể anh mãi mãi cũng sẽ không định nghĩa em, cũng sẽ không cho em hôn lễ hay mấy thứ như nhẫn, anh không thích. Nên cho em một sợi dây này, sau này em phải học thả diều cho giỏi.”

Thả diều…

Diều…

Dây.

Nói rất mơ hồ nhưng Thẩm Triều Văn lại hiểu. Một lúc sau y mới lẩm bẩm: “Nếu em học hoài không được thì sao?”

Khương Mặc buộc sợi dây kia cho chắc rồi mới rãnh tay đi gõ đầu y: “Anh từ từ dạy em.”

Thẩm Triều Văn không nhìn rõ nét mặt của Khương Mặc nhưng có thể nghe thấy giọng trịnh trọng của đối phương.

Bốn bề vắng lặng, trên cao là sao trời, phía sau là thác thần, trên tay là một sợi tơ hồng, tơ hồng giữ chặt người này.

Thẩm Triều Văn nhắm mắt ôm chặt lấy Khương Mặc trong sương mù giăng nơi đáy mắt. Lần đầu tiên y cảm nhận được rõ ràng mình thật sự ôm người này.