Món Quà Dành Cho Thiên Thần
[Part 1]
Thượng đế yêu thiên thần – Đó là điều chắc chắn!
Người sẽ dành tặng cho đứa con của người món quà tuyệt nhất!
-oOo-
“Nó kêu nó sẽ cố về sớm hơn một ngày để chuẩn bị kịp sinh nhật cậu vào hôm sau…”
Từng câu, từng chữ, từng từ của Tú Anh nói ra cứ đâm sâu vô trái tim hắn. Ôm chặt, ôm thật chặt con Garu và Pucca vào trong lòng, hắn thẫn thờ nằm trên giường nó.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu từ khi nó đi Anh…
____
Tại nhà của anh Dương – Anh: 10.30 pm.
- Em chuẩn bị hành lý đi về đấy à? – Anh Dương tựa trước cửa phòng nó, hay tay khoanh trước ngực rồi.
Nó lúi cúi thu dọn hành lý, miệng trả lời nhưng vẫn không ngẩng lên. Nó đang sắp xếp thật cẩn thận mấy món quà mua riêng cho nhóm Kiệt, nhất là… hắn. Nó phải để thật cẩn thận không bị bẹp hết thì nguy.
- Vâng, Anh kém Việt Nam những bảy tiếng đồng hồ cơ mà. Em phải về thật sớm chứ… - Nó nói nhưng phảng phất trong đó là sự buồn bã.
- Hầy. Sinh nhật nhóc Quân chứ gì? Mai mấy giờ em ra sân bay?
- À, mai 11.30 em ra sân bay. Hầy, chắc cũng chả còn dịp để gặp anh nữa đâu nhỉ? Anh ở lại đây luôn àm phải không? – Nó nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn lệ.
- Ôi cái con bé này!!! Yên tâm, khi nào nhớ anh, cứ alo cho anh một tiếng, anh sẽ mua vé bay về Việt Nam cho em yêu anh ngay.
- Thôi, thôi. Em sợ chị dâu ghen lắm. Khi nào đám cưới nhớ mời em đấy. Hahaha!
Anh Dương đã có bạn gái! Bạn gái anh là người gốc Anh, tên cô ấy là Maria Sanpana, cô ấy rất dễ thương, đôi mắt màu xanh biển rất dễ mến. Tính tình thì khỏi phải nói, đảm đang, hiền lành, thật thà, vui vẻ và thân thiện. Hôm nọ anh dẫn cô ấy đi chơi sẵn dịp giới thiệu với nó. Nó nhanh chóng trở thành bạn của Maria vì tính hai người khá hợp nhau.
Lúc về, nó đè anh ra mà đánh vì cái tội đã có bạn gái mà còn dám giấu nó. Tất nhiên là nếu không có cuộc gọi điện chúc ngủ ngon của Maria và sự can thiệp của bố mẹ anh thì anh đã bị “tàn phai nhan sắc” mất rồi.
Nó còn vui hơn khi biết là đợt về nước lần này của anh thì anh sẽ ở lại tiếp quản công ty của bố mẹ và có ý định sẽ đính hôn với Maria trong thời gian sớm nhất khi anh ổn định lại việc ở công ty.
Anh Dương chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Một cái kết thúc thật tốt đẹp như hoàng tử hoàng tử và nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích.
Còn nó, khi quay trở về Việt Nam, nó sẽ trở lại với hình hài một cô bé lọ lem không nơi nương tựa. Hoàng tử trong mơ của nó đã nhẫn tâm đuổi nó đi rồi, không cần đến nó nữa rồi. Cô bé lọ lem chỉ biết mỉm cười, nuốt nước mắt và tủi hổ vào trong mà cầu chúc cho chàng hoàng tử và nàng công chua kiều diễm, xinh đẹp sẽ được hạnh phúc bên nhạu trọn đời.
.
.
.
Ngày thẫn thờ nhìn mây trôi làm bạn…
Ánh trăng đêm khao khát nắng tươi hồng…
Một ngày mới lại đến. Ngày thay cho đêm, mặt trời thế chỗ trăng vàng. Bầu trời bắt đầu vực lên một màu vàng cam – màu của bình minh, màu của sương sớm và màu của một sự hy vọng mới.
