♥ Ấm áp ♥
Chỉ cần một cái hỏi thăm , một lời quan tâm ...
… Cũng đủ để làm “ ai đó “ vui trong lòng …
------
♥ Thứ hai – 5.30 am ~
“ I will promise you du nune nomam damgo saragalkke… “
[Promise – ANJELL ]
Sáng sớm , chuông điện thoại của hắn reo lên . Hắn mơ màng quờ quạng cái Iphone rồi trả lời với giọng chưa tỉnh :
- Alo … Ai vậy ?! Hơ … ơ – Vừa trả lời hắn vừa ngáp một cái rõ dài ( hix … rõ là vô duyên >”< )
- Lô lô , ai ai cái gì ?! Em nè !! Quên giọng “ cún con “ của em rồi hở ( OMG ) – Đầu dây bên kia trả lời với cái giọng bực tức xen lẫn bông đùa .
- Hix … Tại mới ngủ dậy nơron thần kinh chưa hoạt động ấy chứ . Mới sáng sớm em gọi có chuyện gì không ?! – Hắn bực mình đốp lại .
- Có chứ . Muốn rủ anh đi học chung nè , anh đi học với em há !! Em đi một mình chán lắm !! Em làm đồ ăn sáng cho anh rồi này , có cả cho nhóc My nữa !! Rủ nhóc ấy đi chung cho vui , em thích con bé ấy lắm ^^ ! – Thủy Băng cười trong điện thoại
- À … tưởng gì . Chuyện đó thì OK thôi , 6.30 em tới nhé , giờ anh chuẩn bị đây .
- OK , nhanh lên đấy , lề mề như mấy lần trước đi . – Thủy Băng giở giọng đe dọa làm hắn rùng mình một cái . Hắn ừ lí nhí trong điện thoại rồi cúp máy . Hắn tung mền lên đánh vai một cái rồi bước vào phòng tắm . HÀNH TRÌNH TÂN TRANG SẮC ĐẸP … BẮT ĐẦU
.
.
.
Zzz . Zzz …
Nó đang ngủ ngon lành thì hắn mở cửa phòng nó cái rầm rồi giật mền của nó làm con bé xém nữa là rơi xuống đất :
- Cậu làm gì vậy ?! Tôi đang ngủ mà … - Nó bực mình gãi gãi cái đầu rồi ngáp một cái
- Ngủ gì giờ này , 6.15 rồi đấy cô … Dậy đi cho tôi nhờ .
- Hờ … sớm mà … Thôi được rồi chờ tôi tí , tôi rửa mặt đã rồi tôi làm đồ ăn sáng cho – Nó dụi mắt rồi gãi đầu bước vào phòng tắm
- Thôi khỏi . Tí nữa Thủy Băng tới rủ tôi với cô đi học , cô ấy kêu làm đồ ăn sáng ình rồi . Cô khỏi làm nữa . Thay đồ nhanh rồi còn đi .
- Ơ , Thủy Băng tới à .. Ờ .. ừmh … Tôi chuẩn bị đây – Nó đi mà cái mặt ỉu như bánh bao chiều vậy . Tự dưng nó thấy … chán quá .
.
.
.
Nó bước xuống lầu thì đã thấy Thủy Băng ngồi nói chuyện với Quân , mặt nó thảm hơn bao giờ hết . Nó khẽ thở dài rồi đi xuống , nó cười với Thủy Băng :
- Cậu đến rồi hả ?! Mình đi thôi !!
- Ừ … Tôi có làm đồ ăn sáng cho cậu nè … tí nữa đến trường nhớ cho tôi lời bình phẩm nhé . Hì hì – Thủy Băng cười . Nó nhìn thấy cô ấy cười cũng cười theo .
“ Làm sao có thể ghét một người có nụ cười y chang thiên thần như Thủy Băng chứ ?! “
Nó thầm nghĩ rồi đi theo hắn và Thủy Băng . Nó không dám đi song song với hai người mà chỉ đi phía sau . Nhìn hai người họ mà nó thấy mình thật kém cỏi quá . Hai người họ thật sự rất xứng đôi , họ lại còn quen nhau từ cấp II , làm sao mà nó có thể thân với hắn như Thủy Băng được chứ ?! Nhìn thấy hắn vừa nói vừa cười rất tươi với Thủy Băng mà nó lại ước có một lần hắn dịu dàng nói chuyện với nó như vậy . Hình như nó đã quên hôm qua hắn đã dịu dàng với nó như thế nào . Hắn đã an ủi nó rất nhẹ … Chỉ có điều … khi nó hết khóc … thì hắn và nó lại om sòm như thường ngày …
- Way … Sao thế hả ?! Cô có đi nhanh lên không thì bảo !! – Hắn quay xuống và hét to khi thấy nó như người mất hồn .
