TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô cùng để ý….
- Con có sao không My?? Nhức đầu à??Sao lại rơi cả đũa vậy??-Ông Trịnh lo lắng hỏi
- Con…ơ…dạ…con không sao…Con vẫn khỏe….thật đấy ạ-Vừa nói nó vừa nhìn chăm chăm vào hắn
“ Ơ..con này max à…Sao cứ nhìn mình thế?? Á…à đúng rồi….Quân ta là ai mà không khiến người khác phải trầm trồ chứ…hehe…” (_ _”)- Hắn đang cười ảo tưởng bỗng dưng lại nhìn nó với con mắt nửa căm thù nửa buồn cười :
“ Hố..con Osin này mặc quần áo chả có sì-tai gì hết á …Rộng trên phình dưới , túm cổ bó hông trông mất hết thẫm mỹ. Đúng là chả ai mặc đồ đẹp như Minh Quân ta…Mà nó mặc rồi ai mà dám mặc lại chứ ?? Con nhỏ này không ngờ nó lùn đến thế .Chắc cỡ mét 50 là cùng…Trông mà hoảng…Hiện tại nó làm mình ghét 3 thứ : Dám mặc đồ của bổn thiếu gia mà pha chế lung tung bộ đội, lùn một cách quá đáng và cái cuối cùng là dám nhìn nhan sắc ta một cách đắm đuối….”
KÉT …hắn vừa nghĩ vừa rủa thầm vừa kéo ghế ra ngồi nói với ông bà Trịnh một cách tự hào :
- Bố mẹ , hôm nay con xuống vừa đúng giờ nhá…Mà sao lần nào bố mẹ cũng cho con thời gian là 12’ thế?? Sao không cho chẵn tròn chục luôn đi??
- Dĩ nhiên là có lí do rồi con iu…con số 12 là một con số rất có ý nghĩa với bố mẹ đó…Nó cũng có lien quan ít nhiều với con nữa á..-Bà Trịnh nói
- Gì mà rắc rối thế ạ…12 mà quan trọng gì chứ?? Con chỉ thấy số Đô(la) mới quan trọng thôi à-Hắn
- Hehe…rồi từ từ con sẽ hiểu … À .Đây là My , từ nay sẽ ở đây phụ giúp gia đình mình.Con nhớ quan tâm tới cô bé nha !- quay qua nó-Cháu nói gì với cậu chủ tương lai đi cháu…
- ….- Nó im lặng vì còn mải nhìn
Bà Tr. nhìn nó mới phát hiện nó đang nhìn hắn,liền trêu nó:
- Đấy…đã kêu cháu phải uống thuốc coi chừng bị đứng hình rồi mà…-Nói thì thầm với ông Tr.- Chắc nó thích thằng Quân rồi …Đảm bảo nó sẽ không thích cái thằng trứng ung kia nữa đâu …hí hí-Bà Tr. cười nham nhở rồi cùng với Chồng ăn sáng.
Hắn cũng ăn nhưng khác hẳn với thái độ hí hửng của bố mẹ ,hắn trông cứ cau có và trông rất xì đùng xì đoàng .Hắn ăn mà mắt cứ liếc căm thù đầy ẩn ý về phía nó,miệng lẩm bẩm :
- Grừ…Cái con này.Ghét quá.Cứ nhìn mình thế này ai mà nuốt trôi cho nổi chứ…Chả lẽ nó thần kinh à?? Ăn không lo ăn…ASSKKKK-hắn hét lí nhí trong miệng vì sợ hét to sẽ nhận được một cái nhìn sát thủ từ ai đó
Nó vẫn thế .Không biết tai sao mà nó cứ nhìn chăm chăm hắn.Ánh mắt vui mừng tràn ngập hạnh phúc xen lẫn một niềm vui chưa tắt hẳn .Trái tim nhỏ bé của nó cứ hối hã lên 1 điều gì đó như rất vui .Tay chân nó cứ run lên nhè nhẹ .Cảm giác này thật lạ.Có phải chăng là YÊU??