Ngày mới – Ngày của một niềm vui mới!
Hắn – Trịnh Minh Quân. Học sinh của lớp IQ trường Angle School, là một Hot boy no.1 của trường. Tính tình kiêu căng, ngạo mạn, cặp hết cô này đến cô khác [Do sự chia tay đột ngột của cô bạn gái] thì giờ đây lại ngồi ủ rủ, thất thần như một người thực vật. Là do sự ganh ghét, cộc cằn của hắn hay là do nó nói quá lấp lửng?
Hắn đã ghi trong nhật kí của hắn như thế này:
Mưa mang em đến với anh.
Và. Nắng mang em đi khỏi anh.
Em thích mưa. Còn anh thì lại rất thích nắng.
Em là Mưa. Mưa lúc nào cũng muốn xuất hiện cùng với Nắng, được cùng Nắng vui đùa, được Nắng yêu thương, quan tâm. Nhưng chính anh là Nắng. Nắng đã khinh thường sự xuất hiện của Mưa, ghét bỏ Mưa. Nắng đã dùng những tia nắng quyền uy để dập tắt Mưa mỗi khi Mưa chợt đổ tới, tất cả nhằm xua đuổi Mưa đi. Để đến một khi Mưa đi rồi, đi rất xa để tìm đến một Ánh Nắng mới, một Ánh Nắng ấm áp, tràn đầy lòng người rồi thì Nắng mới hối hận. Hối hận vì giờ đây, Mưa đã không còn thuộc về Nắng nữa…
Nắng nhận ra… Nắng đã yêu Mưa. Yêu rất nhiều!
…
- Em đi nhé! Anh với Chị Maria nhớ đám cưới nhanh thật là nhanh để em còn có cơ hội đi Anh lần nữa đấy!
Nó đẩy vali buồn bã nói với anh Dương và Maria. Anh Dương quay qua thông dịch lại cho Maria vì cô không biết tiếng Việt, cô chỉ biết nói một ít nhưng chậm lắm. Nghe anh Dương nói lại bằng tiếng Anh, cô cười một cách tinh quái rồi nói lại. Anh Dương giải nghĩa lại cho nó:
- Maria nói là sẽ đám cưới ở Việt Nam nên em chả còn cơ hội nào nữa đâu. Hahahah!!!!
- Hai người ranh thế hả? Hừ!
…
Gửi hành lý rồi đi ra nói chuyện với nhau thêm một tí nữa thì nó phải vô phòng chờ để chuẩn bị bay. Nó chào tạm biệt anh Dương và Maria rồi với đôi mắt ngấn nước, nó đi thật nhanh vào phòng chờ. Bất chớt Maria chụp lại tay nó, nó ngạc nhiên nhìn cô. Maria khẽ mỉm cười rồi thì thầm vào tai nó điều gì đó bằng tiếng Việt.
Nó trợn tròn mắt lên nhìn Maria. Vì Maria nói tiếng Việt không chuẩn lắm nên nó không hiểu hay là vì lý do khác?
Gió và nắng khẽ mơn man trên làn môi của Maria. Cô cười, một nụ cười tươi, nụ cười cô không khác gì sự rực rỡ của ánh nắng nhưng ấm áp, yêu thương đầy nhân hậu của ánh trăng vàng…
…
Máy bay bắt đầu cất cánh… Nó cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Maria… Dù cô ấy nói tiếng Việt chưa chuẩn và cũng không rõ từ lắm nhưng nó vẫn hiểu. Lạ một điều là nó lại hiểu. Lạ nhỉ?
Phải chăng đây cũng là một sự kì lạ khác của số phận?
…
Chiều – 6.30 pm.
Ngồi trong phòng khách, hắn lại bắt đầu nhớ đến nó. Nhớ cái cảnh nó bắt đầu chính thức ở nhà hắn, nó đã dọn dẹp nhà, vừa dọn nó vừa hát bài Siêu Nhân Gao. Đã thế lúc hắn đang coi hoạt hình Siêu nhân, nó đứng coi làm sao chắn ngay trước màn hình làm hắn phải lấy lon coca ném vào nó…
Toong…!
Nước mắt lại rơi, nước mắt hắn rơi từng giọt trên mặt bàn.
Sao lại thế này?