- Ờ … biết rồi … cậu cứ đi trước đi , không lại mất công kêu tôi phá hoại tình cảm của cậu > - Nó bực mình ..
- Hơ … biết vậy thì tốt … Tưởng không biết chứ !! – Hắn đốp lại
- … - Nó lặng thinh không nói gì . Hắn nghiêng đầu tự hỏi sao hôm nay con bé nó hiền thế
Đến trường nó đi thẳng vào lớp mà chả nói năng tiếng nào . Thủy Băng khẽ nheo mắt rồi quay qua hỏi hắn :
- Hầy , Hoàng My sao ấy ?!
- Ai biết , sáng sớm đã thấy vậy rồi . Chắc bị ốm rồi … – Hắn trả lời . Nghe giọng nói cũng có vẻ rất lo lắng . Nhưng sau đó hắn gạt đi rồi nắm tay Thủy Băng đi qua dãy hành lang vào lớp mình . Vừa mới tới cửa chưa kịp yên vị ở ghế thì tên Kiệt vào Hoàng Anh đã hét toáng lên :
- Ối … Anh chị hai đẹp đôi quá , Cho em xin cái chữ kí về làm “ giống “ nào ( ặc ặc ) – Hoàng Anh tinh tướng hét lên làm Thủy Băng muốn độn thổ .
- Dào … Chị dâu về làm anh hai em anh ý hiền hẳn … Bình thường thế này thì thằng nhóc Hoàng Anh đã bị một đấm đo tường rồi – Kiệt chớp mắt baby .
- Bọn hóng hớt … nói nhiều quá không biết mỏi miệng hả ?! Tao đấm ỗi đứa một đấm bây giờ – Hắn bực mình hăm dọa .
RENG !!
May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp thời chứ không thì chiến tranh hạt nhân nổ ra sớm . Nghe chuông bọn nó chạy tán loạn vào chỗ . Bọn nó hấp tấp như vậy bởi vì tiết đầu là tiết : Toán – Thầy dạy là một người Anh mới về trường cách đây 1 tháng và rất là nổi tiếng với việc cực kì nghiêm khắc và độc ác , anh ấy nổi tiếng là người thầy “ mẫu mực “ không hề bênh vực cho bất kì học sinh nào kể cả nhóm Tam Hoàng . Anh ấy đã từng đuổi nhóm Tam Hoàng ra khỏi lớp và phạt chạy 10 vòng sân trường vì tội nghe nhạc trong giờ học .
Vì thế nên nhóm Tam Hoàng ghét anh ấy ra mặt . Và nghe dâu lí do anh ấy từ Anh chuyển về đây và xin làm thầy giáo của trường nó và hắn là vì phải tìm một cô cháu gái vừa bị mất tích . Sở dĩ tác giả gọi thầy ấy là anh ấy vì thầy chỉ mới có 22 tuổi . Cực kì trẻ và cực kì handsome . Anh ấy vừa vào trường đã khiến cho rất nhiều nữ sinh và các cô giáo phải chết mệt nhưng rồi cũng phải nhanh chóng vỡ mộng vì anh ấy cũng y chang tên Quân – nhân vật chính kia : lạnh lùng như con thạch sùng . Thậm chí còn có phần lạnh lùng hơn . Hắn đã từng nói nhỏ với nhóm Tam Hoàng là : Tao phải công nhận tên thầy dạy toán mình đích thị là sư phụ tao . Hán lạnh lùng và “ chảnh “ kinh quá. Hơn cả tao nữa .