Nó nhìn hắn thật chăm chú.Cái tay cứ đưa cái muỗng không chả có tí đồ ăn lên miệng mà …mút như mút kẹo.Cái mặt thì cứ gọi là đần đến khó tin cứ như là bị hớp hồn ấy.Mà đúng thật , chả phải nó đang bị hắn bỏ bùa hay sao.BÙA TÌNH YÊU.:m055:Nó không ngừng nghĩ : “Không ngờ cậu ấy là con của cô chú…sao trông tính tình cậu ấy khác quá vậy??Cô chú thì tính nhí nhảnh ,trẻ con ,còn cậu ấy thì lạnh lung, ít nói….Ôi mính đang mơ hay đang tỉnh đây ?? mình được sống chung nhà với cậu ấy- Trịnh Minh Quân-Hotboy nO1 của trường và cũng là người mình đã thích 1 năm tròn…Sao mình cảm thấy hạnh phúc dâng trào vậy trời…Mơ à?? Phải mơ không?? Hay tại cả tuần nay không đi học nên nhớ cậu ấy dến phát sốt??”
KẾT THÚC SUY NGHĨ CỦA NÓ – 1 CON BÉ DỞ HƠI HAY MƠ MỘNG ẢO .
Nó tự lấy tay béo má mình một cái rồi :
- Ái ui…đau quá-Nó hét toáng lên rồi lấy tay xoa xoa má mình-không phải mơ à ?? Vậy là thật rồi.Mình đang ở chung nhà với Hotboy Quân – Tình yêu đầu tiên vừa chớm nở .Ôi! mình cảm thấy mình thật hạnh phúc…Trong cái rủi có cái may mà…Thật sự thì mình rất……
RẦM….Nó chưa kịp nghĩ dứt câu thì hắn đứng dậy đập bàn cái rầm…Hắn không thể chịu cảnh người ăn người gặm muỗng nhìn mình một cách đắm đuối đến chảy cả nước…miếng như thế được =.=”.Hắn phải đứng lên đòi quyền bình đẳng thôi…Hắn là một con người cộc cằn thích gây sự mà . Đúng rồi…nhất quyết phải như thế .Hắn hét to :
- Ê…con bé Osin kia….
Sau khi đã ăn sáng xong,nó cùng với bà Tr. lên phòng nó “ giải quyết một số vấn đề” .Vừa đi nó vừa nghĩ xem mình đã đắc tội gì với bà ấy .
“ A . Đúng rồi,chắc là do mình khiến Quân bỏ bữa ăn sáng nên cô Hoa mới tức
giận mà gọi mình lên phòng hầu chuyện …Hu…Số mình thê thảm rồi …Chỉ tại không kìm chế được nỗi nhớ...hix..hix
Hiện tại, 2 người đang ở trong phòng nó.Nó thì cứ cuối mặt xuống như người có
lỗi,thái độ rụt rè như sợ bị quát mắng.Thật ra nó không ở đây cũng không sao.Tìm
một chỗ làm thêm rồi từ từ tích cóp thuê nhà cũng được.Nhưng mà bây giờ , nó biết
nó sống chung nhà với hắn rồi thì thực sự nó không muốn phải rời khỏi đây đâu.Nó
chỉ có mong ước một điều là khi ở đây nó sẽ được hắn chú ý đến.À không..Nhớ
đến cái tên nó thôi hay là chỉ liếc nhìn nó một giây thôi cũng được.Nó hy vọng là bà
Tr. sẽ không vì quá tức giận mà đuổi nó ra khỏi đây…Có phải cứ hy vọng là sẽ thất vọng không đây??
Về phía bà Tr. bà đang nhăn mặt lại…vì cố nín cười hay đang tức giận đây?? Bà thích nó nhưng bà có rầy nó không là một chuyện khác…Hi hi ….Ơ…bà đang
cười à..là sao??...À biết rồi…Thực ra thì bà có chuyện muốn nói với nó nhưng nhìn
mặt nó trông có vẻ hối lỗi với lại hơi sợ mình nên bà cũng đoán ra được chuyện gì…
Thôi thì trêu nó tí vậy…Bà nhủ thầm rối quyết định cho nó sợ một lần .Mặt bà
nghiêm lại .Bà bắt đầu nói với chất giọng đanh thép (nai tơ đấy chứ trong bụng đang cười thầm này ) :
- Cháu có biết sao cô gọi cháu lên đây không??
- Hic..dạ..vâng…ạ..”Quả này mình chết chắc rồi” -Nó vừa nói vừa nghĩ
- Sao nào ??