“Hôm nay là sinh nhật tôi đấy! Cậu có còn nhớ đến không? Đáng lẽ cậu đã ở đây và có lẽ đang chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật đặc biệt cho tôi như lời Tú Anh nói phải không? Giá như tôi không nói câu đó, giá như tôi không ghen tuông vô cớ, giá như tôi bình tĩnh hơn thì có lẽ mọi việc đã là như thế. Thế mà giờ đây… Có lẽ cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa như chính tôi đã nói đúng không? Giá như tôi đừng nói cậu rất phiền phức, đừng bao giờ quay lại nhà tôi và cũng đừng bao giờ để tôi thấy mặt cậu nữa thì có lẽ tôi và cậu vẫn đang rất ồn ào như mọi ngày nhỉ? Tại tôi… Tất cả là tại tôi thì tôi trách ai bây giờ…? Tại tôiii…”
Hắn bắt đầu khóc to hơn. Hắn yếu đuối quá nhỉ? Ừ thì yếu đuối, nhưng mà… Khi mình nhận ra mình không yêu người con gái ấy như mình tưởng, chỉ là cùng lớn lên bên nhau rồi nảy sinh ra tình cảm anh em nhưng lại ngộ nhận thành tình yêu thật sự. Giờ đây khi biết mình yêu người khác, yêu thật sự, mà chính mình lại làm cho người ấy phải bỏ đi thì sự yếu đuối ấy không đáng bị chê cười.
Tính Toong…
Tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên. Tim hắn tự dưng lại “thịch” một cái. Lòng hắn như lâng lâng, tim hắn như đang vui mừng kiểu gì ấy.
“Là cậu ấy! Cậu ấy về thật sao?”
Vội vàng phóng vô phòng vệ sinh lau mặt. Hắn chạy như bay ra ngoài sân. Gần đến cổng, hắn cố trấn tĩnh lại mình, hắn đi từ từ lại nhưng gương mặt vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng, nhẹ nhõm.
Bàn tay run run mở khóa cổng, cả toàn thân hắn bỗng giật lên khi mở cổng ra. Hắn he hé nhìn được người sau cửa là cong ái khi thấy bộ quần áo con gái người ấy đang mặc. Tim hắn chợt nhảy cẫng lên, hắn nuốt nước bọt trong trạng thái nhẹ nhàng khi phát hiện ra cô gái đó có mang theo quà và bao nhiêu là đồ ăn khác.
- Cậu về thật rồi sao!
Không giấu nổi vẻ vui mừng, hắn mở toang cổng ra rồi nói với giọng vui mừng không kìm nén, hắn vui đến nỗi muốn nhảy vào ôm nó nữa đấy.
Nhưng…
- Chúc mừng sinh nhật anh nhé! Happy birthday!
- Ơ…
Ngước mặt lên, hắn cảm thấy như toàn thân bất động, mắt hắn hoa lên, tim như ngừng đập, mũi như ngừng thở.
“Là Thủy Băng, không phải cô ấy ư?”
- Anh làm sao thế? Cảm động đến đơ cả người à? Mau mau mời em vào nhà đi chứ! Em mua quá trời đồ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh này! Bánh sinh nhật do em tự làm đấy nhé! Cực khổ lắm đấy!
- Hả… À ờ, em vào đi. Anh đang rất cảm động đấy!
Mắt hắn thẫn thờ, nói như có lệ., hắn cười phớt lờ, vẻ giả tạo. Thủy Băng cũng mỉm cười, cũng là một nụ cười gượng gạo, giả tạo y hệt hắn. Mắt cô thoáng buồn…
…
- Nhớ đến hồi trước, năm nào em cũng tổ chức sinh nhật anh nhỉ. Lúc đấy có mỗi hai đứa mình mà cũng vui khiếp. ôm nay có thêm Hoàng My và nhóm của Kiệt cũng đến nữa. Chắc năm nay còn vui hơn!
- Ừ… Hì hì… Chắc thế!
Thủy băng lại cười. Cũng lại là một nụ cười buồn. Cô khẽ thở dài…
Ngoài trời bỗng mưa lớt phớt. Nhẹ nhàng… nhẹ nhàng…
Tính… toong…
- A… Để anh ra mở!