Thôi , tạm thời ngừng việc lí lịch anh ấy cái đã . Kể về nhóm Tam Hoàng và lớp IQ lúc này đã . Cả lớp im phăng phắc không một tiếng động . Ta chỉ có thể nghe tiếng loạt soạt của tiếng ghi chép thôi . Cả bọn Tam Hoàng bình thường hờ hững với việc học thế mà cũng đang cắm cúi ghi bài . À không , một thằng đang cắm cúi ghi … thư tình ( ôi mẹ ơi ) đó là thằng Hoàng Anh . Tên nhí nhố đó đang cắm cúi trả lời thư cho Fan “ ái mộ “ của mình . Nhìn mà chán .
.
.
.
RENG !!
Tiếng chuông ra chơi vang lên báo hiệu giờ “ tử hình “ của nhóm Tam Hoàng đã kết thúc ( Đối với nhóm Tam Hoàng thì tiết toán của anh ấy là một cực hình ) . Hắn thở phào vì mình đã thoát nạn , nhanh chóng hắn thu xếp sách vở trên bàn quăng thẳng vào hộc bàn rồi vươn vai mệt mỏi tới chỗ Thủy Băng :
- Ăn cơm em làm nhá Thủy Băng , anh đói rồi này !! – Hắn xoa xoa cái bụng đang réo .
- Umk` … qua lớp Hoàng My rủ cậu ấy nữa nhé – Thủy Băng nháy mắt .
- Hờ … phải ăn chung với con bé ấy á !! Nản thế !! – Hắn nói thế nhưng thực ra cũng muốn ngồi chung ăn cơm với nó lắm . Hắn muốn nghe mấy câu chuyện ở lớp nó vì lớp nó rất vui chứ không phải chỉ chú tâm vào học như lớp hắn .
.
- Hoàng My ới ời !! – Thủy Băng ghé đàu vào lớp rồi kêu nó .
- Hả … ới !! Ai kêu vậy ?! – Nó đang ngủ trên bàn lập tức tỉnh dậy vì giọng của Thủy Băng … quá sức là khỏe
- Nè … đi ăn cơm thôi !! Cậu chứ ăn phải không ?! – Thủy Băng hỏi .
- Hả … ăn cơm .. ?! – Nó nhìn qua chỗ hắn thấy hắn mặt lạnh băng ( kiêu như mọi ngày ) thì mặt nó bỗng buồn hiu :
- Thôi , tôi không ăn đâu , tôi vẫn no lắm . Cậu với Quân ăn đi .
- Ơ … nhưng mà … tôi lỡ làm rồi … - Thủy Băng nhìn nó , ánh mắt long lanh .
- Hì … thông cảm cho tôi . Tôi no thật mà . – Nó vỗ vỗ cái bụng .
- Hix … đành vậy … vậy tôi đi trước nhé . Vậy giờ hộp cơm này biết tính làm sao đây ?! – Cô nàng suy nghĩ có vẻ riếc rẻ lắm .
- Để “ em “ ăn cho .. .
Kiệt từ đâu nhảy tới chụp lấy hộp cơm Thuỷ Băng đang cầm rồi chạy biến . Thằng nhỏ làm con bé giật cả mình . Hoàng hồn lại Thủy Băng lập tức dí theo Kiệt , luôn miệng hét :
- Kiệt kia , đứng lại , ai cho nhà ngươi ăn hả ?!
- “ Anh rể “ cho phép em mà – Kiệt vừa chạy vừa quay đầu lại trêu .
Hắn thấy cảnh Thủy Băng và Kiệt rượt đuổi mà buồn cười không chịu nổi . Hắn đút hai tay vô túi quần rồi chậm rãi bước về phía căn-tin . Không quên quay lại hỏi nó :
- Vậy cô không đi ăn với bọn tôi hả ?! Thế thì tôi đi trước nhé !! Nếu đổi ý thì ra chỗ căn-tin thấy bàn nào nhiều girl “ bu “ vào thì ngồi nhé . Chỗ chúng tôi đấy … Mà hôm qua giờ tôi chưa thấy cô ăn gì mà vẫn no hả ?! Nếu đói thì có gì nói tôi , tôi mua đồ ăn ở căn-tin cho nhé !! – Giọng hắn bỗng quan tâm đến nó , ấm áp đến lạ thường .
- Umk` … - Nó ậm ừ trong họng .
Hắn có biết rằng chỉ cần một câu nói quan tâm đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến nó cảm thấy rất vui . Nó vui vì hắn có một tí quan tâm đến nó . Ước gì … lúc nào hắn cũng “ điên điên “ như vậy …