- Dạ…cháu xin lỗi cô….tại cháu mà làm cho cậu chủ bỏ bữa sáng..cháu xin cô đừng đuổi cháu ra khỏi nhà nha cô..-Nó nói tưởng chừng như khóc đến nơi
“ he he..đúng như mình nghĩ mà…con bé My này dễ thương thật..tưởng mình đuổi ra
khỏi nhà nữa chứ…Chả lẽ con bé nghĩ mình xấu bụng đến thế à ??Có mỗi cái
chuyện thằng Quân bỏ bữa mà cũng chửi nó..đuổi nó ra khỏi nhà sao….Thằng
Quân bình thường còn bỏ nhiều hơn ấy chứ..Đúng thật là con bé đáng yêu ghê…
Nhìn mặt con bé tội quá .Chắc không nhịn cười được rồi đành vô vấn đề luôn vậy “
- Ha..ha..ha.. -Bà Tr. cười sảng khoái-Cháu nghĩ cô xấu đến thế chắc??Ai nói cháu
là cô sẽ đuổi cháu chứ??
- Ơ…tại..vậy chứ không phải hả cô ??..Phù..may quá-Nó thở phào nhẹ nhỏm
- Tất nhiên…Thôi!Vô vấn đề chính luôn này .-Bà Tr. làm mặt gian – Cháu thích thằng
Quân nhà cô rồi à??
- Ơ..cô…cháu ..không hề …-Nó đỏ mặt
- Thôi cô nương.Khỏi chối.Nhìn là biết rồi.Cháu tưởng dễ dàng qua mặt được một người
làm trong kinh doanh như cô được à??Đúng không-Bà ấy nhấn mạnh Câu cuối
- Hic..Vâng ạ….cháu -Nó cuối mặt xuống thấp hơn .Đang định nói tiếp thì bà Tr. hét lên sung sướng
- YEAR…Cô biết mà…tốt quá...tốt quá… -Đang nhảy vui mừng bỗng bà đứng
khựng lại nheo mắt hỏi nó-Vậy còn cái người cháu thích trong trường thì sao?? Cháu còn thích không ??
- Ơ…Dạ…Thế cô không biết Quân học trường nào ạ??-Nó bất ngờ vì tưởng bà Tr. biết người nó đang thích trong trường cũng là cái mặt mẹt của hắn
- Biết chớ .ANGLE SCHOOL .Ớ mà cháu cũng học ở đó nhỉ??Chả lẽ là….
- Vâng ạ…-Nó gật gật đầu ,Mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn
- Trời… Thật là định mệnh…Đúng là trong cái định mệnh không ai có thể đoán trước được chữ NGỜ..Cô hạnh phúc quá …Ơ..vậy..cái thằng hồi sáng cô chửi nó kêu là
vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu , có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm
là…Vậy cô chửi cả bố mẹ hắn chẳng lẽ cũng là…ỰC…Là chửi con cô ấy hã-Bà Tr. chơi một tràng rồi nuốt nước miếng
- Hic…vâng ạ .Đó mới là vần đề lớn đấy ạ….
- Hic…thôi kệ không sao.Cô là một người yêu đời..chả thèm nhớ mấy cái đấy..Chỉ cần biết là cháu thích thằng Quân là OK rồi..Vậy cháu đã tỉnh tò với nó chưa??
- Dạ chưa…cháu sợ …Haizz..-Mặt nó đượm buồn
BỐP –Bà Tr. đập vào lưng nó một cái đau điếng .
- Buồn gì …Chưa có không có nghĩa là sẽ NEVER..Cô sẽ tạo cho cháu cơ hội..he he he -Nhìn mặt bà ấy bây giờ ta có thể đoán ra mặt con cáo nó như thế nào
- Cô cười đểu quá ạ…Mà cơ hội gì cơ cô??…Cháu chưa hiểu cho lắm.
- Yên tâm..từ từ nó mời lừ xừ..Cháu sẽ biết ngay thôi .Thôi ! Xuống nhà rồi cô chỉ cháu cách rửa chén ,Quét nhà,với lại nấu cơm
- Vâ..ng…ạ-Nó toát hết mồ hôi hột ra
~~ __________
~~
-Hai cô cháu làm gì lâu thế??Để tôi rửa hết đống chén mới chịu xuống.Hai người
chơi kì thật.Chơi như vậy ai dám chơi nữa??-Ông Tr. nói với vẻ mặt tức giận xen lẫn đau khổ vì vừa rửa xong một đống chén đầy oạch
-Cháu xin lỗi chú-Nó cuối mặt xin lỗi
-Không sao..chắc cháu bị mụ phù thủy bắt buộc chứ gì??-Ông ấy vừa nói vừa liếc xéo bà Tr.
- Ông liếc cái gì đấy??Tôi với bé My phải bàn chuyện quốc gia đại sự .Con nít như ông biết gì mà nói chứ??