Vừa nghe tiếng chuông vang lên, mắt hắn bỗng sáng lên, vội vàng chạy ra mở.
- Happy birthday! Tụi này đến rồi này!
- Là bọn mi sao?
Hắn khẽ nhếch môi, cố gắng cười. Nhưng, đôi mắt khẽ xịu xuống, trông rất rõ là hắn buồn.
“Ừ! Mình đã đuổi cô ấy đi rồi mà. Còn trông mong gì nữa hả Quân?”
- Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday… Happy birthday to Quân…!!!!!!
Cả đám hát ầm lên, không ngừng vỗ tay huơ chân trông rất khoa trương. Tú Anh vỗ nhẹ vào vai hắn:
- Nào nào, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi! Bọn này trông chờ phút giây này nhất đấy. Khè khè!!!!!
Tú Anh cười trông rất chi là xảo quyệt. Cả đám bao gồm cả Thủy Băng bỗng nhìn nhau trong ánh mắt gian xảo, cả bọn cười mỉm chi trông rất… điêu.
- Ừm thì cầu nguyện! Nhưng mà nói trước là đừng có giở trò ụp mặt tôi xuống bánh kem. Trò này tôi biết tỏng nhé! Bánh kem do Thủy Băng làm tặng tôi đấy, để ăn thôi chứ đừng có bày trò! Cấm làm hư hỏng bánh người yêu tôi làm. Hahaha!!
Hắn chắp tay lại, đang tính cầu nguyện, cả đám Tú Anh cũng đang để tay trong tư thế đè đầu hắn liền bị hắn ngẩng đầu lên lừ mắt đe dọa. Cả đám im thin thít chả dám hé răng gì nữa. Riêng Thủy Băng, cô đang khẽ đỏ mặt lên vì vui sướng. Cô đang vui vì câu nói của hắn: “Cấm làm hư hỏng bánh người yêu tôi làm. Hahaha!!”
Khẽ chắp tay đặt trước ngực, hắn nhắm mắt tập trung, lòng hắn khẽ mơn man một chút gì đó…
“Nếu điều ước đêm giáng sinh là có thật thì tôi mong…”
Phù…!
Cầu nguyện xong, hắn dừng một chút rồi thổi tắt nến. Đám Tú Anh hú lên rồi cũng nhanh chóng nhường chỗ cho yên tĩnh thế vào. Tự dưng không khí bỗng nguội lạnh hẳn, không còn ồn ào như lúc ban đầu nữa.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi rồi lấy dao cắt bánh kem. Cả đám ăn bánh kem trong sự chán nản, chả ai nói với ai câu nào. Họa may cũng chỉ có Hoàng Anh và Tú Anh nói chuyện bằng… mắt. Họ khẽ liếc mắt đưa tình với nhau ấy mà!
Bên ngoài, trời vẫn mưa không dứt. Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn. Cơn mưa dai dẳng kéo dài khiến lòng ai đó nặng nề đến thê lương.
Cười thì cười đó nhưng trong lòng liệu có vui không?
_______
Một tiếng… Hai tiếng trôi qua…
Cả bọn ăn có miếng bánh kem và đống bánh kẹo mang tới mà mãi vẫn chả hết. Nói trắng ra là chả ai đụng đến cả. Mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
8h45’… Mưa vẫn chưa tạnh. Bầu trời nhem nhuốc những mảng mưa lất phất. Không khí trong nhà hắn trông rất thê thảm.
- Em đi rửa tay tí nhé!
Thủy Băng đứng dậy rồi đi vô phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, cô lấy điện thoại ra rồi bấm số…
Tít… Tít…
- Alo… - Đầu dây bên kia…
…
30’ sau...
Ngoài đường, phố xá vẫn khá tấp nập. Mưa vẫn chưa có vẻ gì là tạnh nhưng dường như nhịp sống bên ngoài vẫn không hề thôi ồn ào.
Bộp… bộp!
Tách… Tách!!
Hộc… Hộc!!!
Bàn chân nhỏ bé chạy thật nhanh trên con đường mưa. Từng giọt, từng giọt rơi xuống cứ tát liên tục vào người đó! Gió lạnh lùng đến tàn nhẫn tát vào mặt người đó những hơi thở lạnh buốt.
“Quyết định của mình… là đúng?”