- Tôi con nít thì bà người lớn à…??Con nít có ai làm được cái chức tổng giám đốc công ty đá quý chưa hả??Ông Tr. quê độ cãi lại
- Có !!- Ai ?? – Là ông !! – Bà
#$%^&*! –Ông *&^%$#
!
- Haizz..-Nó chỉ biết đứng nghe mà thở dài .
30’ sau tại nhà bếp .Quay cận cảnh ở đấy nào .Bà Tr. có nói là sẽ dạy nó cách rửa chén nhưng tạm thời thì đống chén đó đã được xử lý do bàn tay đảm còn hơn đang của ông Tr. Vậy còn lau nhà với nấu cơm , làm thức ăn thì sao??Bà Tr. có chỉ nó không thì không biết mà chỉ nghe tiếng nó lâu lâu khen bà ấy nức nở :
- Oa..cô làm đẹp quá…!Sao cô biết làm vậy??
- Thì tại cô có học mà ! 3 ngày/tuần đấy cháu.Khổ luyện lắm đấy!
(Oa…bà Tr. giỏi thật…học nữ công gia chánh 3 ngày/tuần luôn .Vậy chắc đang chỉ nó cách trang trí thức ăn đây nên nó mới khen đẹp )
- Ôi….cô tuyệt thật…không ngờ cô Pro đến thế….Đẹp quá…cứ như thật ấy (!?)
- Dĩ nhiên .Cô mà lại…Không giỏi sao là cô…Em giỏi mình nhờ -Bà Tr. hớn hở quay
lên nhìn ông Tr. đang ………nhặt rau (!?)
- Ừ…bà thì giỏi lắm…ngồi tí tỡn vẽ móng chân , giũa móng tay cho cái My (Ạch làm
tưởng bà này giỏi )…bắt tôi ngồi nhặt bốn bó rau muống vậy đấy…nãy giờ còn chưa
xong nữa đây này…Sao không có ai khen tôi ??-Ông Tr. tức giận vừa nhặt rau
vừa lầm bầm vừa lấy cộng rau muống đập uỳnh uỵch trên bàn ăn cơm
- Cháu xin lỗi chú…để cháu nhặt cho….Tại cháu….-Nó hốt hoảng định đứng lên thì
bà Tr. cắt ngang rồi kéo tay nó ngồi lại xuống ghế
- Ông này…ông không thấy My nó vừa ốm dậy sao lại còn bắt nó làm việc nhà….??
- Vậy còn bà…bà rảnh thế còn gì??
- Ơ hay ông này..ông không thấy tôi đang làm móng cho con bé à…Ông cố làm nốt
hôm nay đi.Mai tôi chỉ cho My nó làm .Lỡ hôm nay nó đang làm thì bị ốm lại thì làm
sao hả??Ông có chịu không…??
- Bà làm phụ tôi đi chứ.Móng thì lúc nào làm chẳng được??
- Ông không biết gì hết á.Làm móng cũng là một nghệ thuật .Mà người làm móng
chính là người tạo ra cái nghệ thuật ấy.Giờ ông biết chưa hả ??
- Bà…bà..-Ông Tr. đuối lý rồi
- Thôi…yên nghe tôi phân công nhiệm vụ cho ông đây.Ông nhặt rau xong thì phải đi
quét nhà và cả quét sân nữa,lau nhà từ trong ra tới ngoài .Xong rồi thì phải đi nấu cơm
và làm thức ăn . Xong rồi thì dọn bàn ăn ,xắp xếp chén đĩa. OK??
- WHAT ??-ông Tr. hét toáng lên như bị giựt đồ - Sao bà phân công cho tôi nhiều
việc thế ?? Bà muốn tôi die à??Vậy còn bà làm gì nói tôi nghe coi.
- Việc của tôi thì quan trọng hơn ông nhiều .Trước tiên tôi lo làm móng cho cái My
xong nốt , rồi lo đi tắm ,dậm tí phấn ,trang điểm .Canh khi nào đến đúng 12 h
thiếu 48’ lên phòng thằng Quân ra hẹn cho nó đúng 12s phải xuống dưới ăn cơm không
được trễ 1s Và cuối cùng là phải thay mặt ông vì có lẽ ông không còn hơi sức đâu mà
thở tại làm quá nhiều việc để thông báo tin khẩn cho bọn nó .
- Tin gì vậy cô??-Nó thắc mắc
- He he…Ăn cơm xong cháu sẽ biết …Bật mí cho cháu tí một tí thì cái này liên quan
đến việc cho cháu cơ hội đây-Bà Tr. nháy mắt nó
- Này bà .Nãy h bà nói gì thế.Cơ hội gì..?? Cơ hội cho ai??Mà làm sao-Ông Tr. vẫn
chưa biết gì về việc nò thích hắn cả.Mà bà Tr. cũng quên nói nên khiến ông ấy cứ như
là trẻ lên 3 chẳng hiểu chuyện gì
- Haizz…tôi quên nói ông…Tí nữa lên phòng họp mặt vợ chồng thì biết ngay …
Vậy nhé…-Bà Tr. thở dài
- Hả..ờ..Ok…ẤY…Còn công việc…-Ông Tr. chưa nói xong thì bà Tr. đã kéo nó ra
chỗ khác để tiếp tục làm…móng . (_ _“).
-oOo-
Quay ống kính ,chuyển cảnh lên trên lầu nào. Hiện tại chúng ta đang ở trong
phòng hắn.10.30’AM .Sau khi hắn đã ngủ tiếp được một giấc .Hắn là vậy .Mỗi lần
tức giận một cách vô cớ hắn đều ngủ mà không biết tại sao??Có thể tất cả chúng
ta đều nghĩ thằng này MAX .Chỉ có mỗi chuyện có người nhìn mình mà cũng tức
giận cho nổi nóng bỏ lên phòng cho được.Đúng là tên cộc tính,khó chịu.
Đúng ,Hắn chấp nhận cho là như thế chỉ vì hắn không thích như thế.Trong hắn có
rất nhiều vấn đề được bao bọc bởi một vẻ ngoài lạnh giá , quậy phá , thích gây gổ ,
đánh nhau . Nhưng ,hắn vẫn là hắn.Dù lớp bọc bên ngoài có như thế nào thì sau
một thời gian nhất định nó sẽ bị phá vỡ ,thay thế vào đó là một con người cũ : ôn
hòa ,nhiệt tình , trái nghịch với vỏ bọc bên ngoài….
Xùy…xùy… chuyển ngay cái văn dài dòng nội tâm của nhân vật này đi…Nói về chủ
đề chính nào.Hắn đang lèm bèm rủa nó với cái bụng sôi sung sục vì đói…Ai kêu ngu không chịu ăn làm gì..
“ Đồ con Osin đáng ghét , dám nhìn ta một chằm chằm làm ta nổi nóng bỏ đi giờ
đói bụng gần chết .Mà sao có ác cảm với cái nhìn của nó thế nhờ??Nó có làm gì
mình đâu cơ chứ??Hay tại lúc đó trông nó giống cô ấy quá…Cái nhìn thẫn thờ với
gương mặt ngố tàu ửng hồng trông…rất …đáng yêu.Giống một cách kì lạ-Hắn nhớ
lại với nét mặt thoáng buồn-AAAAAAAAAA-hắn hét lên như một thằng mới trốn trại
rồi tự lấy tay tán vào mặt mình một cái-Mình mát à..đem so sánh nó với cô ấy .Nó
chưa bằng 1/100 của cô ấy nữa – đang cáu lên tự dưng hắn dịu lại-Mà mặt nó lúc
nãy trông cũng hay hay nhờ . Ắc-lấy tay tán vào mặt mính một lần nữa ( _ _”)-ĐIÊN
À…mệt quá…không nghĩ nữa..nghe nhạc coi có bài nào ROCK không delete nó ra
khỏi bộ óc mình coi…Quân ta là ai mà lại phải nhớ con gái như nó trong đầu chứ”
Hắn lấy cái máy Mp3 ra rồi cho 2 cái tai nghe vào tai và bắt đầu lựa bài hát.Hắn
xoay xoay nút bấm một hồi để tìm bài nào thật rock & roll .Miệng lẩm nhẩm theo
danh sách bài hát:sing a song* ;happiness* ; full house*; the bell*;……..và cuối cùng
dừng lại ở bài: Hồng hồng tuyết tuyết ^ ^ " – một bài mà ai cũng biết là nó nằm
trong chèo tuồng cải lương,ca trù gì đấy không biết mà tuổi teen bây giờ rất ít người
nghe .Hắn bấm nút start và nhép theo bài hát : Ớ hồng hồng tuyết tuyết ứ
hự….mới ngày nào còn chưa biết…..
Mới nghe đến đó thì………..